Bát Long Quy Nguyên Truyện

Chương 107: Yêu Ma Tụ Tập!




"Hắc hắc..! Muộn rồi...!"

Trần Phục cười lạnh liên tục, một quyền đánh đến, nhắm ngay huyệt Khí Hải của Trần Phú công kích. Kình lực rất mạnh, Nội Lực đầy đủ, một quyền này đánh đến thân thể, đừng nói chỉ phế đi Khí Hải, có lấy mạng của đối phương cũng là thừa sức.

"Ong...Xẹt......Cạch....!"

"Đạp...đạp....đạp....!"

"Chuyện gì? Không phải Trần Phục muốn phế đi tu vi của Trần Phú hay sao?"

Đám người Trần Hải nhìn thấy tình cảnh không ổn lắm, đang là muốn nhân cơ hội Trần Phục đối phó với lại Trần Phú liền muốn chuồn êm. Nhưng đi một nửa, bọn hắn lại ngừng lại, đơn giản là vì bọn hắn nhìn đến tình cảnh hiện tại có biến, có khả năng không như bọn họ tưởng tượng xấu đến như thế.

"Không phải là Trần Phục không muốn ra tay, mà là vì có người xuất thủ cứu giúp Trần Phú!" Trần Phi ánh mắt cao hơn một chút, quan sát kỹ hơn một chút, liền là cho ra kết luận đến.

Hắn nhìn thấy được, vừa rồi khi quyền ảnh của Trần Phục chỉ còn cách Trần Phú không đầy một thước, bỗng nhiên từ phía sau Trần Phú bay đến một vật, như là ám khí một dạng, đánh trúng ngay giữa quyền thủ của Trần Phục,làm cho y không thể nào ra tay với lại Trần Phú được nữa.

Nhìn cánh tay phải đang rủ xuống kia của Trần Phục, hắn suy đoán người ra tay thực lực phải rất cao, nếu như không cũng không thể nào làm cho Trần Phục lùi về phía sau xa đến như thế.

"Là thằng nào ..! Bước ra đây cho tao!" Trần Phục vừa kinh vừa giận, cố nén đau đớn mà cánh tay phải truyền đến, lên tiếng quát mắng.

Hắn là biết, đối phương chỉ dùng một viên đá nhỏ đánh cho hắn không có lực hoàn thủ, chắc chắn tu vi của người này phải cao hơn hắn quá nhiều, như chọc giận đối phương, hắn đây không có trái ngọt để mà ăn. Có điều khi không bị ăn một cái thiệt thòi nặng như thế này, hắn là không thể nào nuốt trôi cơn giận này a.

"Đạp...đạp...đạp...!"


"Trần Ánh Dương! Vì cái gì sẽ là bọn họ?"

Không lâu sau lời nói của Trần Phục, bên ngoài cổng sân đi vào một đám khoảng mười mấy người. Vừa nhìn thấy đám người này, Trần Hải đám người liền là nhận ra được ngay, cũng là hết sức kinh ngạc lên tiếng.

Trần Ánh Dương tên này, tại Ngoại Viện khu cũng là có một chút danh khí, nhưng đó là danh tiếng ăn chơi trác táng, không làm được nghề nghiệp gì, suốt ngày chỉ chạy đến Nam Hồng Viện mua vui cùng các cô nương mà thôi.

"Trần Ánh Dương? Diễn Võ Trường cùng Hỏa Kế Phòng hai bên vốn là không có bao nhiêu qua lại gì! Hôm nay mày dẫn người xâm phạm Hỏa Kế Phòng địa bàn, mục đích của mày là muốn làm cái gì?"

Trần Phục vốn là người linh thông tin tức số một số hai tậu Ngoại Viện Khu Trần Phủ, đối với lại các nhân vật có chút tiếng tăm hắn đều là quen biết, thế cho nên Trần Ánh Dương vừa bước chân vào, hắn liền là lập tức nhận ra ngay.

Đồng thời, hắn cũng có thể đoán được đến, người mà vừa rồi ra tay đánh lén hắn, có đến tám chín phần là Trần Ánh Dương tên này ra tay rồi.

"Ánh Dương sư huynh! Trần Phục sư huynh nói không có sai! Nơi đây chuyện là thuộc về nội bộ ân oán của Hỏa Kế Phòng chúng tôi! Anh làm như vậy là có ý gì? Như hôm nay anh không giải thích rõ, chúng tôi sẽ đem chuyện này hội báo lên Lạc Phong sư huynh, mời anh ấy ra mặt giải quyết!"

Trần Hải đám người nhìn thấy tình cảnh này, không màn ân oán trước đây cùng với lại Trần Phục đám người, liền là đi về phương hướng của Trần Phục, đứng chung chiến tuyến, đối với lại Trần Ánh Dương đám người, lên tiếng chỉ trích, đồng thời không thiếu phần uy hiếp bên trong.

Ngoại Viện Khu trước giờ vẫn có một cái quy tắc bất thành văn, đó là ân oán tại cái khu vực nào, liền là do các thành viên Ngoại Viện bên trong tự giải quyết với nhau, người bên ngoài không được xen vào, nếu như không,đó là khiêu khích với lại toàn thể thành viên của khu vực đó.

Trong hoàn cảnh đó, tất cả thành viên liền sẽ tạm thời buông bỏ ân oán, đánh lui ngoại địch cái đã, sau đó mới là giải quyết nội bộ sau.

Diễn Võ Trường tạp dịch khu này bọn họ có quen biết đến, cách bọn họ Hỏa Kế Phòng cũng không phải xa xôi, bên trong có hơn hai trăm tên Ngoại Viện đệ tử.

Nhưng cũng giống như Hỏa Kế Phòng bọn họ, thực lực tổng thể của Diễn Võ Trường đám Ngoại Viện này là không có cao, cả khu vực cũng chỉ có một cái Yêu Giả bát trọng trung kỳ Trần Lư đến trấn bãi, có thể nói là xếp tại vị trí cuối cùng trong số các khu vực Ngoại Viện Khu, còn kém hơn cả Hỏa Kế Phòng bọn họ đây nữa.



Chí ít Hỏa Kế Phòng bọn họ còn có một cái Yêu Giả bát trọng hậu kỳ Trần Lạc Phong đến chống đỡ. Không, phải nói là Yêu Giả cửu trọng Trần Lạc Phong mới đúng. Không đầy mấy giờ trước, bọn họ nghe được tin tức Trần Lạc Phong đã đột phá thành công Yêu Giả cửu trọng, đưa thân vào hàng cự đầu tại Ngoại Viện. Như thế thực lực của Diễn Võ Trường Khu vốn đã kém nhất, nay lại còn kém hơn.

Đám người Trần Ánh Dương này không biết thân biết phận, trốn tại ổ chó kia kéo dài hơi tàn, một hai lại tìm đến Hỏa Kế Phòng bọn họ gây thị phi, đúng là không biết chữ chết viết như thế nào.

"Ánh Dương sư huynh...! Cứu mạng, xin hãy cứu mạng đứa em đáng thương này một lần, xong chuyện em xin có đại lễ đáp tạ!"

Trần Phú hiện tại mới không quan tâm cái gì là Diễn Võ Trường Khu cùng Hỏa Kế Phòng Khu xảy ra xung đột, nhìn thấy Trần Ánh Dương đám người, hắn như là nhìn được cha mẹ của mình trước mặt, ba chân bốn cẳng chạy đến, khóc lóc nỉ non lên tiếng.

Hắn hiện tại mới không cần biết cái gì là người khu vực này không được chạy qua khu vực khác gây sự, hắn chỉ biết Trần Ánh Dương vừa rồi đã ra tay cứu giúp hắn, không có Trần Ánh Dương, hắn là đã trở thành phế nhân từ lâu.



Trần Ánh Dương hiện tại là cứu tinh của hắn, là cọng rơm rạ có thể nắm được khi sắp chết đuối, chính vì thế, dù thế nào hắn cũng phải bắt lấy.

Còn về chuyện sau này có thể bị Hỏa Kế Phòng đám kia cao tầng đánh cho tội danh phản đổ, cái này sau này hẳn tính đi, cùng lắm hắn bỏ Hỏa Kế Phòng, gia nhập vào Diễn Võ Trường Khu một cái trận doanh, từ nay tiêu dao khoái hoạt.

Không, qua chuyện này nên nghĩ đến chuyện rời khỏi Trần Phủ này càng sớm càng tốt, trở lại gia tộc của mình, sau đó sẽ nghĩ cách đem đám người từng làm cho hắn chịu vô vàn sỉ nhục sát đi hết mới được.

"Ân! Như vậy mày muốn trả ơn chúng tao như thế nào?" Trần Ánh Dương nhìn Trần Phú này có chút thú vị, cũng không có để ý đến đám người Trần Phục bên kia, nảy lên ý định trêu đùa nói.

"Ánh Dương sư huynh! Nếu như anh cứu em ra khỏi nơi đây, em liền sẽ tặng cho anh một trăm ba mươi viên Nội Khí Đan!" Trần Phú nhìn qua Trần Ánh Dương đám người, suy nghĩ một chút, hắn cắn răng đưa ra một cái con số công đạo.


"Hít hà..! Không có nhầm chứ, là một trăm ba mươi viên Nội Khí Đan?"

Trần Tùng Lâm đám người đi theo sau Trần Ánh Dương đến nơi này, nghe Trần Phú báo ra con số khổng lồ kia, tất cả đều là hít vào một hơi khí lạnh, ánh mắt còn mang theo tham lam nồng cháy.

Nội Khí Đan! Đây là đan dược dành cho Yêu Giả lục trọng hậu kỳ đột phá lên Thất Trọng, cũng là tài nguyên chính yếu cho Yêu Giả thất trọng trở lên tu hành.

Như đại bộ phận bọn họ đang kẹt tại Yêu Giả lục trọng hậu kỳ, nếu mà có một vài viên Nội Khí Đan, liền sẽ có cơ hội rất lớn đột phá Yêu Giả thất trọng, thành một vị Yêu Giả hậu kỳ cường giả, đây là chuyện trước đây có nằm mơ bọn họ cũng không có nghĩ đến a.

"Làm sao ta tin mày có được nhiều Nội Khí Đan như vậy cho bọn tao?" Trần Ánh Dương khi nghe được số tài nguyên kia cũng là không thể nào bình tĩnh.

Hắn mới đột phá Yêu Giả bát trọng sơ kỳ không được bao lâu, nếu như có đại lượng Nội Khí Đan gia trì, không đến nữa năm, hắn tin tưởng mình có thể đột phá tiếp Yêu Giả cửu trọng cảnh giới.

Như thế quang minh chính đại đạp Trần Lư xuống dưới chân, làm chân chính lão đại của Diễn Võ Trường Khu. Đây là một cái dụ hoặc rất ít người có thể từ chối được.

Nhưng hắn cũng không phải là người chưa từng thấy qua sự đời, rất nhanh hắn liền là bình tĩnh lại, hắn hiểu được một trăm ba mươi viên Nội Khí Đan không phải là một số tài nguyên nhỏ, như dùng tiền để mua mà nói, cũng lên đến hơn mấy chục vạn đồng vàng, số tiền kia là cả một năm thu vào mà không chi của Trần gia hắn tại Trần gia trấn.

Hắn rất là không tin tưởng, một tên Ngoại Viện tu vi không cao, còn là bán nam bán nữ như Trần Phú tên này có thể lấy ra được số tiền lớn đến như thế.

"Ánh Dương sư huynh! Các vị, không dám dấu giếm, thằng em này là con của Các Chủ Trân Bảo Các! Nếu như các anh không tin, sau khi rời khỏi nơi đây có thể đến Trân Bảo Các làm khách, số Đan Dược mà thằng em này hứa cho các anh, liền sẽ hai tay dâng lên!"

Nếu bạn rảnh, xin mời đọc