Bắt Lấy Nam Chính Quỷ Vương Của Tôi

Chương 47: Nam chính của tôi đã làm gì cơ?




Diêu Thẩm nhìn ra cánh cửa phòng tắm đơn giản với nỗi lo lắng tột độ.

Có vẻ như cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi qua cánh cửa, nhưng tâm trí cậu cảm thấy như đang ở dưới nước, choáng váng và chậm chạp với sức nặng của thông tin mới đang trôi bên trong nó.

Quỷ hút máu có ý gì, Diêu Thẩm là một Ma Vương? Hay đã từng là, ít nhất là thế?

Làm sao điều đó có thể xảy ra chứ?

Làm sao có thể không làm Ma Vương nữa?

Cậu bé quỷ hút máu thở dài. "Ta có thể thấy ngươi đang bị suy nhược thần kinh, nhưng chúng ta không có thời gian cho việc này đâu."

"Rất xin lỗi vì đã làm phiền mày," Diêu Thẩm nói, cắn chặt từng từ.

"Đừng trì hoãn nữa và bắt đầu đi," quỷ hút máu nói, dậm chân một cách sốt ruột.

Hít một hơi thật sâu, Diêu Thẩm với đến tay nắm cửa và vặn nó, mở cánh cửa phòng tắm không có gì đặc biệt của mình vô trong con hẻm dẫn đến con phố nhộn nhịp.

Con quỷ đẩy cậu về phía trước trước khi Diêu Thẩm có thể do dự ở ngưỡng cửa thêm một chút, cố gắng câu giờ thêm cho mình.

Điều đầu tiên cậu chú ý đến ở U Đô là mùi hương. Nó có mùi giống như một lễ hội, chính xác hơn là lễ Thanh minh. Nó ngay lập tức đưa Diêu Thẩm trở lại tuổi thơ của mình, bất cứ khi nào cha mẹ cậu thu xếp không tranh cãi đủ lâu để đưa cậu đi xem đồ trang trí lễ hội vào buổi tối.

Đó luôn là một trong số ký ức đẹp nhất của cậu, khi những lần cha mẹ cậu tỏ ra là một gia đình đủ để ba người có thể giả bộ vui vẻ trước khi tất cả biến tan thành một trận tranh cãi la hét khác.

Bây giờ cậu đang quan sát tất cả những ký ức đó dưới một lăng kính khác.

Vậy chuyện đó còn có ý nghĩa gì nếu cậu thật sự là một Ma Vương?

Con ma nhỏ bé có thể đã nhầm lẫn không?

"Lối này," cậu bé nói, kéo Diêu Thẩm theo bằng gấu quần short của cậu.

Diêu Thẩm nhìn khắp xung quanh với vẻ ngạc nhiên. Những con phố lát đá cuội thô sơ, và chật cứng những người đang vui vẻ hào hứng, một số người trong số họ trông không khác bất kỳ người sống nào mà Diêu Thẩm có thể nhìn thấy ở nhân loại, một số người thì bị mất chân tay và bị biến dạng khủng khiếp đến mức chỉ có một khối nội tạng xoắn lại thay cho khuôn mặt. Một số người cầm theo ruột của họ trong tay, hoặc quấn quanh vai như khăn quàng cổ.

Không ai có vẻ bận tâm đến điều này, và những người tàn tật khủng khiếp vẫn tiếp tục công việc của họ như thể không có gì.


Giữa những cư dân đầy sắc màu và những tòa nhà gỗ cao chót vót -- trông giống như ai đó xếp chồng các gian hàng từ các thời kỳ khác nhau lên nhau và xây dựng một tòa nhà chọc trời cong queo bằng gỗ và cửa sổ giấy dầu -- Diêu Thẩm không biết phải nhìn vào đâu.

"Tôi không ngờ nó lại... sống động đến vậy", Diêu Thẩm nói, rùng mình vì cách chọn từ ngữ của chính mình.

Cậu bé quỷ hút máu nhìn cậu một cách kỳ lạ. "Ngươi nghĩ rằng mọi người không còn là con người sau khi họ chết sao?" nó lắc đầu, tràn đầy vẻ trịch thượng. "Mọi thứ đang sống một ngày nào đó sẽ phải chết. Tại sao một thứ bình thường như vậy lại tồi tệ?"

Điều đó nghe có vẻ như là một điều quá sâu sắc để thốt ra từ miệng của một sinh vật trông giống như một đứa nhóc.

Diêu Thẩm hối hận vì đã nói bất cứ điều gì. Quá nhiều điều nghi vấn về thế giới quan của cậu trong một ngày.

Cậu không biết mình đang đi đâu, nhưng rõ ràng là con quỷ hút máu biết, bởi vì nó băng qua những con phố đông đúc có chủ ý. Tránh đám đông, người bán hàng rongvà những sinh vật đáng sợ một cách dễ dàng cuối cùng khi đến một tòa nhà hẹp giống như một tòa nhà hành chính địa phương thông thường trong nhiều bộ phim truyền hình cổ trang, ngoại trừ chiều cao cao chót vót của nó.

Diêu Thẩm đi vào bên trong theo con quỷ hút máu, cảm thấy cực kỳ lạc lõng.

Cậu được dẫn đến một căn phòng rộng rãi, nơi có ba người, hai người đàn ông và một người phụ nữ đang nằm dài trên những chiếc ghế dài, một đám khói ngọt ngào ngây ngấy bao trùm cảnh tượng khi cả ba xem một chương trình tạp kỹ trên một màn hình phẳng lớn gắn trên tường trước mặt họ. Toàn bộ bức tường cửa trượt mở ra, để gió đêm và mùi hương tươi mát của một cái sân nhỏ bên ngoài tràn vào.

Hình ảnh siêu thực đến nỗi khiến Diêu Thẩm choáng váng.


"Cậu ta ở đây", con quỷ hút máu nói, hướng về ba người vẫn chưa nhận ra sự hiện diện của họ.

Theo những gì cậu thấy, hầu hết cư dân của U Đô đều thích mặc áo choàng, ngay cả khi họ dường như không theo bất kỳ xu hướng thời trang cụ thể nào theo tiêu chuẩn lịch sử, với nhiều màu sắc và vải không tồn tại cùng thời điểm -- kết quả là một sự pha trộn hỗn tạp của những chiếc áo choàng phô trương trông không xa vời trong một vở kịch cung đình. Ba người này cũng không khác gì mấy.

Người đầu tiên quay sang nhìn họ là một người đàn ông có khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp và mái tóc đen mượt buông xõa. Anh ta quay người lại trên ghế sofa và tò mò nhìn Diêu Thẩm qua tay vịn. Khi anh ta đứng dậy, chiếc áo choàng màu tím mỏng manh, lấp lánh của anh ta tuột xuống bả vai, để lộ hầu hết bộ ngực.

Diêu Thẩm nhận thấy anh ta chỉ đi chân trần, đôi chân trắng thon thả của anh ta hoàn toàn trần trụi, không có thêm tất hay dép lê nào cả.

"Cậu ta trông vẫn vậy", người đàn ông nói, vén mái tóc dài của mình sang một bên.

Người phụ nữ là người tiếp theo đứng dậy, mang theo chiếc tẩu dài, cô ấy mặc một chiếc sườn xám dài thanh lịch, bó sát, đường xẻ ở bên cạnh gần đến hông. Tóc cô ấy được kẹp lên thành những lọn tóc xoăn khéo léo, ôm lấy khuôn mặt búp bê và đôi mắt hoa đào của cô ấy.

Cô ấy cười khẩy khi nhìn thấy Diêu Thẩm. "Cậu ấy vẫn trông như kiểu không thể phân biệt được đậu với lúa mì vậy."

Người đàn ông cuối cùng đứng dậy khỏi ghế sofa của mình còn cao hơn hai người kia. Khuôn mặt anh ấy trông nghiêm nghị nhưng được điêu khắc một cách tỉ mỉ, chỉ riêng chiều cao của xương gò má đã đủ đáng sợ, chưa kể đến đường nét nghiêm nghị của đôi môi mỏng. Mái tóc đen của anh ấy được buộc gọn gàng trên đỉnh đầu, và anh ấy mặc một chiếc áo choàng của quan tòa rất chỉnh tề, hoàn chỉnh với một phù hiệu ở ngực biểu thị một cấp bậc mà Diêu Thẩm không có cách nào để xác định.

"Khiến cậu mất đủ lâu đấy," anh ấy nói và nhìn đánh giá Diêu Thẩm một lúc lâu khiến cậu cảm thấy hoàn toàn không đủ.

Người đàn ông chân trần phe phẩy quạt cho mình, dòng chữ thư pháp tinh tế trên vòm quạt ghi, 'cành vàng, lá ngọc'.

Anh ta mỉm cười với Diêu Thẩm. "Cậu ta chỉ mất khoảng 5 hoặc 6 lần đầu thai thôi, nhưng giờ cậu ta đã ở đây rồi."

Diêu Thẩm tái mặt trước những lời nói vô tư đó.

Người đàn ông nhìn Diêu Thẩm bằng ánh mắt đánh giá từ phía trên chiếc quạt của mình. "Đã đến lúc sửa chữa mớ hỗn độn mà cậu đã gây ra với Tân Hổ Lỗi nhiều năm trước rồi."

Diêu Thẩm lắp bắp hỏi, "Mớ hỗn độn gì?"

"Để hắn sống sót khi đáng lẽ cậu đã phải giết hắn," người đàn ông nghiêm túc nói, cau mày.

Người phụ nữ cười, chiếc tẩu dài mảnh khảnh vẫn kẹp chặt giữa những ngón tay thon thả của cô. "Đó là một cách nói giảm nói tránh tuyệt vời cho việc để hắn ta chịch cậu đó đồ ngốc." Cô rít một hơi tẩu, khói thuốc bốc lên xung quanh cô thành một cột mỏng. "Cậu biết không, chúng tôi phải đạp đổ cánh cửa một phòng của Mẫu Đơn Thơm để tìm cậu đó?"

Diêu Thần ngay lập tức nhớ lại giấc mơ của mình, Tân Hổ Lỗi ở giữa hai chân cậu, mở cậu ra như một món quà.

"Ồ," là tất cả những gì cậu có thể nói trước một tiết lộ gây sốc khác đang chất đống trên người cậu như quần áo bỏ đi trên móc treo.