Bất Hủ Thần Vương

Chương 407: Cường thế hiện thân, nắm chắc thắng lợi




Ly Tam cùng Tốn Ngũ hoảng sợ, đều hiểu được, Khảm Lục cùng Cấn Thất này, nhất định là giả, tuyệt đối không là huynh đệ của bọn hắn.

Ý niệm vừa chuyển, hai người song song lui về phía sau, vẻ mặt cảnh giác nhìn qua Khảm Lục cùng Cấn Thất, trên mặt ngoài đề phòng, ẩn ẩn còn có vài phần sợ hãi.

Mặc dù là sát thủ, không biết đối thủ trước mặt là ai, cảm giác sợ hãi cũng không thể tránh né!

Ngay khi bọn hắn đề phòng, Khảm Lục cùng Cấn Thất đối diện, đều hóa thành một đoàn sương mù màu trắng, trực tiếp biến mất trong hư không.

Mà cùng lúc đó, ở phía sau sương trắng, tuôn ra hai đạo kim quang, như là mủi tên, trực tiếp bắn về phía hai người này!

Nguyên lai, Nhậm Thương Khung khống chế một Lưu Kim khôi lỗi trong đó, liên tục chém giết Cấn Thất cùng Khảm Lục, lại thả ra hai Lưu Kim khôi lỗi, điều khiển Vạn Tượng Phi Đao.

Mượn nhờ năng lượng của Lưu Kim khôi lỗi, Nhậm Thương Khung thúc dục thần thức cực hạn, miễn cưỡng điều khiển hai chuôi Vạn Tượng Phi Đao, hóa thành hư ảnh Cấn Thất cùng Khảm Lục, tập kích bất ngờ Đoái Nhị cùng Chấn Tứ, một lần thành công.

Kể từ đó, cơ hồ là một thủ đoạn, chiến thuật không sai biệt, nhưng lại liên tục đắc thủ, thành công chém giết năm cái!

Kể từ đó, năm tên sát thủ Thần Thông tứ trọng, toàn bộ chém giết. Còn lại ba người, theo thứ tự là Càn Nhất, Ly Tam cùng Tốn Ngũ.

Về phần Càn Nhất, Nhậm Thương Khung diệt sát Khôn Bát về sau, tự mình mai phục, điều khiển Vạn Tượng Phi Đao. Một đao không trúng, nhưng đao phong nhập thể, mang theo Thập Nhị Thiên Hương Cao chi độc.

Đừng nói Càn Nhất không biết, cho dù biết rõ, vội vàng cũng không thể giải được kịch độc Thập Nhị Thiên Hương Cao này, dù sao, độc này không giống bình thường, vị trí thứ mười hai trong Thiên Hạ Kỳ Độc Bảng, không đúng bệnh hốt thuốc, là chết không thể nghi ngờ.

Bởi vậy, Nhậm Thương Khung một kích mặc dù không có chém giết, nhưng đã bỏ qua Càn Nhất. Hắn cũng biết, Càn Nhất này cảm thấy chột dạ, cho dù không có trúng độc, cũng không có thể có bao nhiêu uy hiếp.

Bởi vậy, hắn lại lặng yên rời khỏi, ra ngoài chỉ huy Lưu Kim khôi lỗi tập kích bất ngờ Đoái Nhị cùng Chấn Tứ. Này hết thảy, mặc dù cùng chiến thuật lúc trước hắn bố trí có chút khác biệt, nhưng tùy cơ ứng biến, lại đem chiến thuật tập kích bất ngờ, phát huy vô cùng tinh tế.

Trong lúc nhất thời, tại đây Nhậm thị trang viên bên ngoài trên đường, hai cái Lưu Kim khôi lỗi đối với Ly Tam cùng Tốn Ngũ, càng đấu lực lượng ngang nhau.

Tiếng đánh nhau bên ngoài này, lại kinh động đến Càn Nhất bên trong.

Càn Nhất mặc dù có chút chấn kinh, nhưng sát thủ dù sao đều là hung hãn không sợ chết, trong nội tâm kỳ thật cũng biết, nếu như huynh đệ đều bị một mẻ hốt gọn, hắn cũng đừng hòng sống sót rời khỏi.

Bởi vậy, nghe thấy tiếng kêu thảm của Đoái Nhị cùng Chấn Tứ, Càn Nhất rốt cuộc bình tĩnh lại, trực tiếp cầm đao lao ra ngoài, đã thấy hai đạo kim quang, vây quanh Ly Tam cùng Tốn Ngũ, chiến đầu vô cùng hăng say.

Thần thức Càn Nhất khuếch tán, bốn phía tìm tòi, ngoại trừ Ly Tam cùng Tốn Ngũ ra, đã không còn khí tức ai khác.

Càn Nhất trong nội tâm trầm xuống:

- Chẳng lẽ lão Bát, lão Nhị, lão Tứ, lão Lục cùng lão Thất, đều chết hết?

Nghĩ tới đây, Càn Nhất cảm thấy tan tác trước nay chưa có, trong cơn giận dữ, bạo rống một tiếng, trong lòng dâng lên vô tận sát ý, ngưng tụ thành một kích tuyệt sát.

- Thiên Địa Càn Khôn!

Ánh đao lóe lên, giống như sao băng trong đêm tối, lướt đi một đường vòng cung mỹ diệu, dùng tốc độ cực nhanh, chém về phía Kim Quang Nhân đang đấu cùng Ly Tam.

Một đao kia, là một đao tức giận, là một đao báo thù, là một đao cực hạn. Đại biểu cho lực lượng tiếp cận Thần Thông lục trọng đỉnh phong.

Khanh!

Một đao đáng sợ, trực tiếp trảm trên lưng Kim Quang Nhân kia. Cường đại đao thế, trực tiếp đem Kim Quang Nhân chém làm hai đoạn!

Càn Nhất dưới sự nổi giận, cường thế một đao, đao thức không có dùng hết, thuận tay một đao, phương hướng một chuyển, lại chém về phía Kim Quang Nhân đang đấu với Tốn Ngũ.

Lại một tiếng va chạm chói tai, Kim Quang Nhân kia cũng đồng dạng, trực tiếp bị chém thành hai nửa, hóa thành hai luồng kim quang, đột nhiên rơi xuống đất.

- Hảo đao pháp!

Ly Tam cùng Tốn Ngũ đồng thời tán thưởng, mặc dù bọn họ đều là Thần Thông ngũ trọng, nhưng mà không hề tranh luận, thực lực Càn Nhất, xác thực vượt lên đầu bọn hắn một bậc.

Chỉ là, thanh âm tán thưởng của bọn họ vừa mới rơi xuống, nụ cười trên mặt bỗng nhiên ngưng lại. Hai Kim Quang Nhân bị chém thành bốn đoạn kia rơi xuống mặt đất. Vậy mà giống như bốn chậu nước giội xuống mặt đất, thoáng cái biến mất không tung tích.

Này...

Đây quả thực là quỷ dị vượt ra khỏi phạm vi nhận biết của bọn họ. Cho dù là võ giả có sinh mệnh lực cường đại, bị một đao chém thành hai đoạn, cũng tuyệt không có khả năng bỏ chạy.

Coi như là Đại Đạo cường giả, thân thể bị hủy đến tình trạng này, cũng phải chết không thể nghi ngờ!

Thế nhưng mà, một màn trước mắt, lại chân chân thật thật phát sinh. Đúng vậy, bốn đoạn tàn thân của hai Kim Quang Nhân kia, hoàn toàn biến mất trước mặt bọn họ.

- Làm sao có thể? Đây là nhân loại sao?

Ly Tam nhìn dưới mặt đất, như là gặp quỷ, trong ánh mắt tràn đầy sợ hãi bất khả tư nghị.

Càn Nhất cũng có chút hoài nghi nhìn xuống. Hai đao vừa rồi kia, là hắn tự mình chém ra, vô cùng tinh tường, tuyệt đối là chân thực chém trúng, tuyệt đối không thể nào là ảo giác.

Thế nhưng mà, thi thể đâu? Người đâu?

Ba người dù sao đều là cường giả, đều là lão luyện sa trường, gặp được tình hình này, ngoài hoảng sợ ra, lại ăn ý tựa lưng hình thành một chữ "Phẩm".

Càn Nhất khàn giọng nói:

- Nhậm Thương Khung, ta biết là ngươi, có giỏi ngươi liền đi ra đi!

Nghe thấy ba chữ "Nhậm Thương Khung" kia, Ly Tam cùng Tốn Ngũ cũng không khỏi giật mình. Mục tiêu lần này cua bọn hắn, chính là vì Nhậm Thương Khung mà đến.

Kết quả ngay cả mặt đối phương cũng không có gặp, tám người đã tử thương hơn nửa, chỉ còn lại có ba người bọn họ, hơn nữa nhuệ khí hoàn toàn biến mất, giống như thú nằm trong rọ.

Nhậm Thương Khung từ một nơi bí mật gần đó, hừ nhẹ một tiếng, thân ảnh lướt tới, đã rơi vào trang viên Nhậm thị.

- Càn Khôn Bát Tuấn, các ngươi bị lừa rồi.

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:

- Cái gọi là cố chủ, kỳ thật chẳng qua là một âm mưu, chính là vì thanh trừ Càn Khôn Minh các ngươi, đem Càn Khôn Minh bọn ngươi một mẻ hốt gọn, chuyện cho tới bây giờ, các ngươi còn không giác ngộ sao?

- Cái gì?

Lời này của Nhậm Thương Khung, giống như sét giữa trời quang, trực tiếp làm bọn hắn choáng váng. Âm mưu, bày kế, dụ ra để giết sát thủ Càn Khôn Minh?

Việc này sao nghe tà dị quá vậy? Ly Tam cùng Tốn Ngũ, đều dùng một ánh mắt nghi hoặc nhìn Càn Nhất, hiển nhiên cũng muốn từ Càn Nhất đạt được đáp án.

Càn Nhất dù sao cũng là người từng trải, ánh mắt âm hàn nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung, cười rộ lên:

- Nhậm Thương Khung, ở trước mặt chúng ta chơi bịp bợm. Ngươi bất quá là muốn từ miệng chúng ta biết tên cố chủ. Mơ tưởng!

Ly Tam cùng Tốn Ngũ đều bừng tỉnh đại ngộ, trong nội tâm âm thầm hổ thẹn, thiếu chút nữa trúng kế ly gián của đối phương. Trong nội tâm đều âm thầm đổ mồ hôi, đối với người trẻ tuổi kia càng sinh ra một chút sợ hãi.

Cả buổi tối, bọn hắn đều bị người trẻ tuổi kia trêu đùa hí lộng. Đường đường Càn Khôn Bát Tuấn, bây giờ chỉ còn lại có ba người bọn hắn.

- Ha ha, Càn Nhất đúng không? Ngươi đã thông minh như vậy, vì sao còn có thể rơi xuống bộ dạng này? Ngươi cũng không ngẫm lại, nếu như không phải lừa gạt mà nói, ta làm sao biết tên tuổi Càn Khôn Bát Tuấn, làm sao biết các ngươi là Càn Khôn Minh?

Nhậm Thương Khung bây giờ nắm chắc thắng lợi trong tay, nên rất ung dung.

Nội tâm của hắn đúng là muốn moi ra danh tự cố chủ, kỳ thật, trong lòng của hắn đã có chút ít suy đoán. Không phải Hạng Thái Hư, thì là Nguyên Kỳ Lân...

Đương nhiên, cũng có một khả năng khác, chính là đến từ Thiên Hình Đường hoặc là Thiên Khung Tạo Hóa.

Vô luận như thế nào, danh tự cố chủ này, hắn nhất định phải biết. Không biết dùng thủ đoạn gì, để bọn họ tự khai cũng tốt, bức cung cũng tốt.

Càn Nhất nhếch miệng cười cười:

- Ngươi không cần cứng miệng, muốn từ miệng ta moi ra danh tự cố chủ, đó là mơ tưởng. Nói sau, hôm nay hươu chết về tay ai, còn không biết.

- Chậc chậc, thế cục đến bước này, ngươi chẳng lẽ còn không có giác ngộ sao? Tám người, đã chết năm cái. Ngươi cảm thấy, các ngươi còn có thực lực cùng ta chiến một trận?

- Đã chết năm cái thì như thế nào? Ba người chúng ta, cũng đủ giết ngươi. Lão Tam, lão Ngũ, các ngươi lược trận cho ta, xem ta chém giết tiểu tử này.

Càn Nhất thúc dục Khí Hải toàn thân, lực lượng thần thông mãnh liệt, bảo đao trong tay tản mát ra đao khí làm cho người ta hít thở không thông, giống như thái cổ hung thú thức tỉnh.

- Tiểu tử, có thể chết dưới đao của Càn Nhất ta, là vinh hạnh của ngươi!

- Càn Khôn Nhất Mạch, Tru Thiên Trảm!

Đao thức Càn Nhất, đại khai đại hợp, căn bản không cần công tác chuẩn bị, chỉ cổ tay kia dùng sức, đao ý cùng một chỗ, đao thức liền ra, đúng là thu phát tùy tâm.

Nhậm Thương Khung than nhẹ một tiếng, hai tay hợp lại, làm một tư thế hai tay giao nhau, hai tay giống như hoa sen, kết xuất một thủ ấn.

Hai tay dang ra, hướng ra ngoài vỗ, hai thủ ấn giống như hoa sen màu vàng, trực tiếp bắn ra, hợp hai làm một, hóa thành một đóa Hoàng Liên cự đại.

Thủ ấn này, tựa như một tấm gương màu vàng, để ngang trước mặt Nhậm Thương Khung.

Tru Thiên Trảm chém tới, phát ra một tiếng va chạm thanh thúy, đao thức cùng thủ ấn chạm nhau, song song hóa thành lưu quang, tán loạn bốn phía.

- Cái gì?

Càn Nhất quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, Càn Khôn Nhất Mạch này của hắn, chính là đao kỹ Đại Đạo cấp, uy lực không phải chuyện đùa, vừa rồi mặc dù nhìn từ bên ngoài chỉ là một kích thường thường, kỳ thật chính là một kích tinh hoa.

Không nghĩ tới, đối phương không né tránh, trực tiếp đánh ra một đạo tường khí, liền đem đao thế của hắn triệt tiêu. Hơn nữa, nhìn khí thế kia của đối phương, hiển nhiên còn không có dụng hết toàn lực?

Càn Nhất trong nội tâm phát khổ, bạo rống liên tục, đao thức liên tục thúc dục. Mà thân ảnh của Nhậm Thương Khung, giống như lá rụng, đông một phiêu, tây một phiêu.

Nhưng vô luận Càn Nhất đánh như thế nào, lại thủy chung dính không đến hắn một phát.

Đừng nói Càn Nhất, mà ngay cả Ly Tam cùng Tốn Ngũ, thấy một màn như vậy, trong mắt cũng tràn đầy sợ hãi. Bộ đao kỹ này của Càn Nhất, bọn họ hiểu rất rõ. Đây cũng là chỗ chênh lệch lớn nhất giữa bọn hắn cùng Càn Nhất. Bởi vì, bộ đao kỹ kia, là đao kỹ Đại Đạo cấp! Là thần thông mà bọn hắn tha thiết ước mơ cũng không có được!

Nhưng mà, đao kỹ đáng sợ như thế, lại không cách nào chém giết được một thanh niên không đến hai mươi tuổi, nhất là ở bên cạnh tiểu thành biên thùy này, trong đêm tối ở một địa phương lạ lẫm, này hết thảy, lộ ra hết sức quỷ dị!