Bất Khả Kháng Lực - Uncontrolled Love

Chương 3




“Tiểu Niệm à, cậu thật là tiết kiệm quá chừng.” Có kẻ vừa bước ra khỏi phòng tắm, nửa nằm nửa ngồi, vừa bấm điều khiển từ xa chọn kênh vừa bất mãn bình luận.

Ban nãy lúc còn ăn cơm, Tạ Viêm đã bắt đầu hoài nghi liệu có phải vật dụng trong phòng khách đều là những thứ từ N năm về trước không, thậm chí dấu tích ngày trước hắn nghịch dao trên cái bàn ăn gỗ lim vẫn còn chình ình trước mắt. Kế đến, lượn đại một vòng từ trước ra sau nhà, lại thấy thêm không ít thứ quen mắt, lúc này mới hay phần lớn các thứ dùng trong căn hộ này từ lúc hắn đi tới giờ chẳng đổi khác là bao.

“A?” Thư Niệm mỉm cười, “Thì đã sao? Cả căn hộ này trong đến ngoài đều bố trí theo ý lão gia dặn lúc trước mà.”

“Cho xin đi, thiết kế của mấy năm về trước á? Làm như Tạ gia chúng tôi hà khắc với cậu lắm không bằng. Để mai tôi cho người đến tu sửa lại lần nữa.”

“Không cần đâu, đồ cũ tôi dùng quen tay rồi.” Chỉ vì cậu không nỡ đổi, lúc Tạ Viêm đi cậu rõ ràng đã là chàng trai hai mươi ba tuổi, cũng xem như là trầm ổn biết xét đoán, vậy mà vừa tiễn Tạ Viêm lên máy bay, đã ngỡ ngàng tới không biết phải làm sao, dường như đến cả chuyện ăn ngủ cũng quên bẵng, về đến nhà lại một mình tựa lưng lên chiếc ghế sô pha Tạ Viêm đã từng ngồi, thẫn thờ tới hừng đông.

Có lẽ cũng bắt đầu từ thời khắc đó, cậu mới đủ can đảm tin rằng, chính mình thật gan to mật lớn, dám cả gan đi thích Tạ Viêm.

“Tiểu Niệm, đàn ông quá dè sẻn, không biết tiêu tiền, rất khó lấy lòng bạn gái nha.”

Thư Niệm chỉ cười trừ.

“Nhưng thế cũng tốt, Tiểu Niệm vốn là của tôi mà, chỉ cần biết cách lấy lòng tôi là đủ rồi.” Tạ Viêm vẫy tay, “Ngoan, đến đây cho tôi ôm một cái.”

Đúng là mệnh lệnh khiến người nghe thật sự dựng tóc gáy.

Mặc dù lúc nhỏ luôn đảm đương vai trò thế thân cho chú chó Alice kia, sớm đã quen với loại sai bảo này, nhưng bây giờ đã là thằng đàn ông suýt soát ba mươi cái xuân xanh, bảo cậu ngoan ngoãn nằm lên đùi Tạ Viêm, khó tránh khỏi toàn thân cứng đờ.

“Không nên đâu…”

“Không nên?” Tạ Viêm nét mặt không vui nhướng mày khiến cậu tỉnh ngộ, bất kể trải qua bao năm, vị đại thiếu gia như ông trời con này cũng chẳng nhìn cậu như một người đàn ông trưởng thành.

Cách đối xử hiện nay so với trước đây, quá lắm cũng chỉ là sự khác biệt giữa Alice ba mươi tuổi và Alice mười hai tuổi.

Đành cười khổ nằm thành tư thế kỳ quặc, cố gắng tưởng tượng mình là chú cún lông xù, mặc cho chủ nhân có tiếp tục vuốt ve thân mật thế nào, cũng chẳng thể phát sinh những ý nghĩ hay phản ứng không nên có.

Quả nhiên Tạ Viêm lập tức vừa lòng thỏa ý áp đầu cậu vào ngực, vừa chăm chú nhìn màn hình TV vừa sờ soạng: “Tiểu Niệm, tóc cậu mượt quá à… da dẻ cũng mịn màng…”

Tạ Viêm tới nay vẫn thích sờ nắn vật yêu, thuở bé Thư Niệm bắt đầu nhận thứ “Sủng ái” này, đã bị hắn sờ mó tới tê dại, từ trán xuống cằm, còn chỗ nào không bị hắn bao phen xoa đi nắn lại, thế nên trước kia mặt cậu thường xuyên sưng vù.

“Ừhm, thật thoải mái…” Tạ Viêm hứng chí lên, lần tay thẳng xuống cổ áo cậu bắt đầu trêu đùa nơi cổ.

Một lần gần gũi tiếp xúc tựa hồ như là chuyện bảy năm trước khi hắn còn chưa xuất ngoại. Tuy rằng Thư Niệm rất nỗ lực muốn kiềm chế, hô hấp vẫn vài phần bất ổn, nhịn không được ngước mắt trộm nhìn Tạ Viêm đang hết sức chăm chú xem chương trình truyền hình buổi tối.

Vầng trán Tạ Viêm cao rộng thanh nhã vô cùng, tương xứng với đôi mày dài anh tuấn, làn môi mỏng mim mím, đôi mắt dài hẹp hơi nheo nheo, dáng vẻ thật sự khiến người ta dễ nảy sinh tà niệm.

Thư Niệm đáng thương nằm trên đùi hắn, cách một làn vải mỏng manh có thể cảm nhận được cơ thể ấm áp mạnh mẽ bên dưới, ngay cả hương vị tinh khôi ấm áp phảng phất như có như không trên người hắn cũng có thể dễ dàng ngửi thấy, mấy ngón tay hắn thì ở trên lưng cậu vuốt ve xoa nắn thỏa thích, dây dưa lâu thêm một tí, chỉ sợ bản thân sẽ không chịu đựng nổi, hồi hộp đến mức tròng mắt cũng trắng dã.

Chỉ lo tiếng tim mình đập quá lớn sẽ bị hắn phát hiện, đành phải dốc sức ổn định tâm trạng, dời sự chú ý đi, cố gắng không nghĩ tới hiện tại chính mình đang gối đầu lên đôi chân dài đẹp tựa khuôn đúc của Tạ Viêm, nỗ lực đè nén lại chút tà niệm vừa chợt đến này.

Vất vả chờ Tạ Viêm xem hết chương trình, cuối cùng cũng thấm mệt mà không sờ mó cậu, tắt đèn nằm xuống chuẩn bị ngủ, vẫn khẩn trương cao độ, toàn tâm toàn ý khống chế tiếng tim mình đập, Thư Niệm mới thở phào nhẹ nhõm, rồi lại lập tức bị ôm lấy từ sau lưng, bị đè chặt xuống dưới, hại cậu suýt chút nữa thở không ra hơi.

“Tiểu Niệm, ngày mai dọn về nhà mà ở.”

Thật dứt khoát, là dùng câu cầu khiến, ngay cả một từ “nha” ngụ ý thương thảo cũng không có.

“A? Nhưng lão gia bảo tôi ở đây mà, tôi…” Vợ chồng Tạ Phong kỳ thực vẫn xem cậu là người ngoài, bằng không cũng không chờ Tạ Viêm vừa trưởng thành, chẳng cần đến người hầu kẻ hạ xoắn xuýt bên cạnh, bảo cậu dọn ra ngoài.

“Lo gì bọn họ, bảo cậu dọn về thì cứ về. Ai muốn hỏi, cứ bảo là ý của tôi.” Bất kể lúc nào, Tạ Viêm đều muôn phần ngang ngược, trong mắt nào có ai.

“À…” Nghĩ tới khả năng có thể cùng hắn sớm tối kề cận, Thư Niệm kích động đến độ lắp bắp, lời nói lắp lại thành ra khách sáo, “Giờ chúng ta đều đã lớn… Tôi trở về cũng đâu giúp gì được cho cậu…”

“Cậu chỉ cần ngoan ngoãn làm gối ôm cho tôi là được rồi.” Tạ Viêm nói nghiêm túc đến thế, tuyệt không giống đùa giỡn, Thư Niệm trân ra tại chỗ.

Đúng vậy, trước khi cậu dọn ra ngoài, đích xác mỗi tối đều có Tạ Viêm ôm cậu ngủ…

Khi ấy hai gã thanh niên khí huyết dồi dào nằm ôm ấp nhau cũng đã đủ quái dị, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích rằng Tạ đại thiếu gia còn chưa trưởng thành, chưa mất hẳn tâm tính trẻ con. Còn hiện tại…Cả hai đều xấp xỉ độ tuổi làm cha, vẫn ôm nhau ngủ…

Trước tiên khoan kể đến việc có kì quái hay không, chỉ riêng xác suất vỡ lở cũng đã là quá cao.

Tuy rằng cậu chưa từng dám có những mộng tưởng không an phận, lại biết tính chất cái ôm của Tạ Viêm nào khác bé con ôm búp bê, nhưng nếu mỗi ngày đều bị Tạ Viêm ôm chặt như vậy, thi thoảng còn sờ cho mấy lượt… Chỉ sợ cả đêm cậu cũng đừng hòng ngủ được.

“Tôi thích ôm Tiểu Niệm,” vòm ngực rộng lớn rắn chắc cùng đôi cánh tay thon dài mạnh mẽ cơ hồ sắp ép phẳng cậu, “Không ôm cậu như vầy ngủ không thấy ngon… À, Tiểu Niệm, cậu gầy ơi là gầy, ôm vào thật thoải mái…” (vẽ chuyện, dư mỡ ôm zào mí phê chứ lị)

Thư Niệm nơm nớp lo sợ mà rúc người trong lòng hắn, cả cử động cũng không dám, chỉ cảm nhận nhịp tim và hơi thở trầm đều đó là ngỡ như giây tiếp theo sẽ ngất đi.

Từng giây lại từng giây chậm rãi trôi qua, cậu lại không ngất, chẳng qua duy trì mãi một tư thế, thắt lưng đã hơi mỏi, nhưng vì nghĩ đến người kia đang say giấc nồng, cậu đành phải nằm yên không nhúc nhích.

Cảm giác đụng vào tấm lưng kia nằng nặng ấm áp, gần gũi tới mức ngược lại khiến cho người ta cảm thấy không thực.

Không biết đã qua bao lâu. Những hạt nắng xuyên qua bức màn dường như từ từ sáng rõ.

Dường như mình đã thức trắng đêm.

Tạ Viêm rõ ràng vẫn còn ngoan cố ôm cậu, hoàn toàn chẳng có khoảng trống để trở mình, thật ngưỡng mộ sức chịu đựng của hắn.

“Tạ Viêm?” Cậu nhỏ giọng kêu. Dường như không lâu nữa thôi cậu nên rời giường. Vắng thím Lưu, cậu phải thức dậy trước chuẩn bị điểm tâm mới được.

Chẳng có xíu xiu phản ứng. Tạ Viêm thật sự đã ngủ say mê mệt.

Thư Niệm định lén gỡ hai tay hắn, đang mải nghĩ ngợi thì tên này tựa như nhện ăn thịt người vừa bắt được con mồi, tay chân kẹp lại thật chặt.

Sợ cử động quá mạnh sẽ khiến hắn trở nên khó chịu, Thư Niệm đành phải nín thở cẩn thận xoay người, muốn thử xem có thể dùng cách nào êm ái nhất lay hắn tỉnh vài giây không.

Nhịp thở của Tạ Viêm vẫn đều đều, khuôn mặt khi ngủ vô cùng ôn hòa bình lặng.

Vầng trán cao ngạo điểm vài sợi tóc rơi xuống, thoạt nhìn có vẻ mong manh hơn lúc tỉnh. Lông mi thật dài – hắn rõ ràng là một người đàn ông rất đẹp trai. Bờ môi khẽ mím lại tạo thàng đường cong vừa tươi tắn vừa khờ dại.

Bỗng nhiên Thư Niệm chẳng còn muốn đánh thức hắn.

Cứ lẳng lặng mà ôm mình ngủ say thế này là tốt rồi. Càng lâu lại càng tốt, tốt nhất là có thể như vầy mãi, không phải tỉnh lại, chính mình đây, cũng không cần tỉnh.

Nếu có thể mơ giấc mơ này cả đời thì thật tốt biết bao.

Nửa thân cậu tựa hồ đã muốn dại đi. Cậu lặng yên ngắm nhìn người đàn ông cách mình trong gang tấc, tim lại rộn lên thình thịch.

Cậu ấy đang ngủ.

Mình nào có thể… có phải là không thể không…

Thư Niệm vừa thoáng run rẩy vừa chậm rãi tiến đến. Tiếng con tim va đập trong ***g ngực giữa gian phòng yên ắng lại nghe rõ mồn một, chính cậu nghe thấy thì gần như cũng muốn thoái lui.

Cuối cùng cố thu hết dũng khí, ngón tay vươn tới bờ môi hắn, khẽ khàng vuốt nhẹ qua. Cảm giác mềm mại ấm áp. Lại vuốt ve lần nữa.

Rồi lại đưa ngón tay vừa đụng chạm, hãy còn run run đó kề lên môi mình.

Còn lưu lại ít hơi ấm, hơi ấm của cậu ấy, thật ấm áp.

Thư Niệm cơ hồ không thể tin được mình có thể có một thời khắc xa xỉ như thế này.