Bất Hủ Thần Vương

Chương 90: Bắt giữ Thạch công tử




Một tiếng “Động thủ” vừa hô lên, võ giả ở bốn phương tám hướng giống như thủy triều xông tới.

Ngay lúc này, một đạo lục ảnh chợt lóe lên, hàn quang lướt không mà tới, xoẹt một tiếng, bảy tám tên võ giả đến từ bên trái, thủ cấp toàn bộ bay lên trời, huyết quang tung tóe.

Những Hắc Thạch Thành vệ này tuy không tính là siêu cấp cao thủ, nhưng mỗi người đều là tử sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc dù xuất hiện biến cố như vậy, cũng không đình chỉ bước chân.

Nhậm Thương Khung thân ảnh lóe lên, miệng hít một hơi, đem tất cả Tùng Vân Tán thổi bay ra ngoài. Trường kiếm trong tay rung động, quát to:

- Thạch Cao Phi, Đơn Kiếm Phong, hôm nay không phải ngươi chết, chính là ta vong!

Tùng Vân Tán vốn dĩ là độc phấn, bị Nhậm Thương Khung dùng chân khí thổi ra, lập tức bao trùm bốn phương tám hướng.

Mỗi một phương vị đều có bảy tám võ giả, thấy bột trắng phun đến, đều lập tức tránh né. Có người còn tưởng đây là bột vôi để che mắt, tay áo quét qua, bộ pháp không ngừng tiến tới.

Nhậm Thương Khung cười lạnh một tiếng, trường kiếm rung lên, cùng Nhậm Tinh Hà dựa lưng vào nhau.

Đạo lục quang kia là một nữ tử dáng người uyển chuyển, chân đạp thất tinh, khanh khách nói:

- Xem ra là ta xen vào việc của người khác rồi.

Nói xong, thân ảnh lóe lên, chỉ chớp mắt liền biến mất khỏi hành lang, cũng chẳng biết đi đâu.

Nhậm Thương Khung huy kiếm mà đứng, chỉ vào Thạch Cao Phi xa xa, khí thế phát ra, bỗng nhiên hào khí vạn trượng, quát:

- Thạch Cao Phi, nạp mạng đi.

Thạch Cao Phi thấy nàng kia bỗng nhiên rút lui, tuy không biết dụng ý là gì, nhưng xem xét thì cảm giác không ổn, nghe tiếng quát của đối phương, trong lòng không hiểu sao lại rung động bất an.

Nhậm Thương Khung cười lớn một tiếng:

- Xem kiếm!

Mũi kiếm run lên, kiếm quang di chuyển, liên tục bắn ra ba mươi đạo kiếm khí tới bốn phương tám hướng.

Nhậm Thương Khung đại hỉ, không nghĩ tới dưới tình thế nguy hiểm này lại đột phá, Kim Châm Độ Kiếp thoáng cái phát ra ba mươi đạo kiếm quang.

Kiếm quang bắn ra bốn phía ra, khí thế bá đạo vô cùng.

Thoáng cái liền loại ba tên thành vệ ra khỏi vòng chiến.

Những tên võ giả kia liền lùi lại bốn năm bước, nguyên một đám sắc mặt đại biến. Binh khí trong tay thiếu chút nữa cầm không nổi. Sắc mặt Thạch Cao Phi có chút phát lạnh, khẽ vận vận khí, lập tức hồn phi phách tán!

Khí lực toàn thân phảng phất giống như bị một cổ ma lực phong tỏa, không cách nào vận hành được!

Tùng Vân Tán đã phát tác!

Nhậm Thương Khung cười một tiếng dài, thân thể giống như bạch hạc, chỉ hai lần lên xuống đã xuất hiện trước mặt Thạch Cao Phi, trường kiếm gác lên cổ hắn.

Ngón tay xuất chỉ, đem yếu huyệt toàn thân của Thạch Cao Phi phong kín toàn bộ.

Hét to nói:

- Đón lấy.

Nhậm Tinh Hà lập tức minh bạch, bộ pháp di động, dễ dàng đón lấy Thạch Cao Phi.

Nhậm Thương Khung một là không làm, nếu đã làm thì làm rất sạch sẽ, một kiếm vung lên, đem tay phải của Đơn Kiếm Phong chặt xuống, lạnh lùng nói:

- Đơn Kiếm Phong, ngươi là Thiên Các đệ tử, lại ăn cây táo, rào cây sung. Hôm nay tạm thời lưu ngươi một mạng, xem Địa Chu phân đà xử trí tên phản đồ ngươi như thế nào!

Nếu như là Nhậm Thương Khung kiếp trước, loại người như Đơn Kiếm Phong này, nhất định sẽ bị hắn một kiếm chém làm hai đoạn. Nhưng ở kiếp này, Nhậm Thương Khung tỉnh táo hơn nhiều.

Hắn biết rõ, Đơn Kiếm Phong là đệ tử của Thiên Các, giết hắn tuy hả giận, nhưng không khác gì đối địch với Địa Chu phân đà, thậm chí trở thành địch nhân của Thiên Các.

Giữ lại mạng của Đơn Kiếm Phong, Địa Chu phân đà cũng sẽ không tha hắn!

Về phần Hắc Thạch Thành vệ, Nhậm Thương Khung một tên cũng không lưu, ra chiêu không ngừng, giết sạch cả đoàn.

Quay đầu lại nói:

- Đi!

Nhậm Tinh Hà vác Thạch Cao Phi lên vai, hướng ngoài khách điếm xông ra.

Kỳ lạ nhất chính là, các đệ tử của Địa Chu phân đà, hoàn toàn không ngăn trở. Hiển nhiên, đối với chuyện này, bọn hắn có thái độ trung lập.

Ngoại trừ Đơn Kiếm Phong là loại ăn cây táo, rào cây sung ra, những đệ tử khác của Địa Chu phân đà, đối với Hắc Thạch Thành chủ phần lớn đều xem thường. Dù sao, tại Hắc Thạch Thành, Địa Chu phân đà cùng Phủ Thành chủ kiềm chế lẫn nhau, cũng không phải là bí mật gì.

Hôm nay nhìn thấy có người hướng Phủ Thành chủ động thủ, tự nhiên là vui mừng xem náo nhiệt.

Sau khi xông ra, Nhậm Tinh Hà muốn hướng cửa thành phóng đi. Lại bị Nhậm Thương Khung ngăn lại, quát khẽ nói:

- Không cần lo lắng, theo đệ.

Hai huynh đệ chọn một cái hẻm nhỏ, nhắm hướng Đông môn mà chạy.

Trong tay đã có công tử của thành chủ, liền không lo không ra được cửa thành.

Trừ khi Hắc Thạch Thành chủ cam lòng hi sinh nhi tử bảo bối này.

Đến gần cửa thành, Nhậm Tinh Hà đang muốn đi ra, lại bị Nhậm Thương Khung quát bảo ngưng lại:

- Không vội, đợi trời sáng tính tiếp.

Nhậm Tinh Hà vội la lên:

- Đợi trời sáng, đến lúc đó bọn chúng đã phong tỏa cửa thành, còn đi được sao?

- Dùng năng lực của Hắc Thạch Thành chủ, không có khả năng tới giờ còn chưa bố trí phòng vệ, huynh đừng nhìn phía trước bình tĩnh, kỳ thật nguy cơ trùng trùng. Chỉ cần chúng ta vừa xuất hiện trên đường cái, ta cam đoan sẽ bị bao vây tứ phía.

- Vậy làm sao bây giờ?

Nhậm Tinh Hà hoang mang lo sợ.

- Huynh bỏ hắn xuống đi.

Nhậm Thương Khung cười lạnh một tiếng, lấy ra một dược hoàn, sau đó cạy miệng Thạch Cao Phi ra, thấp giọng cười lạnh:

- Thạch công tử, đây là ngươi tự mình tìm khổ. Tử Ngọ Tang Mệnh Hoàn này, là ta thu thập chín loại độc trùng luyện chế thành, một khi phục dụng, trong vòng sáu canh giờ, nhất định kinh mạch của ngươi sẽ bạo liệt mà chết. Hừ, hai huynh đệ ta nếu như không sống được, ta dám đảm bảo, tất cả đan dược giới của Hắc Thạch Thành, không một ai có thể cứu được ngươi!

Thạch Cao Phi sắc mặt tái nhợt, thì thào chửi bới:

- Các ngươi đừng quá đắc ý, Hắc Thạch Thành có trọng binh canh gác, trừ khi các ngươi mọc cánh, nếu không đừng hòng chạy thoát.

Nhậm Tinh Hà thấp giọng mắng:

- Ngươi không cần phải dọa, hai huynh đệ chúng ta độc lai độc vãn. Tính mệnh sớm đã là của giang hồ, chết cũng chẳng sao. Ngược lại là Thạch công tử ngươi, không yên ổn mà hưởng thụ vinh hoa phú quý, lại đi ức hiếp huynh đệ chúng ta, cái này gọi là gậy ông đập lưng ông.

Thạch Cao Phi hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào. Nhậm Thương Khung chỉ cười lạnh, lập tức cạy miệng của hắn, đem dược hoàn nhét vào.

- Chỉ cần ngươi chịu hợp tác, trước mỗi sáu canh giờ, ta sẽ cho ngươi một phần giải dược để kiềm chế độc tính. Có phần giải dược này, ngươi sẽ không chết được, nếu như không, qua sáu canh giờ, Thạch công tử sẽ chết rất khó coi đó hì hì!

Dược hoàn này của Nhậm Thương Khung, kỳ thật cũng không phải là Tử Ngọ Tang Mệnh Hoàn gì, chỉ có điều thời khắc nguy cấp này, không dọa Thạch Cao Phi thì không được.

Có Thạch Cao Phi trong tay, Hắc Thạch Thành chủ nhất định sẽ sợ ném chuột vỡ bình!

Cho dù Hắc Thạch Thành chủ muốn đánh lén đi nữa, có “Độc Dược” sáu canh giờ sẽ phát tác này, Hắc Thạch Thành chủ cũng phải suy tính chu đáo.

Hai huynh đệ trốn vào một nơi bí mật gần đó, lẳng lặng đợi trời sáng. Hắn biết rõ, cường giả dưới trướng của Hắc Thạch Thành chủ đã xuất động.

Nói không chừng đã đến rất gần hắn.

Quan sát phương đông, đã có chút ngân sắc rồi.

Một ngày mới lại đến.

Nhậm Thương Khung hướng Nhậm Tinh Hà nói nhỏ vài câu, Nhậm Tinh Hà gật gật đầu, tay trái cầm lấy lọ Thực Cốt Dịch, chỉ cần thủ hạ của Hắc Thạch Thành chủ đánh lén, hắn lập tức dùng Thực Cốt Dịch này liều mạng, có chết cũng kéo theo vài tên bồi mạng.

- Lão Nhị, đệ nói xem, nữ tử ra tay giúp chúng ta kia lai lịch như thế nào?

Nhậm Tinh Hà đột nhiên hỏi.

- Hẳn là người có địa vị rất cao.

Nhậm Thương Khung trả lời qua loa, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thái dương đã nhô lên...

Thoáng điều chỉnh lại hô hấp, trong lòng phảng phất giống như đã minh bạch hết thảy, thông suốt vô cùng. Đại đạo hạt giống trong cơ thể, ở dưới tia nắng ban mai kia, vậy mà lại bắt đầu sinh động lên..., chân khí trong cơ thể có lúc giống như nước biển lao nhanh, lại có lúc như núi lửa phun trào, dị thường mãnh liệt.

Trong cơ thể có một dấu hiệu quen thuộc.

Trong lòng Nhậm Thương Khung khẽ động, chẳng lẽ… muốn đột phá sao?

- Ca, chuẩn bị một chút, trời đã sáng.

Nhậm Thương Khung đợi nửa đêm, thời khắc quyết định cuối cùng đã tới.

Ban ngày, là thời điểm để bọn hắn phá vòng vây. Sở dĩ chọn ban ngày, là bởi vì trong tay bọn hắn có con tin như Thạch Cao Phi.

Trong đêm tối nếu như liều lĩnh, vạn nhất bị tập kích mà nói, ngược lại sẽ phòng bị không tốt. Giữa ban ngày, mặc dù có đánh lén hay ám sát, cũng có thể sớm phản ứng!

Chỉ cần giữ chặt Thạch Cao Phi, đối phương cho dù có thiên quân vạn mã, cũng có tiền vốn để liều mạng!

Nhậm Tinh Hà đem Thạch Cao Phi vác trên vai. Nhậm Thương Khung đi trước mở đường, trường kiếm đưa ngang ngực, sải bước đi về phía trước, trong miệng cười to:

- Hắc Thạch Thành chủ, Trần mỗ biết ngươi ở gần đây. Nếu như không muốn lệnh lang trúng độc mà chết, lập tức mở cửa Đông môn ra, an bài hai con khoái mã, tiễn đưa hai huynh đệ chúng ta ra khỏi thành! Như nếu không, sau giờ ngọ hôm nay, ngươi chờ nhặt xác nhi tử đi!

Nhậm Thương Khung hào khí vượt mây, khí thế như quân lâm thiên hạ. Tuy chỉ có hai huynh đệ, nhưng đối mặt với thiên quân vạn mã cũng không sợ hãi!