Bất Hủ Thần Vương

Chương 88: Ai là hung thủ




Cách mười ngày trở lại Địa Chu phân đà lần nữa, rất nhiều võ giả nhìn thấy hai huynh đệ bọn họ trở về, đều có chút giật mình.

Hiển nhiên, việc Thiên Yêu tàn sát bừa bãi đã truyền khắp Hắc Thạch Thành. Những võ giả này đều hết sức may mắn, may mắn trong khoảng thời gian này không có đi Đại Tương Sơn, nói cách khác, có thể còn sống trở về hay không, thật sự rất khó nói.

Huynh muội họ Lăng cùng bọn hắn có chút giao tình cũng đã không ở chỗ này. Ngược lại là Đơn Kiếm Phong kia, nhìn thấy bọn hắn còn sống trở về, vốn là rất kinh ngạc, nhưng lại rất nhiệt tình chạy ra đón chào:

- Hai huynh đệ quả nhiên không phải là phàm nhân. Nghe nói Thiên Yêu trong Đại Tương Sơn tàn sát bừa bãi, hai vị có nghe nói không?

Nhậm Tinh Hà cười nói:

- May mắn thôi, thời điểm nó tàn sát bừa bãi, chúng ta đã đi ra rồi. Với lại nơi huynh đệ ta hái thuốc cách Bàn Long Cốc rất xa, nên không bị ảnh hướng đến.

Đơn Kiếm Phong cười nói:

- Có thể nói là ở hiền thì gặp lành ha ha.

Nhậm Thương Khung thuê hai gian phòng, gởi ngựa vào chuồng, chuẩn bị ở lại một đêm, ngày hôm sau sẽ nghĩ biện pháp rời khỏi Hắc Thạch Thành.

Hắn biết rõ, tuyệt đối không thể biểu hiện ra vẻ vội vã rời thành. Bằng không mà nói, rất dễ để cho thành chủ hoài nghi.

...

Cùng lúc đó, trong phủ đệ của thành chủ, một gã tâm phúc đưa lên một phần danh sách:

- Thành chủ, đây là tình báo mà thuộc hạ lấy từ Địa Chu phân đà. Cũng là danh sách những võ giả tiến vào Đại Tương Sơn gần đây. Tám chín phần đều là người hái đánh bạc. Ngoại trừ năm người Hạ công tử ra, còn có năm nhóm nữa. Trong đó có hai nhóm rời sớm một chút. Còn có một nhóm ba người đã táng thân trong bụng Thiên Yêu. Còn lại hai nhóm, một là hai huynh đệ, nghe nói cùng Thiên Các có chút quan hệ. Một nhóm bốn người khác bị Thiên Yêu truy đuổi, đến nay còn chưa có tin tức.

Sắc mặt Hắc Thạch Thành chủ tái nhợt, đem danh sách cầm trên tay, nhìn kỹ một lát, hỏi:

- Hai nhóm sớm rời khỏi, theo thời gian suy tính, hẳn không phải là hung thủ.

Tên tâm phúc kia gật đầu nói:

- Đúng, hiềm nghi lớn nhất, là nhóm ba người kia. Đáng tiếc bọn chúng đã bị Thiên Yêu tiêu diệt. Chết không đối chứng. Còn lại hai nhóm, một là hai huynh đệ kia. Theo thời gian suy tính, tên đại ca kia, ở thời điểm Hạ công tử mất tích bốn năm ngày, xuất hiện ở cửa ra. Mà tên đệ đệ, thì ba bốn ngày sau mới đi ra Đại Tương Sơn.

- Hai huynh đệ này cùng Thiên Các có quan hệ?

Khẩu khí của Hắc Thạch Thành chủ phức tạp, lộ ra vẻ lưỡng lự.

- Căn cứ tình báo, trên người bọn họ có Nguyệt Hoa Huân Chương!

Biểu lộ của Hắc Thạch Thành chủ càng phức tạp:

- Nguyệt Hoa Huân Chương... Nguyệt Hoa Huân Chương... Thanh Dương, ngươi không lỗ mãng đến mức động đến đệ tử Nguyệt Hoa Điện của Thiên Các chứ?

Nếu là như vậy, mặc dù hắn là Hắc Thạch Thành chủ, chỉ sợ cũng không làm được chuyện gì. Muốn tìm đệ tử của Thiên Các Nguyệt Hoa Điện báo thù? Đây quả thực là si tâm vọng tưởng, cho dù quyền thế của Hắc Thạch Thành chủ có mạnh gấp mười lần đi nữa, cũng không dám trêu chọc Nguyệt Hoa Điện!

Nguyệt Hoa Điện đại biểu cho cái gì? Đại biểu cho những thiên tài trẻ tuổi của Thiên Các! Đại biểu cho tương lai của Thiên Các!

Tên tâm phúc kia lại nói:

- Thành chủ đại nhân, ta đã điều tra qua, Thiên Các Nguyệt Hoa Điện, không có tên Trần Lôi, Trần Đình! Nói cách khác, một là hai huynh đệ kia dùng tên giả, hai là thông qua thủ đoạn khác có được Nguyệt Hoa Huân Chương.

Hắc Thạch Thành chủ trầm ngâm một lát, nói:

- Phái người giám sát hai huynh đệ kia cho ta, trước đem hành tung của bọn hắn thu thập. Không được để cho bọn chúng thoát khỏi tầm mắt.

- Vâng.

- Còn có nhóm người bị Thiên Yêu tách ra kia, nếu như bọn chúng trở lại Hắc Thạch Thành, cần phải kiểm tra chặt chẻ. Một khi phát hiện bọn chúng có hiềm nghi, hừ hừ...

Tên tâm phúc kia đáp:

- Thuộc hạ sẽ an bài.

- Ân, hai huynh đệ Trần Lôi, Trần Đình này, trước không nên đánh rắn động cỏ. Điều tra rõ ràng lai lịch của bọn hắn trước đã. Nếu không phải đệ tử của Nguyệt Hoa Điện, vậy xử lý sẽ dễ dàng hơn.

Có được Nguyệt Hoa Huân Chương, một là đệ tử của Thiên Các Nguyệt Hoa Điện, hai là tổ tiên truyền thừa. Nếu như là thứ hai, thì phải xem thế lực hiện nay của tổ tiên hắn ở Thiên Các như thế nào.

Nếu như chắc chắn không phải đệ tử của Nguyệt Hoa Điện, thì là trường hợp thứ hai, chỉ cần tổ tiên hắn không có thế lực gì, vậy thì chắc chắn sẽ cho hai tên này bồi mệnh. Tất nhiên nếu như đúng là hai tên này đã giết cháu hắn.

...

Địa Chu phân đà.

Nhậm Thương Khung vừa ngồi xuống, liền nghe được tiếng gõ cửa.

Chân bước nhẹ nhàng, hơn nữa còn trì hoãn, hiển nhiên là của Đơn Kiếm Phong.

Mở cửa ra, đã thấy Đơn Kiếm Phong cười nói:

- Trần huynh, có quấy rầy ngươi tĩnh tâm không?

Nhậm Thương Khung thản nhiên nói:

- Đơn huynh có việc gì không?

Đơn Kiếm Phong vẻ mặt mỉm cười, nghĩ một đằng nói một nẻo:

- Cũng không có chuyện gì quan trọng, ta nghe nói Thiên Yêu bên trong Đại Tương Sơn tàn sát bừa bãi, Trần huynh mới từ trong đó trở về, tiểu đệ có chút tò mò.

- Đơn huynh nếu như muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ, vậy thì tìm nhầm người rồi. Nơi hái thuốc của ta cách chỗ Thiên Yêu tàn sát bừa bãi rất xa. Cũng không thấy Thiên Yêu ra sao. Nếu như gặp, chỉ sợ đã không trở về được rồi.

- Ha ha, có thể thấy được Trần huynh phúc duyên thâm hậu. Đi rất nhiều người, những lúc trở về chỉ có hai huynh đệ Trần huynh. Thật là may mắn.

Đơn Kiếm Phong nói xong, bỗng nhiên chuyển lời:

- Cháu ngoại trai của Hắc Thạch Thành chủ, ở trong Đại Tương Sơn bị người giết. Đúng là thời buổi rối loạn a.

- Cũng phải.

Nhậm Thương Khung trả lời qua loa, lộ ra vẻ không yên lòng. Hắn biết rõ, Đơn Kiếm Phong này lúc trước bị Nguyệt Hoa Huân Chương của hắn chấn nhiếp, đã ăn một lần thiệt thòi, mặt mũi mất hết. Lúc này nhất định là muốn tìm hiểu lai lịch của hắn.

Hôm nay đến thăm, không thể nghi ngờ là đến điều tra.

Đơn Kiếm Phong thở dài:

- Cháu ngoại trai của Thành chủ đại nhân kia, ta có nhận thức qua. Hơn hai mươi tuổi, đã là võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng. Được người ký thác kỳ vọng rất nhiều, trước ba mươi tuổi có hy vọng đột phá Thiên Nhân cảnh. Đáng tiếc, trời ghét anh tài. Trần huynh ở Đại Tương Sơn có từng gặp qua bọn hắn không?

Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động, biết rõ Đơn Kiếm Phong này chỉ sợ là không có hảo ý, bất động thanh sắc nói:

- Đơn huynh, tại sao lại hỏi như vậy?

- Ha ha, không dối gạt Trần huynh, ta cùng với công tử của Hắc Thạch Thành chủ có chút giao tình. Nếu có thể từ Trần huynh lấy được chút tin tức gì, coi như là giúp bằng hữu một chút sức lực.

Nhậm Thương Khung phất tay:

- Thật xin lỗi, ta bỏ ra bốn mươi vạn đi hái đánh bạc, một lòng muốn thu thập Linh dược, nên không có tâm tư đi để ý những người khác. Để cho Đơn huynh thất vọng rồi.

Đơn Kiếm Phong cười ha ha:

- Nói quá lời, nói quá lời. Không biết Trần huynh thu thập như thế nào?

- Hơi có chút lợi nhuận, ha ha.

- Chúc mừng, chúc mừng. Trần huynh không hổ là người có được Nguyệt Hoa Huân Chương. Cần biết hái đánh bạc này, mười người tham gia thì chín người thua. Trần huynh có thể thắng, đủ thấy bản lãnh rất cao.

- Chỉ là có chút vận khí mà thôi. Đơn huynh còn có chuyện gì khác không?

Đơn Kiếm Phong cười ha ha:

- Không có việc gì nữa, đã quấy rầy Trần huynh rồi, cáo từ cáo từ.

Khẽ khom người, chắp tay lui ra ngoài cửa.

Chuyển qua hành lang, đi vào phòng khách riêng, một gã công tử đã ngồi trên ghế, nhìn thấy Đơn Kiếm Phong đến, đong đưa quạt giấy đứng dậy:

- Đơn huynh, thế nào rồi?

- Lòng dạ rất sâu, thăm dò không được.

- Một điểm cũng xét không được?

Tên công tử kia có chút không cam lòng.

- Thạch công tử, Đơn mỗ tự cho mình có vài phần bản lĩnh nhìn người. Nhưng Trần Đình này, quả nhiên thâm sâu khó dò.

Thạch công tử kia hừ một tiếng:

- Càng là thâm sâu, chỉ sợ trong nội tâm càng có quỷ.

Đơn Kiếm Phong cười nói:

- Lời tuy như thế, nhưng nói đến thực lực cửu trọng của biểu huynh Hạ Thanh Dương, ta xem là hơn xa hai huynh đệ Trần Lôi, Trần Đình này. Nếu nói bọn hắn có thể giết chết Bình Dương ngũ kiệt, Đơn mỗ ta là người đầu tiên không tin.

Thạch công tử thở dài:

- Đây cũng là điểm khó hiểu nhất. Nếu như luận thực lực, bọn họ không có khả năng giết chết Bình Dương ngũ kiệt. Có một nhóm bị Thiên Yêu tách ra không có tin tức. Còn một nhóm thì toàn quân bị diệt. Nhưng cuối cùng lại chỉ có hai huynh đệ này thoát được...

Đơn Kiếm Phong than nhẹ một tiếng, hỏi:

- Lệnh tôn có tính toán gì không?

- Không thể đánh rắn động cỏ.

Đơn Kiếm Phong gật đầu:

- Kẻ này dù sao cũng là người có được Nguyệt Hoa Huân Chương, hơn nữa lại đang trong địa bàn của Địa Chu phân đà, không thích hợp động thủ.

Thạch công tử kia lạnh lùng cười cười:

- Đơn huynh, nếu chúng ta động thủ với hai huynh đệ bọn họ, thái độ của Địa Chu phân đà các ngươi như thế nào?

- Nếu như hắn thật sự là đệ tử của Thiên Các, tất nhiên sẽ toàn lực ủng hộ. Nếu chỉ là được tổ tiên ban cho Nguyệt Hoa Huân Chương, cái kia cùng Thiên Các không quan hệ nhiều lắm. Chuyện mà Thiên Các quản lý, cũng không cần nhiều như vậy a.

Khẩu khí của Đơn Kiếm Phong rõ ràng có vài phần cổ động cùng giựt giây. Hắn ngày đó bị Nhậm Thương Khung làm mất mặt mũi, vẫn còn ghi hận ở trong lòng.

Hôm nay có được cơ hội này, như thế nào không bỏ đá xuống giếng?

- Tốt, vậy thì thứ cho tiểu đệ lỗ mãng, trực tiếp bắt người thẩm vấn. Đơn huynh, đừng chê ta dong dài, ngươi xác định, kẻ này không phải là đệ tử của Nguyệt Hoa Điện? Cũng không phải là đệ tử cao tầng của Thiên Các?

Đơn Kiếm Phong vỗ ngực nói:

- Chuyện này Đơn mỗ ta dám dùng đầu mình để đảm bảo!

- Tốt!

Thạch công tử kia lộ ra một tia mỉm cười lạnh lùng, bỗng nhiên đứng dậy.