Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 109: Ngoại Viện Hoàng Đế!




Cuối cùng ông trời không phụ lòng người có tâm, hắn đã như ý nguyện đột phá Yêu Giả bát trọng. Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ Linh Hạt Quyền cũng đã đạt đến tiểu thành. Hắn vừa bí mật ở trong bóng tối khiêu chiến lão đại Trần Lư của Diễn Võ Trường Khu không bao lâu, còn là dành chiến thắng, chỉ là hai người chưa có công bố ra bên ngoài mà thôi. Trên thực tế, hiện tại hắn mới chân chính là lão đại của Diễn Võ Trường Khu.

Nghĩ với thành tựu của mình hiện tại, có thể đi khiêu chiến với lại Trần Vân Thanh, đạp tên này xuống dưới chân, luân phiên làm nhục như những gì ba năm qua bọn họ vẫn làm.

Nhưng thật sự đáng tiếc, sự thật lại quá tàn khốc, thực lực của hắn ngay cả con chó đi theo hầu cận Trần Vân Thanh hắn cũng không thể nào thắng được, như thế làm sao có thể thắng được Trần Vân Thanh đây.

"Mày thử cũng đã thử rồi! Hiện tại là đã đến lúc tao đưa mày lên đường!" Trần Hành đi đến gần Trần Ánh Dương, ánh mắt xẹt qua một tia sát ý, gằn giọng lên tiếng.

Hắn đi theo Trần Vân Thanh, đây là bị ép buộc, cũng như thực lực không đủ, nhưng hắn rất ghét người nào gọi hắn là chó săn.

Hắn là người! Là một cường giả, sẽ có một ngày hắn thoát được sự khống chế của Trần Vân Thanh, sau đó dùng thực lực của bản thân đem Trần Vân Thanh chà đạp, để cho Trần Vân Thanh đi theo hắn như một con chó.

Từ giờ đến khi đó, hắn phải nhẫn nại, đồng thời hắn muốn đem tất cả những người xem hắn là chó phải trả một cái giá đắt, bắt đầu từ cái tên Trần Ánh Dương này đi.

"Trần Hành! Tao biết mình hiện tại không phải là đối thủ của mày, nhưng mày muốn lấy mạng của tao, cái này thì không có khả năng đâu!" Trần Ánh Dương đứng lên, ôm lấy ngực, đưa tà áo lên lau nhẹ vết máu trên miệng, nhàn nhạt đối với lại Trần Hành lên tiếng.

Hắn cùng Trần Hành giao thủ qua một chiêu, hư thực của đối phương thế nào, hắn cũng có cái nhìn. Yêu Giả bát trọng hậu kỳ, cùng với lại Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ khó luyện nhất Liên Hoàn Quyền tu thành đại thành chi cảnh. Loại thực lực kia, đã không kém gì một tôn Yêu Giả cửu trọng cường giả rồi.

Lấy hắn thực lực, tuyệt đối không có khả năng chiến thắng đối phương, từ trong tay của đối phương bảo toàn được tính mạng còn khó nữa là.

"Hả...! Mày còn có thủ đoạn gì chưa xuất ra hay sao?" Trần Hành nghe lời nói của Trần Ánh Dương, bước chân tiến đến cũng là chậm lại không có ít, hắn cũng có chút đề phòng Trần Ánh Dương này giở trò.

"Nha! Mày lại muốn dùng lại chiêu cũ của Trần Phú! Lấy tộc quy ra để mà dọa tao sao!" Chờ hồi lâu không có thấy tên Trần Ánh Dương này xuất ra bất kỳ thủ đoạn nào, Trần Hành nhìn qua Trần Phú một cái, như có phần hiểu trong lòng của Trần Ánh Dương này đang tính toán cái gì.


Như tên này đã sợ chết như thế, hắn cũng tạm thời không có thể lấy mạng của y, chỉ tạm thời phế bỏ tu vi như là Trần Phục cách làm.

Có điều khi đã không còn tu vi, liền là không thể nào ở lại Trần Phủ được nữa, phải rời khỏi Trần Phủ trở lại gia tộc, trên đường đi trở lại gia tộc, hắn là không có thiếu cơ hội ra tay, xem một tên phế nhân không có tu vi như Trần Ánh Dương, làm thế nào có thể thoát được sự truy sát của hắn đây.

Tạm để tên này sống một ít ngày nữa cũng không có sao!

"Trần Hành! Mày cho là tao sẽ nhẫn nhục như Trần Phú tên kia hay sao?" Trần Ánh Dương hết sức không vui.

Hắn tuy không phải là anh hùng hảo hán gì, nhưng mà bắt hắn cầu xin đối phương tha mạng, còn là phải bị phế mất tu vi, cái này hắn tuyệt đối không làm. Nếu thật sự rơi xuống bước đó đồng ruộng, hắn thà là quăng kiếm tự sát, cũng là không có để cho người khác nhục mạ mình.

"Có chí khí! Tao rất bội phục người có chí khí như ngươi! Thế nhưng tao cũng sẽ không có bỏ qua cho mày được!"

Có chút bội phục cốt khí phát ra từ trên người của Trần Ánh Dương, nhưng để nói hắn bỏ qua cho Trần Ánh Dương lại là không được. Người nào dám nói hắn là chó săn, sẽ có kết cục rất là thê thảm, có chăng tên Trần Ánh Dương này sau khi phế y đi, hắn liền để cho y tự sinh tự diệt, sẽ không có đuổi tận giết tuyệt mà thôi.

"Xin mời Côn sư huynh...!"

Trần Ánh Dương nhìn Trần Hành một bộ mắt chó xem người thấp, cũng là không có cần đôi co với lại y nữa, liền là hướng đi ra bên ngoài, khom lưng, hơi có chút cung kính lên tiếng.

"Xẹt..!"

"Trần Ánh Dương! Thực lực của chú thật sự rất tệ!"

Không bao lâu, tại nơi này chiếc sân nhỏ, lại xuất hiện thêm một người thanh niên tầm hai mươi mấy tuổi phục sức Ngoại Viện đệ tử nữa.



Hắn vừa xuất hiện, liền là lên tiếng phê bình Trần Ánh Dương, cứ như Trần Ánh Dương là một tên tiểu đệ của y một dạng.

"Cao thủ..!"

Nhìn thấy người này xuất hiện, Trần Hành không còn một bộ nắm chắc phần thắng trong lòng bàn tay như vừa rồi nữa, hắn liền là lùi về sau gần cả mười mét, vận chuyển Nội Lực đi toàn thân, hết sức là đề phòng người thanh niên trước mắt này.

Không cẩn trọng không được, người này như hắn đoán không sai, liền là đã có mặt tại xung quanh nơi này khá là lâu. Nhưng lấy Yêu Giả bát trọng hậu kỳ tu vi của hắn lại không hề cảm nhận ra được hơi thở của đối phương, đây chí ít cũng phải có tu vi Yêu Giả cửu trọng trở lên mới làm được.


Còn bộ pháp mà vừa rồi tên này sử dụng, là Nhất Giai Thượng Phẩm Yêu Kỹ Yến Vân Bộ! Còn là đạt đến viên mãn cảnh giới. Loại tốc độ kia tại Yêu Giả cảnh giới, hắn chỉ là đã thấy qua một người sử dụng được đến mà thôi, đó là lão đại của hắn Trần Vân Thanh.

Không nói đến tu vi của người thanh niên này ra sao, chỉ tính riêng một cái bộ pháp vừa rồi thi triển ra, Trần Hành hắn cũng đã không phải là đối thủ.

"Không biết Trần Côn sư huynh quang lâm, tiếp đón có chút chậm trễ, mong anh thứ tội!" Không giống như là người không hiểu về các đại nhân vật phong vân của Ngoại Viện lắm như là Trần Hành, đối với lại Trần Phục hắn là tìm hiểu rất sâu.

Người trước mắt hắn đây là Luyện Khí Phòng Khu đại danh đỉnh đỉnh Trần Côn, Yêu Giả cửu trọng hậu kỳ cảnh giới, thực lực sâu không lường được, từ khi Trần Côn nhập Yêu Giả cửu trọng đến nay, hắn chưa hề nghe nói Trần Côn bại trận lần nào cả.

Trần Phủ hiện tại không có bảng xếp hạng các cao thủ Ngoại Viện, nếu như không, với thực lực của Trần Côn hiện tại, tuyệt đối là có thể xếp vào ba vị trí đứng đầu, thậm chí là có thể xếp hạng nhất cũng không phải là không thể.

Một tôn Cường Giả như thế, hôm nay lại đến nơi này, còn là đối với lại địch nhân của mình khá thân thiện, xem ra kẻ đến lần này không thiện.

"Bái kiến Trần Côn sư huynh!"



Đám người Trần Hải đang muốn giở lại bản củ chỉ trích người thanh niên này xâm phạm lãnh địa của bọn họ như là Trần Ánh Dương vừa rồi một dạng, nhưng khi nghe thấy Trần Phục lên tiếng giới thiệu tên tuổi đi ra, những lời mắng chửi hay đe dọa liền là được bọn họ nuốt lại xuống bụng, tất cả đều tiến lên cung kính đối với lại Trần Côn hành lễ.

Trần Côn chi danh, đám người mình tại Hỏa Kế Phòng tuy chưa gặp mặt, nhưng mà vẫn nghe nói đến. Truyền là tại Ngoại Viện này, trừ Trần Kim Tiền có thể cùng Trần Côn đánh nhau một trận ra, những người khác không ai dám nghênh chiến.

Kể từ ba tháng trước Trần Kim Tiền đột phá Yêu Sĩ cảnh giới tấn thăng Nội Viện đệ tử sau, tại nơi này Ngoại Viện Khu vực, đã không còn người nào dám cùng Trần Côn chống lại, Ngoại Viện hiện tại lấy Trần Côn vi tôn, nói y là hoàng đế tại Ngoại Viện này cũng không quá.

Nhân vật như vậy, dù cho lão đại của bọn họ là Trần Lạc Phong có mặt tại nơi đây, cũng là phải cung kính kêu một tiếng sư huynh, đám người bọn họ muốn đem mấy cái địa bàn gì đó ra chế phục Trần Côn, đây không phải là chê mình sống quá lâu, muốn tìm chết hay là sao.

"Tất cả miễn lễ hết đi!"

Trần Côn phất tay lên, ý bảo đám người xung quanh không cần phải đặt biệt chào đón mình làm cái gì. Chỉ là trên mặt của hắn khá là vui mừng, nhìn ra được hắn khá là hưởng thụ một dạng.

"Mày là Trần Hành đi! Mày không có hoan nghênh tao đến nơi này lắm thì phải?"

Đang hưởng thụ đám Ngoại Viện đệ tử cũng bái thời điểm, tại đâu đó vẫn là có đôi ánh mắt không phục hắn cho lắm, nhìn lại một chút xem, đây không phải là cái tên Trần Hành, người vừa rồi rất là uy phong bát diện hay là sao?

"Trần Côn sư huynh! Anh nói quá lời rồi, tôi cung kính sư huynh còn không hết, nào có ý nghĩ không hoan nghênh anh đến bao giờ!" Trần Hành hiện tại trong lòng thầm chửi chó má.

Rõ ràng vừa rồi khi Trần Phục nêu ra thân phận của Trần Côn, hắn là người đầu tiên ôm quyền chào hỏi, nhưng giờ này lại khác, tên Trần Côn này lại chỉ đích danh hắn thất lễ, đây rõ ràng là muốn tìm hắn phiền toái mà.

Vạn tộc được chia vào từng tiểu thế giới, cầu sinh, lấy chủng tộc khác làm quân lương lên cấp, mỗi chủng tộc cần trong 100 ngày thông quan thế giới để đi lên thế giới cao hơn, sát phạt cùng tiến hóa cho đến khi đủ tư cách tranh đoạt thần cách, châm lửa thần hỏa, trở thành tân thần chi... mời đọc