Bất Hủ Thần Vương

Chương 599: Thương Khung đánh nhịp, cầu trợ Đan Tiên Đông Điện




- Nhị vị tiên tử, các vị nghĩ như thế nào?

Lý Dật Phong trước trưng cầu Lưu Vân Đạo nhị vị tiên tử.

Lê Lạc tiên tử trầm ngâm nói:

- Theo lý thuyết, môi hở răng lạnh, tu sĩ loài người ở trong lúc mấu chốt này, về lý là nên chiếu ứng lẫn nhau. Nhưng mà, Thâm Uyên Thành cách Nam Thiên Các chúng ta xa xôi như thế, chuyện cứu viện này, nói thì dễ dàng, nhưng khó khăn thật lớn. Một cái vô ý, làm không tốt là cả bàn đều thua.

Lê Lạc tiên tử không nói không, cũng không nói không thể. Thập phần phù hợp với tính cách nhu hòa của nàng.

Nhược Ảnh tiên tử chờ Lê Lạc tiên tử nói xong, lại nói:

- Đạo huynh, bằng ta xem, Nam Thiên Các chúng ta không trông cậy vào bọn họ, bọn họ cũng đừng hy vọng Nam Thiên Các chúng ta.

Nhược Ảnh tiên tử ăn nói rất đơn giản, dù sao không phải người của mình, không cứu!

Bắc Cung Dao vẫn đứng ở phía sau Lê Lạc tiên tử, bỗng nhiên mở miệng:

- Chư vị tiền bối, ta muốn nói một câu.

- Nga? Sư điệt có cao kiến gì? Nói một chút để mọi người thương thảo.

Lý Dật Phong mười phần thú vị nhìn Bắc Cung Dao một cái.

Bắc Cung Dao nói:

- Sư tôn mới vừa nói vô cùng có lý, môi hở răng lạnh. Nếu như chúng ta không đi cứu, Nam Thiên Các thật vất vả tạo dựng lên danh tiếng, tất nhiên sẽ bị hao tổn.

Lý Dật Phong phi thường thưởng thức gật đầu, lời này của Bắc Cung Dao, cùng nội tâm của hắn suy nghĩ, có thể nói là thập phần tiếp cận. Nhìn lại Nhậm Thương Khung, vẻ mặt mỉm cười, tựa hồ cũng không phản đối ý kiến này của Bắc Cung Dao.

- A Dao, nha đầu ngươi chẳng lẽ không biết, Hạ Thị Âm Dương Đạo là tánh tình gì. Chúng ta mạo hiểm đi cứu người của bọn họ sao?

Nhược Ảnh tiên tử nóng nảy.

Cũng may, nàng đối với sư điệt nữ này lại thập phần cưng chiều, thật không có trách móc nặng nề.

- Sư thúc, đệ tử muốn nói chính là chuyện này. Mới vừa rồi Lý sư bá đã nhắc tới, người nói chuyện Thâm Uyên Thành hôm nay, không phải là Thiên Hùng phân đà Đà chủ Tất Vân Sơn. Mà là mấy Đại Đạo cường giả. Chúng ta nếu như cứu. Cũng là hướng về phía những Đại Đạo cường giả kia mà đi. Bọn họ bây giờ không phải người của mình, nhưng cứu viện thành công. Chưa chắc không phải người của mình rồi.

Đôi mi thanh tú của Nhược Ảnh tiên tử ngưng tụ. Phảng phất lâm vào trầm tư.

Lê Lạc tiên tử rất thưởng thức Bắc Cung Dao, chẳng những là bởi vì nàng thiên tư thông minh, thiên phú siêu quần, hơn nữa là bởi vì Bắc Cung Dao ngoại nhu nội cương. Trong xương có nàng lực quyết đoán mà Lê Lạc tiên tử không có.

Lập tức mỉm cười nói:

- A Dao, như vậy ngươi nói một chút. Cứu viện này, là cứu như thế nào? Cách xa nhau mấy vạn dặm, trong này không được một chút lầm lỗi.

Bắc Cung Dao khẽ gật đầu. Đem bản đồ lấy ra trên tay:

- Đệ tử vừa mới nhìn bản đồ một chút. Nam Thiên Các cùng Thâm Uyên Thành, khoảng cách là rất xa xôi. Nhưng mà khoảng cách thẳng tắp, lại không có các cứ điểm khác trên đường. Không có những cứ điểm khác, yêu tộc sẽ không thể có trọng binh. Cho nên, chỉ cần chúng ta nhanh chóng qua lại dọc tuyến. Chú ý vấn đề tiếp ứng cho kỹ, hiệp phòng... Phần thắng là không nhỏ.

Lê Lạc tiên tử cười nói:

- Tiếp ứng, hiệp phòng này dù làm tốt. Nhưng thật cứu viện mà nói, còn phải cùng cùng Thâm Uyên Thành nội ứng ngoại hợp giáp công. Bây giờ trên đầu chúng ta, thiếu đúng là nhân thủ.

Bắc Cung Dao gật đầu:

- Cho nên đệ tử cho rằng, nếu như nhân thủ phần phối hợp lý, cứu viện lần này có thể làm được, nếu như nhân thủ đầy đủ, chính là vạn vô nhất thất rồi.

- Nhân thủ, nhân thủ... Aii, chúng ta tính toán đâu ra đấy, củng chỉ có bảy Đại Đạo cường giả. Cùng với yêu tộc so sánh, vẫn còn không dậy nổi a.

Nhược Ảnh tiên tử có chút cảm khái, nàng thừa nhận Bắc Cung Dao phân tích rất có đạo lý. Vấn đề quan trọng nhất, chính là nhân thủ.

Lý Dật Phong cười cười, ánh mắt chuyển tới Đế La Vũ Hậu bên kia:

- Nhị vị đạo hữu, các ngươi có cao kiến gì không?

Đế La ha ha cười một tiếng:

- Thương Khung Thiếu chủ ý kiến gì, chúng ta liền là ý kiến đó. Mọi người đều biết, hai vợ chồng chúng ta, tánh mạng đã sớm bán cho Thương Khung Thiếu chủ rồi.

- Đúng, chúng ta nghe Thương Khung Thiếu chủ.

Vũ Hậu tỏ thái độ.

Thông qua một loạt chiến đấu này, Đế La Vũ Hậu đối với Nhậm Thương Khung đã không đơn thuần là cảm kích, mà là quỳ bái rồi.

Nhất là một trận Lang Nha Cốc, Nhậm Thương Khung một người một ngựa cứu viện hai vợ chồng bọn họ, này cũng không phải là quan hệ chủ tớ trong đó có thể giải thích.

Đây tuyệt đối là tình nghĩa!

Thử hỏi thiên hạ này, đối với thuộc hạ nô bộc hết sức chân thành như vậy, có thể có mấy người? Cho nên, theo thiên tài như vậy, bọn họ chẳng những khẩu phục, hơn nữa tâm phục, khăng khăng một mực!

Lý Dật Phong khẽ mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Nhậm Thương Khung.

Mặc dù Nhậm Thương Khung cũng là Đại Đạo cường giả, nhưng mà vì Lý Dật Phong tị hiềm, cuối cùng mới trưng cầu ý kiến Nhậm Thương Khung, bày ra tôn trọng đối với những người khác.

Về phần Tạ Anh, là đạo lữ Lý Dật Phong, hai người tâm ý tương thông, cũng không phải hỏi nhiều.

- Sư tôn, con đồng ý với ý kiến của A Dao. Thâm Uyên Thành phải cứu! Phương diện nhân thủ, ta sẽ nghĩ biện pháp. Nhưng mà, Thâm Uyên Thành này nhất định phải cứu. Bốn Đại Đạo cường giả, mấy trăm Thần Thông cường giả, tuyệt không có thể uất ức trở thành thức ăn cho yêu tộc.

- Nhân thủ, ngươi nghĩ biện pháp?

Lý Dật Phong nghe vậy mừng rỡ.

- Ân, đại quân yêu tộc trước mắt còn uy hiếp không được Đan Tiên Đông Điện, ta có thể đi Đan Tiên Đông Điện cầu viện. Thỉnh mấy Pháp Vương đến đây trợ trận.

- Tốt! Nếu như Đan Tiên Đông Điện có thể xuất thủ, lần cứu viện này, hy vọng thành công sẽ tăng nhiều!

Lý Dật Phong sảng khoái cười to:

- Nhị vị tiên tử, các ngươi cảm thấy có thể làm được hay không?

Lê Lạc tiên tử nói:

- Thực lực Đan Tiên Đông Điện siêu quần, thực lực so sánh với sáu đại tông môn còn mạnh hơn, nếu như Đan Tiên Đông Điện phái ra cường giả trợ giúp, quả thật có thể làm được.

Nhược Ảnh tiên tử cũng nói:

- Nếu như nhân thủ không có vấn đề, ta dĩ nhiên tán thành gấp rút tiếp viện. Bất quá Dật Phong đạo huynh, sau khi cứu viện, nhất định phải làm cho đám người kia phục phục thiếp thiếp, nghe theo Nam Thiên Các chỉ huy. Nam Thiên Các chúng ta, cũng không thể cứu một đám tới phá hư cục diện tốt.

Lý Dật Phong cười nói:

- Cái này cứ yên tâm đi, Thiên Các chúng ta là chánh thống, bọn họ là thế lực nhị lưu cùng xuất thân tán tu, điểm này bọn họ tuyệt đối không dám làm loạn.

- Ân, đến địa bàn Nam Thiên Các, không tới phiên bọn họ dính vào. Nếu như bọn họ cảm kích biết điều, hiểu được tiến thối, nhất định sẽ biết lựa chọn làm sao.

Nhậm Thương Khung đối với điểm này, cũng là thập phần tự tin. Có thể cứu bọn họ, tự nhiên cũng có thể diệt bọn họ. Tin tưởng đối phương không phải là đứa ngốc, điểm nặng nhẹ này nên biết mới phải.

- Tốt, binh quý thần tốc, Thương Khung, ngươi lập tức khởi hành, trở về Đan Tiên Đông Điện mượn viện binh. Ba ngày thời gian, có thể trở về không?

- Ân, bây giờ Thất Tinh Đạo Tràng cùng Bão Thạch Tông, đã bị yêu tộc xâm nhập. Đi Đan Tiên Đông Điện, phải đi qua Thất Tinh Đạo Tràng, chỉ sợ có nhiều bất tiện. Xem ra, ta còn phải đường vòng Man Hoang. Ngược lại từ Thủy Vân tông nhập cảnh. Như thế mới không có đả thảo kinh xà.

Vì hành động giữ bí mật tính, Nhậm Thương Khung quyết định đường vòng Man Hoang. Này nhiều một chút lộ trình. Đối với hắn mà nói vấn đề không lớn.

- Như thế tốt lắm. Chúng ta ở lại giữ Nam Thiên Các. Mong chờ tin lành!

Lý Dật Phong cũng là quyết đoán kiên quyết, lấy ra lực quyết đoán của đầu não Nam Thiên Các.

...

Nhậm Thương Khung mấy ngày này, một mực ở Nam Thiên Các cùng yêu tộc đối kháng, cũng rất ít trở về Đan Tiên Đông Điện. Bất quá Xích Hằng Vũ cũng là thập phần ủng hộ cử động của Nhậm Thương Khung.

Nếu như loài người đối với yêu tộc hoàn toàn không chống cự. Kia đại quân yêu tộc đẩy mạnh quá thuận lợi, chỉ sợ không cần phải bao lâu. Là có thể uy hiếp đến địa bàn Thủy Vân Tông.

Một khi uy hiếp đến địa bàn Thủy Vân Tông, như vậy Đan Tiên Đông Điện ở Kính Nguyệt Thành, sẽ không có thể có an ổn qua ngày.

Môi hở răng lạnh là rất đạo lý đơn giản.

- Ha ha. Thương Khung trưởng lão. Gần mấy tháng qua, trừ Nam Thiên Các liên tiếp truyền tin chiến thắng, những địa phương khác, đều là tin dữ liên tục a.

Thấy Nhậm Thương Khung trở về, Xích Hằng Vũ cũng là hết sức cao hứng. Hơn nữa nghe nói Nhậm Thương Khung tấn chức Đại Đạo cảnh, chém giết nhiều yêu tộc Đại Thánh. Xích Hằng Vũ là hưng phấn vô cùng.

Thanh niên này là người hắn nhìn trúng, quả nhiên chứng minh thiên phú của hắn rất tài tình. Chứng minh ánh mắt Xích Hằng Vũ hắn quả thật sắc bén.

- Điện chủ đại nhân, chiến sự phía trước căng thẳng. Ta lần này trở về, là muốn đem một số viện binh.

Lập tức Nhâm Thương Khung đem tình huống đại khái nói một lần.

Xích Hằng Vũ trầm ngâm nói:

- Thương Khung, sự tình trọng đại. Cá nhân ta là thập phần ủng hộ hành động các ngươi. Nhưng mà, Pháp Vương đoàn bên kia, có đáp ứng hay không, ta cũng không dám nói.

- Ân, thuộc hạ có thể hiểu. Cho nên, thuộc hạ tính toán tự mình bái kiến Pháp Vương. Hơn nữa, thuộc hạ bảo đảm, tuyệt đối không để các vị Pháp Vương mạo hiểm. Chỉ cần hỗ trợ kiềm chế những yêu bộ khác không cách nào gấp rút tiếp viện bốn bộ Thâm Uyên Thành một lát là đủ. Cứu viện cùng tiếp ứng, Nam Thiên Các toàn bộ chịu trách nhiệm.

Xích Hằng Vũ nói:

- Nếu như chỉ là chịu trách nhiệm kiềm chế mà nói, đó khẳng định là không thành vấn đề.

- Mong điện chủ đại nhân chu toàn giúp, chỉ cần Pháp Vương đoàn chịu ra tay, lần này cứu viện thu hoạch yêu đan Đại Thánh, thuộc hạ nhất luật nộp lên cho Đan Tiên Đông Điện!

- Nga?

Xích Hằng Vũ dằng dặc cười một tiếng:

- Thương Khung, có phần hứa hẹn này của ngươi, ta thấy khả năng Pháp Vương đoàn xuất động rất lớn.

Đan Tiên Đông Điện điện chủ cùng Thái thượng trưởng lão, dắt tay nhau bái phỏng Pháp Vương đoàn, đại sự bực này, những Pháp Vương của Pháp Vương đoàn, vẫn không dám chậm trễ.

Dù sao, đây là hai đại đầu sỏ của Đan Tiên Đông Điện. Là chưởng khống giả của Đan Tiên Đông Điện. Pháp Vương đoàn vẫn phải phối hợp với bọn họ.

- Điện chủ, Thái thượng trưởng lão, nhị vị dắt tay nhau mà đến, chẳng lẽ yêu tộc đại thế đã không thể ngăn cản, nguy hiểm đến Kính Nguyệt Thành chúng ta rồi?

Đệ nhất Pháp Vương của Pháp Vương đoàn, là một lão giả râu tóc trắng như cước, sắc mặt hồng nhuận, thanh như hồng chung, khởi sắc thập phần tốt.

Người này, chính là đệ nhất Pháp Vương của Pháp Vương đoàn… Tiên ông Pháp Vương.

- Pháp vương, yêu tộc đại thế đã thành, tới Kính Nguyệt Thành là chuyện sớm hay muộn. Bây giờ Đông Hoàng Châu sáu đại tông môn, làm theo ý mình, đã hãm sâu vũng bùn, bị yêu tộc phân cách, đánh bại. Trừ Nam Thiên Các ra, cơ hồ không có một nhà có thể cùng yêu tộc liều mạng. Yêu tộc đại quân, đã thành xu thế tịch quyển.

- Chết nhát, một đám chết nhát!

Tiên ông Pháp Vương tức lông mi tung bay:

- Đông Hoàng Châu sáu đại tông môn, hèn yếu cùng không đoàn kết. Điện chủ, Đan Tiên Đông Điện chúng ta, nhất định phải chịu đựng. Bảo vệ tốt Kính Nguyệt Thành này.

Xích Hằng Vũ mỉm cười nói:

- Có chư vị Pháp Vương ở đây, Kính Nguyệt Thành phòng thủ kiên cố là không thành vấn đề. Bây giờ có một cái vấn đề là như vậy...

Lập tức, Xích Hằng Vũ thay Nhậm Thương Khung đem chuyện cầu viện dẫn ra.

Tiên ông Pháp Vương mi mao nhất thiêu:

- Nam Thiên Các, cứu viện? Thương Khung trưởng lão, ngươi là người Đan Tiên Đông Điện, nhưng đi vào Nam Thiên Các làm chi?

Nhậm Thương Khung sớm có chuẩn bị, nghĩa chánh từ nghiêm nói:

- Tiên ông, tất cả thế lực Đông Hoàng Châu nên đoàn kết, nếu không môi hở răng lạnh là công; là tư, Nam Thiên Các cũng là thân bằng hảo hữu của ta, là đất ta xuất thân, ta uống nước nhớ nguồn, cũng không dám vong ân. Nếu là Kính Nguyệt Thành bị công kích, Nhậm Thương Khung ta cũng sẽ cùng yêu tộc thề chu toàn.

Tiên ông Pháp Vương hừ hừ hai tiếng, chẳng qua là ánh mắt nhanh như chớp quét lấy Nhậm Thương Khung, phảng phất muốn đọc được tin tức gì hữu dụng.

Trong lòng Nhậm Thương Khung thản nhiên, không thẹn với lương tâm, cũng là bình tĩnh như thường.