Bất Hủ Thần Vương

Chương 359: Dược Thánh đại nhân, Tô Thần mời




Xích Hằng Vũ trở thành điện chủ của Đan Tiên Đông Điện trên trăm năm, đã đề bạt rất nhiều người trẻ tuổi. Chỉ cần có thực tài, hắn nhất định sẽ không tiếc đề cử.

Mặc kệ có phải là tâm phúc của hắn hay không, bất kể có nguyện ý đi theo Xích Hằng Vũ hắn hay không, chỉ cần là người trẻ tuổi có tài năng, hắn đều nguyện ý nâng đỡ.

Bởi vậy, Xích Hằng Vũ ở Đan Tiên Đông Điện, mặc dù một mực hòa ái, nhưng mà có được uy vọng cao vô cùng.

Cho dù là Thái thượng trưởng lão Hô Duyên Ngạo Bác cầm đầu đám ma cũ, cũng không cách nào rung chuyển được uy vọng của điện chủ Xích Hằng Vũ. Mặc dù bọn hắn cảm thấy người trẻ tuổi đối với địa vị của bọn hắn hình thành uy hiếp, hơi có chút bất mãn, nhưng ở trước mặt Xích Hằng Vũ, cũng chưa bao giờ dám tỏ vẻ.

Có người dùng võ phục người, có người dùng lực phục người, mà điện chủ Xích Hằng Vũ, thì lấy đức thu phục người.

- Trường Không các hạ, ngươi nói những lời này, ta liền an lòng không ít. Ha ha, thiên tài linh dược như ngươi, nếu trước mặt ta bay mất, ta chỉ sợ sẽ chung thân tiếc nuối....!

Xích Hằng Vũ cười cười:

- Lại nói tiếp, khảo hạch bên kia cũng sắp xong rồi. Ta phải đi xem một cái, bằng không mà nói, lão nhân Thủy Trường Đông kia, sẽ chửi ta chết mất.

- Thủy Trường Đông?

Nhậm Thương Khung cảm thấy người này, nghe có chút quen tai, tựa hồ nghe qua ở địa phương nào rồi?

- Ha ha, thực không dám lưu người.

Ở nơi khảo hạch Dược Vương, Thủy Dao trưởng lão đến từ Thủy Vân Tông, đang tiến hành Dược Vương khảo hạch rất tốt. Xem ra, nàng hẳn là đã nắm chắc.

- Thủy Dao trưởng lão này, Trường Không các hạ có nhận thức nàng không?

Thủy Dao trưởng lão khảo hạch, cũng không có yêu cầu giữ bí mật. Bởi vậy, Xích Hằng Vũ không cần giữ miệng, hắn cũng muốn thăm dò thoáng một phát, nhìn xem phản ứng của Trường Không các hạ này.

Nhậm Thương Khung tùy ý cười cười:

- Ta nhận thức nàng, nàng chưa hẳn nhận thức ta.

Xích Hằng Vũ cười ha ha:

- Không phải không phải, nếu như ngươi là kẻ vô danh của Linh dược giới, có lẽ nàng chưa hẳn nhận thức ngươi. Nhưng mà, dùng địa vị cùng thiên phú của ngươi giờ này, nàng nhất định sẽ vô cùng hứng thú biết ngươi. Ai, lại nói tiếp, đoán chừng nàng lần này thông qua Dược Vương khảo hạch, lực oanh động vì ngươi thông qua Dược Thánh khảo hạch, thoáng cái ảm đạm thất sắc a.

Nhậm Thương Khung cười khổ, hắn không nghĩ muốn cướp danh tiếng của ai. Nếu quả thật vì vậy mà làm Thủy Vân Tông mất mặt, cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Chẳng qua, loại vấn đề này không là Nhậm Thương Khung để ý cho lắm.

Cùng Xích Hằng Vũ nói lời tạm biệt, mang theo Tôn Tượng hướng ra ngoài. Tô Thần hiển nhiên đã nhận được thông báo, sớm ở bên ngoài chờ Nhậm Thương Khung.

Sau khi trả lại đủ linh thạch cho Nhậm Thương Khung. Ánh mắt Tô Thần trưởng lão nhìn về phía Nhậm Thương Khung, rõ ràng đã không có nghi hoặc của trước kia, mà chỉ còn sùng bái cùng kính sợ.

Dược Thánh ah!

Người trẻ tuổi đứng ở trước mặt hắn, thời điểm vừa tới, ngay cả một khảo hạch cũng không có tham gia. Bây giờ chỉ mới qua một tháng, lại biến hóa nhanh chóng, biến thành Dược Thánh muôn người kính ngưỡng.

Dược Thánh ah!

Toàn bộ Đông Hoàng Châu, Dược Thánh có mấy người?

Kể cả Đan Tiên Đông Điện bọn hắn, ngoại trừ hai đại cự đầu ra, tất cả cao tầng, đều không đạt tới trình độ Dược Thánh.

Như vậy tính ra, ở bên trong bản đồ Đông Hoàng Châu, kể cả Đan Tiên Đông Điện, người trẻ tuổi trước mắt kia, ở Linh dược giới, đã nằm trong hàng ngũ Top 5!

Nhậm Thương Khung không có tự cao tự đại, trên thực tế, hắn đối với Tô Thần này, ấn tượng cũng không tệ. Thời điểm mới đến, người canh cổng đối với mình hô to gọi nhỏ. Ngược lại Tô Thần trưởng lão này, đã giải vây cho mình.

Tô Thần sau khi trả lại linh thạch dư, thấy Nhậm Thương Khung chuẩn bị rời khỏi, do dự một chút, lại nói:

- Trường Không các hạ, ta tiễn ngươi ra ngoài.

Tô Thần ở Đan Tiên Điện, địa vị rất cao, với tư cách Trưởng lão, ngoại trừ hai đại cự đầu ra, coi như là những thâm niên Trưởng lão khác, cũng không thể lấn lướt được hắn.

Bởi vì, ai cũng tinh tường, Tô Thần là do điện chủ Xích Hằng Vũ cất nhắc, là tâm phúc của điện chủ đại nhân, cũng là người có thực tài.

Tô Thần tự mình dẫn người ra ngoài, hơn nữa lại tiễn đưa hai người trẻ tuổi. Một màn này, làm cho rất nhiều người cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Bởi vì Dược Thánh khảo hạch cho tới giờ khắc này, vẫn là trạng thái giữ bí mật, không có công bố. Bởi vậy, ngoại trừ số ít người biết chuyện ra, rất nhiều đệ tử của Đan Tiên Điện, cũng không rõ ràng chuyện này lắm.

Bởi vậy, không khỏi có người suy đoán lung tung, nghĩ thầm hai người trẻ tuổi này, chẳng lẽ là thân thích của Tô Thần trưởng lão? Hay là chân truyền đệ tử?

Nếu không, dựa vào cái gì mà Tô Thần trưởng lão tự mình tiễn đưa?

Mà có chút người có tâm tư cẩn thận, phát hiện lúc Tô Thần trưởng lão tiễn khách ra cửa, biểu lộ trong lúc đó, rõ ràng còn mang theo vài phần kính sợ cùng cung kính.

Người phát hiện một màn này, trong nội tâm nói thầm:

- Chẳng lẽ hai vị trẻ tuổi này, địa vị so với Tô Thần trưởng lão còn lớn hơn? Đây là địa vị gì? Chẳng lẽ là sứ giả của tổng điện tới hay sao?

Cũng may Tô Thần với tư cách Trưởng lão, uy áp cường đại. Mặc dù có rất nhiều người vây xem, nhưng không ai dám can đảm làm càn, càng không người nào dám tụ tập nghị luận.

Một mạch đi thẳng tới chủ điện Đan Tiên Đông Điện, Nhậm Thương Khung ngừng bước chân, cười nhạt nói:

- Tô Thần trưởng lão, ngươi còn có trọng trách, tiễn tới đây được rồi.

Tô Thần than nhẹ một tiếng, thần sắc lại mang theo vài phần ảm đạm, khẽ gật đầu, ánh mắt bất định, phảng phất như có việc gì khó nói.

- Tô trưởng lão, ngươi tựa hồ còn có lời gì muốn nói?

Nhậm Thương Khung nhìn bộ dáng hắn như thế, khẽ nhíu mày, hỏi.

-Ai...

Tô Thần thở dài một tiếng, thì thào lẩm bẩm:

- Nói ra sẽ khiến các hạ chê cười. Ta ở chỗ này, quả thật có một yêu cầu quá đáng. Nhưng Tô Thần ta cùng các hạ chỉ là mới quen, bởi vậy khó có thể mở miệng.

Tô Thần một mảnh thổn thức, chẳng qua cuối cùng vẫn cố lấy dũng khí, nói:

- Trường Không các hạ, Tô Thần ta bỏ hết mặt mũi. Muốn nhờ ngươi giúp ta một chuyện. Ngươi yên tâm, sẽ không mất quá nhiều thời gian của ngươi, chỉ cần một buổi, nhiều lắm là một ngày mà thôi. Chỉ cần các hạ chịu hỗ trợ, thù lao bao nhiêu, chỉ cần ta có năng lực, đều nguyện ý chi trả. Nếu ta trả không nổi, ta sẽ năn nỉ điện chủ đại nhân, trước cho ta tạm ứng. Nói tóm lại...

Tô Thần càng nói càng gấp, nói xong vành mắt là đỏ lên.

Trong mắt Nhậm Thương Khung, Tô Thần trưởng lão này, vẫn luôn rất ổn trọng, trong lúc nhất thời thất thố như thế, khiến hắn cảm thấy rất ngạc nhiên.

Hơn nữa, Tô Thần này địa vị cao như thế, lại có điện chủ Xích Hằng Vũ làm chỗ dựa, còn có nan đề gì không giải quyết được, lại muốn tới cầu mình?

Nhậm Thương Khung mặc dù không là người nhiệt tình gì, cũng không phải ý chí sắt đá. Nhất là chứng kiến Tô Thần trưởng lão thất thố như thế, cũng có chút đồng cảm. Dù sao, mình còn thiếu Tô Thần một cái nhân tình.

Bất kể nói như thế nào, tới Đan Tiên Đông Điện, Tô Thần có ân dẫn kiến cùng giải vây.

Lập tức nói:

- Tô Thần trưởng lão, ngươi có khó khăn gì sao? Theo ta thấy, Đan Tiên Đông Điện thế lực ngập trời, thần thông quảng đại. Nếu như ngay cả Xích điện chủ cũng không giải quyết được, chỉ sợ ta...

Tô Thần gật gật đầu, xoa xoa hai mắt đỏ bừng, nói:

- Trường Không các hạ, ta cũng biết, giao tình hai ta không sâu. Chỉ là, mấy tháng này, ta đã làm hết mọi biện pháp. Thật sự là không còn cách nào khác. Mặc kệ như thế nào, cũng mời ngươi sang nhà của ta nhìn một chút.

- Nhìn cái gì?

Nhậm Thương Khung hỏi.

- Là như vậy, năm tháng trước, thê tử của ta bỗng nhiên mắc một quái bệnh, cả ngày thích ngủ, mất hồn mất vía, ngày đêm mệt mỏi, uể oải không phấn chấn. Uổng ta được xưng Dược Vương, ngay cả ái thê mình bị bệnh, cũng không thể chưa được. Các loại đan dược, các loại liệu pháp, thủy chung không bắt được trọng điểm. Ta xin điện chủ đại nhân, xin Thái thượng trưởng lão, bọn hắn cũng thử rất nhiều biện pháp, nhưng thủy chung tìm không thấy bệnh căn. Có người nói đây là tinh thần có vấn đề, có người nói đây là khí huyết không thông,… nhưng cuối cùng là chưa kết luận được. Nhất là nửa tháng này, khí sắc nàng càng phát ra không tốt, khó coi, một ngày mười hai canh giờ, đã có mười canh giờ mê man. Còn lại hai canh giờ, cũng là hỗn loạn, mơ mơ màng màng.

- Hả? Đây là quái bệnh gì?

Thích ngủ, Nhậm Thương Khung thoáng cái nghĩ tới rất nhiều vấn đề:

- Nếu như chứng thích ngủ, chứng mất hồn, chứng quy tức, những bệnh trạng này, tựa hồ không giống Tô Thần miêu tả. Như vậy, chẳng lẽ là bên trong có kỳ độc gì? Hoa Thương Tâm, Tình Căn Thảo, Diệt Hồn Yên...

Trong đầu Nhậm Thương Khung hiện lên rất nhiều độc vật, cũng thấy không giống.

Nếu như trúng độc, dùng thần thông của nhóm người Xích Hằng Vũ, không có khả năng nhìn không ra.

Tô Thần thấy Nhậm Thương Khung trầm ngâm không nói, chỉ sợ vị Trường Không các hạ này không có hứng thú, vẻ mặt không khỏi ảm đạm, bất đắc dĩ than nhẹ.

Nhậm Thương Khung lại nói:

- Bệnh trạng như thế, cần tới hiện trường nhìn một cái. Đi, Tô trưởng lão, ta cùng ngươi đi coi một chút. Nếu nhìn không ra đầu mối, thì...

- Cái kia cũng không trách ngươi, tuyệt đối không trách ngươi.

Tô Thần mừng rỡ, ngay cả điện chủ Xích Hằng Vũ cũng không giải quyết được nan đề, Tô Thần lúc này quả thật thấy hi vọng nào là bắt lấy hi vọng đó.

Tô Thần cũng không trở về Đan Tiên Điện xin phép nghỉ, trực tiếp phát một truyền thức linh phù cho Xích Hằng Vũ xin nghỉ.

Mà ở bên trong Đan Tiên Điện, Xích Hằng Vũ đang cùng Thủy Trường Đông nói chuyện. Thu được truyền thức linh phù, tiếp nhận xem xét, khẽ chau mày, lập tức lộ ra một chút mỉm cười, trong lòng thở dài:

- Tô Thần ah Tô Thần, hi vọng ngươi lần này có thể gặp được một phúc tinh.

Hiển nhiên, Xích Hằng Vũ đối với sự tình thê tử của Tô Thần, cũng rất thương tiếc. Đan Tiên Điện điện chủ, Dược Thánh danh hiệu, vậy mà không giải quyết được một vấn đề mê man, nhớ tới chuyện này, Xích Hằng Vũ cũng có chút xấu hổ. Bây giờ nghe nói Tô Thần mời được Trường Không các hạ đi, ngược lại là thay Tô Thần hi vọng.

Thủy Trường Đông trêu ghẹo nói:

- Xích lão nhân, tiểu tử ngươi sao vậy. Là tiểu tình nhân nào cho ngươi cái hẹn hả, cười đến hàm răng cũng muốn rớt xuống.

- Ha ha, Thủy lão ca chê cười.

Xích Hằng Vũ đối với lời trêu ghẹo của Thủy Trường Đông, cũng không nói gì.

Thủy Trường Đông trong nội tâm luôn khó hiểu, đã nhiều ngày như vậy, hắn cảm thấy Xích Hằng Vũ này giống như tâm sự nặng nề. Trước kia suốt ngày không thấy người, lúc này cuối cùng cũng hiện thân, lại là một bộ dạng không yên lòng. Thủy Trường Đông trong lòng không khỏi có chút khó chịu. Cảm thấy Đan Tiên Đông Điện này không đủ coi trọng, không cho hắn mặt mũi!