Bắt Lấy Người Đàn Ông Lạnh Lùng

Chương 7




Chương 7

Hai cô vui vẻ nói chuyện, mãi cho đến khi nhân viên làm việc đến thông báo chuẩn bị đến giờ ghi hình mới kết thúc

Các cô cùng nhau đi đến trường quay, nhân viên làm việc cầm kịch bản tới. Lần này các cô cùng tham gia ghi hình một chương trình là "Diễn xuất thử nghiệm"

"Tĩnh, cô diễn vai gì a? vai tôi diễn là một người vợ bị người chồng mưu sát, chỉ có mười câu lời thoại mà thôi!" Lê Nhã cười hỏi

"Tình nhân, là tình nhân của chồng cô" Băng Tĩnh nhún vai nói. Nhìn kỹ một chút khuôn mặt của Lê Nhã vui vẻ thỏa mái, hơn nữa ngoại hình của của cô cũng là tương đối, hình như cô đúng là thích hợp với nhân vật này

"Oa - nhân vật đó lời thoại cũng không ít nha! Cô diễn nổi không?" Lê Nhã không nghĩ gì nhiều, chỉ lo lắng rằng thời gian còn lại chỉ còn có hai mươi phút có thể thuộc lòng lời thoại của kịch bản, sau đó chính thức ghi hình, nếu nói sai lời thoại thì phải chấp nhận chịu phạt

"Thử một chút xem sao" Băng Tĩnh không có đển ý đến điều đó, dù sao không thuộc thì vẫn phải diễn, cùng lắm cũng chỉ là bị người ta dùng giấy các tông đáng, nếu không chính là uống một chút đồ quái dị

"Các cô còn có tâm trạng nói chuyện tán gẫu sao!" Tích An đột nhiên xuất hiện sau lưng các cô

"Chào anh Tích An" Lê Nhã nở nụ cười chủ động chào hỏi

"Lời thoại trong kịch bản đã thuộc chưa?" Những lời này của hắn là nói với Băng Tĩnh

"Lê Nhã, tôi đi trước sang bên kia học thuộc lời thoại" Băng Tĩnh sau khi nhìn cô nói, liền xoay người rời đi

"Ách - anh Tích An, em cũng đi học thuộc lời thoại đây" Lê Nhã lúng túng nói xong, vội vàng chạy đến một hướng khác chuyên tâm học thuộc lời thoại

Cô không hiểu tại sao anh Tích An mỗi lần nhìn thấy cô, đều có thái độ lạnh lùng, cũng không biết cô đã đắc tội gì với hắn

Nghĩ tới đây, Giám đốc Phong chạy đâu rồi? Hình như ở trong phòng hóa trang cũng không thấy hắn, hắn trở về công ty rồi sao? Nhưng mà, sao không có nhìn thấy người hắn gọi đến để thay vậy? Lê Nhã ngẩng đầu nhìn nhìn xung quang trường quay, không hề nhìn thấy bóng dáng của hắn, ngược lại thấy Lưu Bảo đang cùng người đạo diễn nói chuyện

Quên đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, quan trọng nhất bây giờ là thuộc lời thoại, tránh cho lát nữa bị phạt. Nhún nhún vai, cô đem những suy nghĩ này ném ra khỏi đầu, chuyên tâm học thuộc lòng lời thoại trong kịch bản

Hai mươi phút sau, người hướng dẫn ra lệnh, mọi người đã sớm chuẩn bị xong bối cảnh bên trong liền trở lại vị trí, tiếp đó bắt đầu chương trình

Nội dung câu chuyện là, người vợ ở nhà lo liệu việc nhà, hầu hạ cha mẹ chồng, sau khi người chồng trở về, người vợ liền phát hiện trên người chồng có dấu son môi thì xẩy ra tranh cãi, người chồng nhất thời mất đi lý trí mà giết chết người vợ, sau đó gọi điện thoại thông báo cho tình nhân, cầu xin sự giúp đỡ vân.....vân, tình tiết cốt truyện hài hước, toàn bộ bộ phim lấy người làm tốt làm chủ, người làm không tốt phải chịu xử phạt

Kết quả mở màn, vị khách mời đóng vai ông bố chồng liền cười một tràng, bị buộc phải uống nước trái cây "Gia vị", vẻ mặt thống khổ khiến cho Lê Nhã lo lắng sợ bản thân mình cũng sẽ bị như vậy

Tiếp theo là vị khách mời đóng vai bà mẹ chồng, cũng bởi vì cười trên nỗi đau của người khác mà trúng thưởng, bị phạt ăn bánh ngọt mù tạc, mà Lê Nhã lại tiếp tục đau khổ, không dám cười nhiều

Lúc cô cùng người chủ trì diễn vai người chồng đang cãi vã nhau, người chủ trì cầm con dao gọt trái cây trên bàn lên, định đâm vào ngực Lê Nhã, một đám nhân viên làm việc ở giữa trường quay đột nhiên kêu to một tiếng

"Dừng tay!"

Một tiếng này dọa tất cả mọi người có mặt tại đó, cũng làm cho người đàn ông chủ trì dọa sợ đến buông tay dao găm rơi trên mặt đất phát ra một tiếng leng keng

"Là ai? Thật là to gan, lại dám vượt quyền làm gián đoạn việc ghi hình?" Người đạo diễn tính khí nóng nảy quát

"Là tôi!" Phong Thượng Trí lạnh lùng từ trong đám người đi ra, vẻ mặt nghiêm trọng, hơi thở lạnh lùng làm cho thân thể của tất cả mọi người không khỏi đờ ra

"Anh là ai? ở đâu ra?" Người đạo diễn cũng bị khí thế của hắn trấn áp, lời nói gần như bị thắt nút lại

Phong Thương Trí không có trả lời, ngược lại đi về phía Lê Nhã, khom người cầm con dao găm rơi trên mặt đất, ở trong tay xem xét

"Giám đốc Phong............" Lê Nhã đối với hành động của hắn cảm thấy sững sờ

"Con dao này là ai phụ trách chuẩn bị?" Hắn giương mắt nhìn toàn bộ mọi người trong trường quay

"Anh, anh rốt cuộc là người nào? tại sao làm gián đoạn việc ghi hình? còn dám chất vấn mọi người?" Nuốt ngụng nước miếng, người đạo diễn thử đoạt lại quyền làm chủ

"Nếu như nói con dao này có vấn đề, làm thương người khác, các người ai chịu trách nhiệm?" Phong Thương Trí hỏi ngược lại

"Anh ở đây nói nhăng nói cuội gì đó? con dao găm kia là có thể co dãn, làm sao có thể làm người khác bị thương được?!" người đạo diễn nhíu mày, hoàn toàn không tin chuyện hoang đường mà hắn nói

"Thật không?" Phong Thượng Trí trở tay cầm chuôi dao, dùng sức cắm xuống mặt bàn, dao găm chẳng những không có co lại vào trong, ngược lại thẳng tắp cắm vào mặt bàn

"Ơ! Thấy thế tất cả mọi người sững sờ, trong trường quay còn phát ra những thanh âm hàm ý, mà Lê Nhã thì bị dọa cho sợ đến sắc mặt trắng bệch, làm cho đần độn

Trời ạ! Đó là dao găm thật !

"Tại sao lại có thể như vậy?" Đạo diễn gật mình, trợn mắt nhìn

"Bây giờ có thể nói cho tôi biết, là ai phụ trách đạo cụ chưa?" Phong Thượng Trí trầm giọng nói

"Là..........là tôi! Nhưng trước khi ghi hình chương trình, rõ ràng tôi đã chuẩn bị chính là con dao co giãn! làm sao có thể biến thành doa găm, tôi thật sự không biết! Thật.........." Một người đàn ông đầu nhuộm tóc vàng, từ giữa đám nhân viên làm việc đi ra, vẻ mặt hoảng sợ lo lắng giải thích

"Tôi không có nói anh làm" Phong Thượng Trí lạnh lùng cắt đứt lời nói của hắn. Quan trọng là ở chỗ, anh không có kiểm tra lần cuối cùng trước khi ghi hình, nên mới có thể bị người ta tráo đổi mà không có phát hiện"

"Tôi..............." Hắn làm sao mà có thể bết sẽ có người đánh tráo dao găm chứ? người đàn ông chuẩn bị đạo cụ vẻ mặt vô tội

"Tôi tin rằng rất nhiều người cũng biết, Lê Nhã gần đây gặp đe dọa, cho nên chuyện lần này cũng là nằm trong kế hoạch được dự tính từ trước" Phong Thượng Trí lớn tiếng nói

Những lời nói của hắn lập tức khiến cho mọi người thảo luận ầm ĩ, còn tia sáng của ánh đèn nhấp nháy liên tục không ngừng, thì ra phóng viên ở trước cửa phòng hóa trang biết chuyện liền đi tới trường quay

"Trước đây, tôi và cảnh sát giống nhau, hoàn toàn không có đầu mối gì, không biết người nào đe dọa Lê Nhã, tin rằng tên hung thủ này cũng thường ở sau lưng cười chúng ta là lũ ngốc đi!" Phong Thượng Trí tiếp tục cất giọng nói: "Nhưng có điều, trên đời không có bí mật vĩnh viễn, cũng không có chuyện không điều tra ra được, tên hung thủ này đúng là vẫn chưa lộ rõ chân tướng"

Cuối cùng hắn tuyên bố làm cho mọi người xôn xao

"Người nào vậy?"

"Kẻ nào là hung thủ đe dọa Lê Nhã?"

Người nổi tiếng xem ta, ta xem người nổi tiếng, trong mắt không phải là mang ý nghi ngờ mà chính là ý suy đoán

"Tích An, anh phải đi rồi sao?" Phong Thương Trí đột nhiên xoay người quát to

"Hừ! Giám đốc Phong, Không phải tất cả mọi người đều rảnh rỗi giống như anh đâu, ở lại chỗ này nghe anh phát biểu những cao kiến, tôi có chuyện còn phải làm" Vốn đã chuẩn bị đi ra khỏi trường quay Tích An quay đầu lại nói

"Thật vậy sao? Không phải là bởi vì anh có tật giật mình muốn chạy trốn sao?" Phong Thượng trí cười lạnh nói

Giám đốc Phong đang làm gì vậy? Lê Nhã kinh ngạc che miệng nhìn hắn, cảm thấy vẻ mặt hắn nghiêm khắc hơn so với bình thường, toàn thân giống như phát ra khí thế lạnh lùng

"Anh nói cái gì?! Chuyện hoang đường như vậy mà anh cũng dám nói, không sợ tôi tố cao anh tôi phỉ báng người khác sao?" Sắc mặt Tích An có sợ thay đổi rõ dệt, dáng vẻ tức giận

"Tôi dám nói như vậy, đương nhiên là có chứng cớ" Phong Thượng Trí thái độ rất là tự tin

"Hừ! Tôi không muốn cãi cọ với anh" Tích An tiếp tục bước đi

Lúc Tích An đang định mở cửa, cửa đã bị mở ra, mấy người mặc quần áo nhân viên nhân viên bảo vệ cùng cảnh sát liền đứng ở trước cửa

“ Bắt hắn lại" Phong Thượng Trí cười lạnh một tiếng, trực tiếp hạ lệnh

Một giây sau đó, cảnh sát cùng nhân viên bảo vệ cùng lúc xông lên vây quanh Tích An, trong khi hắn không còn kịp giãy giụa, một tên cảnh sát đã lấy còng tay ra còng lại vào cổ tay của hắn

"Đây là.................. Các người làm cái gì vậy! Buông tôi ra!" Tích An quát lên. Bây giờ cảnh sát cũng có thể tùy tiện bắt giữ người khác sao?"

"Đến lúc này rồi mà anh còn không chịu thừa nhận chuyện mình đã làm sao?" Phong Thượng Trí lạnh lùng nói

"Thừa nhận cái gì! Mau buông tôi ra!" Tích An bắt đầu giãy giụa

"Tôi đã điều tra qua, anh lợi dụng chức vụ, liền đưa tin đe dọa khắp nơi, anh dám nói không có chuyện này?" Phong Thượng Trí chỉ vào Tích An nói

"Anh không được gài tang vật lung tung! làm gì có chuyện đưa tin đe dọa!" Tích An vẫn là một bộ dạng nhớn nhác hổn hển

"Phải không?Tất cả các bức thư ghi ngày tháng cùng những hành động của anh tôi cũng đã so qua, hầu như đều là anh ở chỗ nào, thì bức thư sẽ ở từ đó mà được gửi đến, anh còn dám chối cãi!" Phong Thượng Trí nói càng làm cho mọi người thêm thảo luận ầm ĩ

"Đó là trùng hợp" Tích An lớn tiêng quát

"Trên đời có chuyện trùng hợp như thế sao?" Hắn hừ lạnh nói

"Tôi làm sao mà biết!"

"Được, anh có thể nói vừa rồi là do tôi gài tang vật, như vậy, anh nói cho tôi biết con dao này như thế nào?" Phong Thượng Trí rút con dao găm ra

"Con dao găm kia thì thế nào! Anh sẽ nói dao găm là do tôi đổi đi? Tôi xin anh, tôi cũng không phải là người của tổ đạo cụ, tôi làm sao có thể có cơ hội đến gần cây đao kia chứ?" Tích An ngửa đầu phản đối nói, đáy mắt lại lộ một tia kinh hoàng

"Vậy sao?" Phong Thượng ý ra hiệu bảo nhân viên bảo vệ đem ti vi ở một góc đến, một gã đàn ông mặc áo sơ mi lấy ra một đầu máy DVD, ấn nút play, chỉ thấy trên màn hình những hình ảnh Tích An lén lén lút lút đến gần khu vực bối cảnh đã dàn dựng sẵn, sau khi nhìn khắp mọi nơi xung quanh, lấy con dao găm trên bàn lại và đổi lại thành một con dao găm khác, tất cả quá trình bị chụp lại mà không hề hay biết

Hình ảnh biến đổi, biến thành ở bên lề đường, một chiếc xe đang đi ở ven đường dừng lại, bước xuống xe chính là Tích An, trong tay hắn cầm một vật màu trắng, sau đó đi vài bước đưa vào hộp thư, lại lên xe rời đi

Sau khi nhìn những hình ảnh này, tất cả mọi người ở trường quay yên lặng, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Tích An

"Hiện tại anh còn gì để nói không?" Phong Thượng Trí lạnh lùng nhìn Tích An

Chỉ thấy hắn không hề tức giận nữa, ngược lại giống như con gà trống bại trận ủ rũ cúi đầu

"Mọi người có thể dẫn hắn đi rồi!" Phong Thượng Trí cảm thấy không có gì đáng nói nữa, trực tiếp hạ lệnh

"Chờ một chút, làm sao anh có thể biết là do tôi làm?" Đã bị cảnh sát dẫn ra tới cửa, Tích An quay đầu lại nói

"Tôi cùng không phải là vừa bắt đầu liền hoài nghi anh, nhưng tất cả hiện trường và mọi người tôi đều đã điều tra qua, thế nhưng khi thu nhỏ lại phạm vi điều tra, mới phát hiện anh là người bị tình nghi nhiều nhất" Phong thượng Trí nhanh chóng dứt khoát nói "Bây giờ còn vấn đề gì sao?"

"Tôi không còn lời nào để nói" Tích An không nói gì thêm nữa, theo cảnh sát rời đi Chờ sau khi hắn đi, không tới ba giây đồng hồ sau, trường quay lập tức sôi nổi, nhân viên làm việc, phóng viên tất cả đều nhín Phong Thượng Trí đi đến, mở miệng ra chính là một đống nghi vấn cùng than thở

Lê Nhã sững sờ ở nơi đó, còn chưa dám tin rằng, người đe dọa cô lại là quản lý Tích An của Băng Tĩnh

"Lê Nhã, chúng ta đi thôi" Phong Thượng Trí cũng không để ý đến sự hỗn loạn trong trường quay, liền kéo tay của cô đi ra bên ngoài, một mạch đi ra khỏi đài truyền hình

Vụ việc điều tra vạch trần lần này, là kế hoạch hắn đã lên từ lâu rồi

Ngay từ mấy ngày trước, hắn đã tìm được chứng cứ chính xác Tích An phạm tội, thế nhưng vẫn còn chưa đủ, hắm muốn cho Tích An tâm phục khẩu phục, nhận tội, cho nên khi biết được hôm nay Lê Nhã sẽ cùng Băng Tĩnh cùng tham gia một chương trình một lúc, hằn cũng biết cơ hội đã tới

Hắn đánh cuộc lần này Tích An sẽ ra tay với Lê Nhã một lần nữa, cho nên hắn đã sớm phái người theo dõi hắn, cũng chụp ảnh những hành động của hắn, cho đến khi bắt được chính xác chứng cứ phạm tội của hắn, mới hạ lệnh an bài hết tất cả, quả thật đã thành công dẫn dụ Tích An

Giờ khắc này hắn đã chờ đợi rất lâu, giải quyết Tích An xong, hiện giờ hắn có thể đối diện với tình cảm của chính bản thân mình. Đáy mắt Phong Thượng Trí phát ra ánh sáng kiên quyết

Khi Phong Thượng Trí đồng thời quyết định, thì Lê Nhã vẫn còn đang bị vùi lấp giữa sự mê muội

Tại sao anh Tích An lại muốn đe dọa cô, thậm chí còn muốn giết cô, thật sự hắn gét cô như vậy sao? Lê Nhã nhíu mày, cảm giác rất lỳ lạ, không thể nói ra thành lời

Rõ ràng cô cái gì cũng không có làm! Tại sao hắn lại làm như vậy?

"Đừng suy nghĩ nữa" Kéo Lê Nhã ngồi lên xe mà cấp dưới đã chuẩn bị, đã mười phút trôi qua, cô vẫn còn vẻ mặt nghi hoặc, Phong Thượng Trí không nhịn được lên tiếng kéo thần chí cô trở về

"Sao? Nơi này là nơi nào vậy? Giám đốc Phong, anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy?" Lấy lại tinh thần, Lê Nhã mới phát hiện mình ngồi ở một chiếc xe lạ, mà xe lại đang tiếp tục đi

"Dù sao bây giờ ở trường quay cũng hết sức hỗn loạn, cũng không thể nào ghi hình được, không đi ra khỏi đó thì còn có thể làm gì được chứ?" Phong Thượng Trí nhún vai nói, giọng nói đã từ nghiêm trọng chuyển thành nhẹ nhõm

"Nhưng còn anh Lưu Bảo thì làm sao đây?" Cô xoay người sang chỗ khác nhìn ghế ngồi phía sau, rỗng tuếch, trên xe chỉ có hai người bọn họ mà thôi

"Cần phải có người ở lại để xử lý những chuyện tiếp theo, tôi nghĩ anh ta là một người giỏi giang"

"Nhưng như vậy là đi đến.................." Lê Nhã mới nói được một nửa, điện thoại di động của Phong Thượng Trí liền vang lên

"Xin lỗi, tôi nhận điện thoại một chút" Phong Thượng Trí đại khái có thể đoán được là ai gọi điện đến

Quả nhiên, điện thoại di động vừa thông cuộc gọi, bên kia đầu dây điện thoại lập tức truyền đến tiếng của Giám đốc Diêu của công ty đĩa nhạc

"Chuyện đã xảy ra Quản lý Lưu sẽ nói cho anh, còn có một việc, nếu đã bắt được kẻ chủ mưu đe dọa, hợp đồng của chúng ta đến đây coi như là đã chấm dứt, những chuyện tiếp theo mời các anh tự xử lý đi. Còn nữa, Lê Nhã ở chỗ này cùng với tôi rất an toàn" Phong Thượng Trí rất nhanh chóng mà đem những điều quan trọng nói xong, liền cúp điện thoại, còn thuận tay tắt máy luôn

"Điện thoại kia là của Giám đốc Diêu gọi đến sao?" Lê Nhã có chút sững sờ nhìn động tác của hắn

"Đúng vậy"

"Vậy Anh Diêu..........."

"Thả lỏng tâm trạng đi! Tôi dẫn cô đến một chỗ" Phong Thượng Trí cắt ngang lời nói của cô

"Anh muốn dẫn tôi đi đâu vậy?" Lê Nhã nhíu mày nói tiếp

"Đợi lát nữa, cô sẽ biết"

"Nhưng mà, Giám đốc Phong, Anh Diêu bọn họ.........."

"Tôi vừa cùng Giám đốc Diêu nói chuyện, cô đang ở chỗ tôi, cô có gì lo lắng sao?" Phon Thượng Trí quay đầu nhìn cô, "Còn nữa, đừng gọi tôi là Giám đốc Phong, Lê Nhã, tôi và công ty đĩa nhạc đã không còn bất kỳ mối quan hệ thuê mướn nào nữa, xưng hô như vậy không cần đâu"

"Sao? Vậy..........Vậy phải xưng hô như thế nào?" Tại sao hắn đột nhiên lại không muốn cô gọi hắn là Giám đốc Phong nữa? Lê Nhã hoàn toàn không hiểu hắn đang suy nghĩ gì

"Gọi tôi là Thượng Trí" Hắn muốn kéo khoảng cách giữa bọn họ lại gần hơn

Thái độ của hắn tại sao lại trở nên kỳ lạ như vậy? dáng vẻ của Lê Nhã như được viết hai chữ không hiểu trên mặt, hoàn toàn không biết nên phản ứng như thế nào

"Làm việc lâu như vậy, cô không muốn thoải mái nghỉ ngơi một chút sao?" Phong Thượng Trí cũng không gấp gáp ép buộc cô, mà thoải mái nói sang chuyện khác

"Tất nhiên là muốn chứ! Nhưng cũng không thể nói nghỉ là nghỉ được" Nghĩ đến công việc này kế tiếp công việc khác liên tiếp không ngừng, trên mặt của cô không che dấu được sự mệt mỏi

"Cô cho rằng sau khi xẩy ra chuyện vừa rồi, cô còn có thể tiếp tục công việc, mà không bị phóng viên báo chí quấy rầy sao?" Phong Thượng Trí lái xe hướng về phía miền núi

"Nhưng mà.........."

"Tôi nhớ là cô chỉ còn có hai ngày đi truyền thông nữa! Tình hình như thế này chuyện hủy bỏ cũng là chuyện không thể tránh, hơn nữa, lấy số lượng đĩa nhạc tiêu thụ của cô bây giờ, còn có động lực, vậy coi như ít đi hai ngày đi truyền thông đi, cũng sẽ không có ảnh hưởng gì" Hoặc là nói cô mất tích, ngược lại sẽ mang đến sự chú ý của mọi người! Phong Thượng Trí ở trong lòng nghĩ thầm

"Nhưng cứ như vậy mà bỏ đi không nói gì, sẽ làm anh Lưu Bảo và anh Diêu sẽ lo lắng" Lê Nhã nhíu mày nói. Cô không thích làm cho người khác lo lắng

"Yên tâm đi, tôi sẽ giúp cô nói với bọn họ" Phong Thượng Trí cam kết nói

"Cô hãy để tâm tình được thả lỏng là tốt rồi, những thứ khác đừng nên nghĩ nhiều quá"

Trầm ngâm một lúc lâu, muốn nghỉ ngơi vui chơi thả lỏng tâm trạng, nhưng là vẫn lo lắng sợ bị trách cứ, Lê Nhã gật đầu đồng ý

Nhưng cô hoàn toàn không nghĩ tới, Phong Thượng Trí muốn nói giúp cô, nhưng là lấy thân phận gì để nói đây?

Phong Thượng Trí lái xe bắt đầu đến cây cầu bắc qua dòng suối thì dừng lại, sau đó xuống xe giúp Lê Nhã mở cửa

"Xuống xe đi!"

"Nơi này là đâu vậy?" Lê Nhã nghe lời xuống xe, sau khi ngẩng đầu lên không khỏi ngạc nhiên "Oa - Thật là đẹp nha!"

Bầu trời xanh thẳm, núi non xanh biếc trùng trùng điệp điệp, tạo thành một hình ảnh một bức tranh đẹp vô cùng, một chút cũng không thua kém phong cảnh của nước ngoài

"Đi theo tôi" Phong Thượng Trí rất là tự nhiên mà dắt tay cô đi lê bậc thang của chiếc cầu "Đi cẩn thận"

"Ừm" nhìn bậc thang có hơi dốc đứng một chút, động tác của Lê Nhã cũng theo đó mà chậm lại, dù sao chân cô cũng là đang đi đôi giày cao gót hơn mười phân

Tay của cô liền nắm chắc bàn tay của hắn, mà nhiệt độ lòng bàn tay hắn cũng truyền thẳng vào lòng của cô, gò má trên khuôn mặt cô bất giác đỏ ửng lên

"A!" Đột nhiên, bước chân của cô bị trơn trợt, cả người ngã về phía trước, hắn liền vòng tay đem cô ôm vào trong ngực

Lê Nhã sợ hết hồn, theo phản xạ bám chặt vào bờ vai hắn

"Cô không sao chứ?" Phong Thượng Trí lo lắng hỏi

"Tôi không sao, Phong, Giám đốc Phong, anh có thể bỏ tôi ra được không" Tư thế thân mật của hai người, làm cho nhịp tim của cô trong nháy mắt đập loạn nhịp, không tự chủ mà nói lắp bắp

"Cô quên tên của tôi rồi sao?" Hắn không có bỏ tay ra, đôi mắt nhìn thẳng càng nhìn thấy sắc hồng trên khuôn mặt cô

"Thượng, Thượng Trí..........." Cô lắp bắp nói nên lời

Mặt của hắn rất gần cô

"Cô thật sự rất đáng yêu!" Dáng vẻ cô trợn to mắt, khiến cho Phong Thượng Trí không nhịn được mà bật cười, sau đó cúi đầu hôn nhẹ môi cô, liền ôm cô đi qua

"A!" Hăn, hắn đang làm gì vậy?! Vừa rồi là hắn hôn cô sao? Hắn đột nhiên hành động như vậy làm cho Lê Nhã khiếp sợ

Cô phảnh phất nhẹ tựa lông chim, Phong Thượng Trí không cần tốn nhiều sức mà thoải mái ôm cô xuống bậc thang, ôm cô đi đến dòng suối xong đặt cô ngồi trên tảng đá lớn

"Rất kinh ngạc sao?" Đối diện với ánh mắt không thể tin được của cô, hắn lại cười lần nữa

"Anh.............." Lê Nhã nói thật lâu, nói đúng ra là nói không nên lời đầy đủ"

"Biết không? Tôi đã rất muốn làm như vậy từ lâu rồi " Phong Thượng Trí lấy tay chống đỡ cơ thể, đem cô vây ở giữa tảng đá và hắn

Vẻ mặt nghiêm túc trước đây và vẻ mặt tươi cười bây giờ của hắn sao lại khác nhau quá nhiều vậy! Lê Nhã hoàn toàn không hiểu tại sao hắn lại thay đổi nhiều như vậy

Hắn lần nữa cúi đầu hôi lên môi cô, lại một nụ hôn nữa, Lê Nhã mở to mắt, nhìn khuôn mặt phóng đại lại thu nhỏ lại của hắn

"Lê Nhã, em sợ tôi sao?" Phong Thượng Trí trầm thấp nói

Cô lắc đầu một cái. Trừ lúc vừa mới bắt đầu cảm thấy vẻ bề ngoài của hắn rất nghiêm túc, cô cũng không có cảm thấy hắn là người đáng sợ

"Em ghét tôi hôn em như vậy sao?" Phong Thượng Trí không hề che giấu hỏi thẳng. Bởi vì hắn đã lãng phí quá nhiều thời gian để điều tra vụ án, mà không có cách nào cùng cô có bất kỳ một bước tiến triển nào

Nghe vậy, cả người Lê Nhã lập tức nóng bừng

Tại sao hắn có thể hỏi như thế?

"Em thích tôi không?"

"Tôi..............Tôi không biết..........." Nhìn hắn, khuôn mặt Lê Nhã nóng bừng cảm giác như có thể nấu được cả trứng: trái tim đập loạn nhịp, thật sự rất muốn tìm cái hố nào đấy nhẩy xuống

"Vậy thì chính là không có thích?" Phong Thượng Trí cố ý nói

"Không có không có! không phải như thế!" Cô không chút suy nghĩ lắc đầu phủ nhận

"Đó chính là không thích phải không?" Trên mặt hắn biểu hiện vẻ mặt bi thương

"Không, không phải như vậy, không phải như thế" Cô gấp đến độ vội vàng phủ nhận

"Không phải là thích, cũng không phải là không thích, vậy đây là có ý gì?" Phong Thượng Trí muốn ép cô phải thành thật với lòng mình, không để cô có thể đứng ở giữa mập mờ không rõ được

"Anh đừng hỏi nữa, không biết! Tôi thực sự không biết" Bị ép buộc làm cho nóng nảy, Lê Nhã đẩy hắn ra, chạy đi, cố gắng né tránh vấn đề của hắn

"Cẩn thận!............." Phong Thượng Trí còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy cô vì giày cao gót mà cả người cô bị ngã xuống đất trong lòng lo lắng không yên

"A" Cô sợ hãi kêu to