Bất Hủ Thần Vương

Chương 450: Người yêu tương kiến, hai năm ước hẹn




Thiên Các bốn đạo, mạch suy nghĩ đại khái vẫn không sai biệt lắm. Mỗi một đạo đều phái tới một người tranh giành bài danh, người còn lại là tân nhân đi rèn luyện.

Trảm Không Đạo bên kia, Đao Bạch Vũ là chủ lực, tranh chấp bài danh. Mà Nguyên Tông Sư, với tư cách tân đệ tử, thì rèn luyện là chính.

Lưu Vân Đạo cũng như thế, phái ra một đệ tử cường thế, tranh thủ thành tích tốt. Mà Bắc Cung Dao, thì cũng rèn luyện là chính.

Hai người tụ cùng một chỗ, nói chuyện vô cùng say mê. Thời gian của Bắc Cung Dao, ngược lại là bình thản vô cùng. Ngoại trừ tu luyện, vẫn là tu luyện.

Nghe Nhậm Thương Khung nói những chuyện phát sinh cho tới nay, không khỏi thương tâm.

- Thương Khung, nói như vậy, cha huynh...

- Ân, người bây giờ cùng yêu hóa khôi lỗi không sai biệt lắm, nhưng lại bị thần thức của Đao Bạch Vũ khống chế. Bất quá, ta bây giờ đã đưa người tới một địa phương bí mật, thần thức của Đao Bạch Vũ không cách nào khống chế đến, tuyệt đối an toàn. A Dao, muội yên tâm đi, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp để cho người phục hồi như cũ. Trên đời này, không có độc gì mà không có phương pháp hóa giải.

Nhậm Thương Khung kế thừa y bát của Đế Hào, lại có Vạn Dược Tôn truyền thừa, bởi vậy, hắn có tự tin này.

Bắc Cung Dao gật gật đầu, lòng tràn đầy ân cần, hỏi:

- Vậy huynh phá hư chuyện tốt của Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, bọn hắn không bỏ qua cho huynh. Thiên Các này...

- A Dao, ba trăm năm đại bỉ lần này, ta báo đáp ân sư mà dự thi. Sau khi kết thúc, ta sẽ rời khỏi Thiên Các.

Bắc Cung Dao sững sờ, ngữ khí lập tức kiên quyết:

- Huynh đi, muội cũng đi. Muội muốn đi theo huynh.

- A Dao, muội hôm nay là cao đồ của Lưu Vân Đạo, tu vi lại còn thấp. Muội hiện tại ly khai Lưu Vân Đạo, không thể nghi ngờ chính là gián đoạn thời gian tu luyện của mình. Huynh mặc dù ích kỷ, cũng không cho muội làm như vậy. Muội tiếp tục lưu lại Lưu Vân Đạo tu luyện. Nhớ kỹ, hai năm sau, huynh sẽ đi Thiên Các tìm muội. Hai năm thời gian này, muội phải cố gắng tu luyện các loại thần thông của Lưu Vân Đạo.

Bắc Cung Dao bây giờ đã ở Lưu Vân Đạo bắt đầu tu luyện, hơn nữa công pháp tu luyện là của Lưu Vân Đạo, thông qua bí pháp của Lưu Vân Đạo, tiến vào Thần Thông cảnh.

Bởi vậy, hiện tại ly khai Lưu Vân Đạo, chẳng khác gì là tự hủy tiền đồ. Trừ khi nàng bỏ qua công pháp của Lưu Vân Đạo, tán công trùng tu.

- Thương Khung, muội trong hai năm qua, mỗi ngày đều chăm chỉ khổ luyện, vẫn luôn nghĩ đến, lúc nào có thể cùng huynh tiếp cận, cùng huynh một chỗ hành tẩu giang hồ, lưu lạc chân trời. Thế nhưng mà, tu luyện tu luyện, luôn không theo nổi bước chân của huynh. Muội sợ hai năm sau, muội vẫn không theo kịp huynh.

Bắc Cung Dao trong nội tâm không chịu thua ai, thế nhưng mà, ở trước mặt ái lang, nàng lại chịu nhận thua, hơn nữa là vui lòng.

- Hắc hắc, nha đầu ngốc, đại đạo ba ngàn, cuối cùng là trăm sông đổ về một biển. Chỉ cần chúng ta cùng nhìn một hướng là được.

Bắc Cung Dao chân thành gật đầu:

- Thương Khung, nếu như suy xét kỹ, muội cũng hiểu ở lại Lưu Vân Đạo tu luyện rất tốt. Sư tôn đối với muội rất tốt, nếu như hiện tại muội ly khai, các nàng cũng sẽ thất vọng. Hơn nữa, công pháp Lưu Vân Đạo thâm sâu vô cùng, muội còn chưa nắm hết.

- Ân, đáng tiếc thời gian không đời người. A Dao, chỉ có hai năm...

- Cái gì? Chỉ có hai năm?

Bắc Cung Dao khó hiểu hỏi.

Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng, Yêu tộc xâm lấn, là tiếc nuối lớn nhất của hắn kiếp trước, cũng là sự tình không cách nào quên được. Kiếp trước, hắn cùng với Bắc Cung Dao kề vai chiến đấu, chung phó hoạn nạn, cuối cùng tự bạo mà chết.

Thượng thiên cho hắn một cơ hội sống lại, một cơ hội để cải biến vận mạng.

Lúc này, hắn sẽ không để cho bi kịch kia tái diễn. Ở kiếp này, hắn muốn dùng lực lượng, dùng mưu trí để bảo vệ người mình thân nhất yêu nhất, ở trong tai nạn không bị tổn thương.

Tâm niệm đại động, Nhậm Thương Khung nhẹ nhàng cầm chặt tay Bắc Cung Dao, đem Bắc Cung Dao ôm vào lòng, một tay xoa bờ vai của Bắc Cung Dao, nhẹ nhàng nói:

- A Dao, có một việc, ta không thể không nói cho muội biết. Nhưng mà chuyện này, muội không thể nói cho sư tôn muội biết.

Ở trong nội tâm Bắc Cung Dao, ái lang đương nhiên là vị trí thứ nhất.

- Ân, huynh nói đi.

Hai mắt của Bắc Cung Dao bắn ra sắc thái khẳng định.

- Lần trước ở Khô Vinh Thần Sơn, muội cũng đã nghe được sự tình mười vạn năm kiếp nạn. Căn cứ tình báo tin cậy của huynh, ngày mà mười vạn năm đại kiếp bộc phát, là ở hai năm sau. Bởi vậy, đây cũng là vì cái gì huynh với muội hẹn nhau hai năm. Chuyện này, vô cùng trọng đại, muội không thể lộ ra.

Trong nội tâm Bắc Cung Dao biết rõ nặng nhẹ, Yêu tộc xâm lấn, là thiên đại cơ mật. Nếu như trước đó, ai nói biết rõ thời gian Yêu tộc xâm lấn, tất nhiên sẽ bị người chú ý, trở thành dị loại.

- Thái độ của Âm Dương Đạo cùng Trảm Không Đạo, muội cũng thấy được, bọn hắn chính là tự bảo vệ mình. Mà Lưu Vân Đạo, cũng không tỏ thái độ ủng hộ ý kiến của sư tôn nhà ta. Bởi vậy, ta phỏng đoán, trong nội tâm sư tôn của muội, ước chừng cũng không muốn hao phí tinh anh đi tuyến đầu chống lại Yêu tộc. Bọn hắn đã không có ý định vì bình dân mà chiến, như vậy thời gian Yêu tộc bộc phát này, cũng không cần nói cho đám bọn hắn biết.

Đây là nguyên tắc của Nhậm Thương Khung.

Trong nội tâm của Bắc Cung Dao cũng có chút bi thương, tính cách của nàng là vậy, từ khi còn nhỏ đã có hiệp nghĩa chi khí, với lại nàng xuất thân bình dân, nên đối với bình dân là có lòng bảo vệ.

Nhưng mà, nàng cũng thăm dò qua ý của sư tôn, hỏi các nàng vì cái gì không ở Âm Dương Thần Điện lên tiếng trợ giúp Lý Dật Phong đạo tôn.

Mà Lê Lạc tiên tử cũng không tỏ thái độ rõ ràng, chỉ cười nhạt một tiếng, hướng nàng nói một câu:

- A Dao, chuyện thiên hạ, người trong thiên hạ chịu. Thiên đạo vô tình, cuối cùng là khôn sống mống chết.

Một cái “Khôn sống mống chết”, liền đem thái độ của Lưu Vân Đạo biểu lộ không sót gì.

Ở rất nhiều chuyện, Lưu Vân Đạo cùng Chân Kiếm Đạo cùng tiến cùng lui, giao tình thâm hậu. Nhưng mà, ở chuyện này, Lưu Vân Đạo có chủ trương của các nàng.

Dù sao, Lưu Vân Đạo là nữ lưu thế hệ, chỉ ở sơn môn tu luyện, như là nửa cái xuất gia, thanh tâm quả dục, rất ít hỏi đến chuyện thế tục.

Kể từ đó, Lưu Vân Đạo khó có thể sinh tâm thương sót chúng sinh.

Bắc Cung Dao dung nhan khẽ động, nhẹ nhàng thở dài một tiếng:

- Chủ trương của Sư tôn, mặc dù không tuyệt tình như Âm Dương Đạo, nhưng cũng là nói khôn sống mống chết.

- A Dao, trong loạn thế, lực lượng cá nhân có hạn, bọn hắn có lựa chọn này, ở góc độ khác mà xét, cũng chưa hẳn là sai. Mà thôi, trong loạn thế, mỗi người đều có thân nhân. Quyết không thể để cho thân nhân bị thương tổn.

- Ân.

Bắc Cung Dao gật gật đầu, nhớ tới người nhà ở Thiên Các. Nàng cũng là người rộng rãi, thương cảm chỉ chốc lát, liền bình thường trở lại, hỏi:

- Thương Khung, huynh rời khỏi Thiên Các, có ý định đi đâu chưa?

- Có, huynh đã làm Đan Tiên Đông Điện khách khanh trưởng lão.

- Đan Tiên Đông Điện?

Bắc Cung Dao nao nao:

- Muội nghe nói, đó là nơi thế ngoại đào nguyên, mỗi người an cư lạc nghiệp, không thích tranh chấp cùng thế gian, cũng không biết là thật hay giả.

- Ha ha, tuy có chút khoe khoang khoác lác, nhưng đại khái không giả. Kính Nguyệt Thành được Đan Tiên Đông Điện thống trị, ngay ngắn trật tự, không có nhiều lừa gạt, cũng không có nhiều tư lợi. Nhưng bất kỳ địa phương nào, cũng khó có khả năng hoàn toàn không thích tranh chấp cùng thế gian, chỉ có thể nói nơi đó là nơi có quy củ rõ ràng. Quyền uy của Đan Tiên Đông Điện, có thể loại bỏ hết thảy tà khí.

Nói đến đây, Nhậm Thương Khung tự nhiên nhớ tới Thiên Các, quy củ tan vỡ, thượng bất chính, hạ tất loạn, hoàn toàn không có lực hướng tâm.

Sau khi hai người ước định, Nhậm Thương Khung chỉ ở lại chốc lát, biết không tiện ở lâu, liền đi ra gian phòng của Bắc Cung Dao. Cùng Bắc Cung Dao gặp mặt, tâm tình Nhậm Thương Khung lại tốt lên.

Bắc Cung Dao mặc dù là đạo lữ của mình, lại không phải vật phẩm tư nhân. Nhậm Thương Khung tự nhiên sẽ không ước thúc nàng, giờ khắc này, Bắc Cung Dao ở lại Lưu Vân Đạo tu luyện, xác thực so với đi theo hắn tới Đan Tiên Đông Điện thì tốt hơn. Một là để tránh cho nàng khó xử, hai là có lợi cho nàng tu luyện lâu dài.

Hai năm, chỉ là phù vân mà thôi.

Nói sau, ở sâu trong nội tâm hắn, vẫn hi vọng Bắc Cung Dao có thể trổ hết tài năng, có thể kế thừa đạo thống của Lưu Vân Đạo, có thể ở trong loạn thế, đạt được lực lượng thuộc về mình!

Đi ra cửa phòng của Bắc Cung Dao, Nhậm Thương Khung đang muốn trở lại phòng mình, bỗng nhiên thoáng nhìn vùng hành lang này, có đứng mười mấy người.

Những người này, đại bộ phận đều rất trẻ tuổi, hiển nhiên đều là tài tuấn của các tông môn tới dự thi lần này. Những người này, thấy Nhậm Thương Khung từ phòng trong Bắc Cung Dao đi ra, trên mặt đều rất ghen ghét, thậm chí là khó chịu không thèm che dấu.

Một cái trong đó ăn bận trường bào màu đỏ, có thêu Thái Dương lớn, lộ ra khí thế bức người. Người này còn vác theo một đại kiếm to lớn.

Hai tay bỏ khỏi rào chắn hành lan, trực tiếp lướt đến trước mặt Nhậm Thương Khung.

Hai mắt giống như mặt trời, bắn ra uy năng đáng sợ, đem Nhậm Thương Khung ngăn lại:

- Vị tiểu sư đệ này, ngươi vừa rồi tiến vào, là gian phòng của Lưu Vân Đạo truyền nhân Bắc Cung Dao đúng không?

- Hả?

Mí mắt Nhậm Thương Khung có chút nhíu lại:

- Như thế nào?

- Ha ha, rất tốt. Xem ra ngươi cùng Bắc Cung tiểu thư có chút giao tình. Vừa vặn ta chỗ này có một phong thơ, phiền ngươi chuyển cho Bắc Cung tiểu thư, như thế nào?

Nhậm Thương Khung nở nụ cười, tên này đúng là không có mắt? Ngay trước mặt ta, lại muốn tỏ tình với A Dao? Còn muốn ta làm chân chạy cho hắn?

Không khỏi buồn cười, dù bận nhưng vẫn ung dung hỏi thăm:

- Ngươi có thư, tại sao không tự mình giao?

- Bắc Cung tiểu thư cự tuyệt người ngàn dặm, ta mặc dù hết sức chân thành, nhưng không cách nào làm nàng động lòng. Tiểu sư đệ, đưa một phong thư, một vạn linh thạch, có làm hay không?

- Làm.

Nhậm Thương Khung cơ hồ muốn nở nụ cười.

Hồng bào thanh niên kia cười to:

- Tốt, tiểu tử ngươi không tệ, rất biết điều! Đây là một vạn linh thạch, đây là thư. Nhớ kỹ, chớ cùng ta đùa nghịch bịp bợm. Lấy tiền không làm việc, ngươi không biết hậu quả đâu.

Nhậm Thương Khung liếc qua, khoan thai cười nói:

- Ngươi là đuổi ăn mày đi sao? Ta nói một vạn Huyền cấp linh thạch, ngươi cầm cao linh nhất cấp linh thạch, không thấy mất mặt xấu hổ sao?

Nói gì vậy, cấp độ như bọn hắn, một vạn linh thạch, ước định đều là cao linh nhất cấp. Hồng bào thanh niên nói, tự nhiên cũng là một vạn cao linh nhất cấp linh thạch.

Hắn tự thấy, đây là một cái giá trên trời. Thế nhưng mà, Nhậm Thương Khung thốt ra lời này, hắn mới biết được, nguyên lai đối phương là hí lộng hắn!