Hai đại cự đầu ở Địa Chu Phân Đà luôn luôn là thần thánh trong lòng các thế lực lớn.
Hai đại cự đầu liên hợp phát ra mệnh lệnh, thế lực khắp nơi sao dám lãnh đạm, đều lấy tốc độ nhanh nhất triệu tập thủ hạ tinh nhuệ, tạo thành đạo quân tinh nhuệ, cũng lấy tốc độ nhanh nhất, lao tới Hắc Thạch thành.
Hai ngày, thời gian chỉ mới hai ngày, hơn một ngàn thế lực lớn nhỏ, toàn bộ đến nơi. Trong lúc nhất thời, vùng đất hoang dã bên ngoài phủ chủ Hắc Thạch thành, tinh kỳ dày đặc, giáp trụ san sát.
Các thế lực đến từ khắp nơi của Địa Chu Phân Đà, đều xuất ra tinh anh, để được hai cự đầu vừa mắt. Bình định phản loạn? Chỉ là một Vân La thành, kỳ thật không cần đại quân lớn như vậy.
Nhưng mà lúc này, cần đúng là khí thế nghiêm túc, để cho hai đại cự đầu biết thành ý của bọn hắn. Về phần Vân La thành, bọn hắn từ đầu không có lo lắng qua. Chỉ là một Tam tinh tiểu thành, đại quân vừa đến, trực tiếp nghiền nát. Vân La thành có lớn gấp mười lần cũng không đủ chống đỡ mười vạn đại quân a.
Bên Địa Chu phân đà, Trang Chấn Nam kim thân giáp trụ, thủ hạ tinh anh đi ra, phân bố tả hữu, phóng nhãn nhìn lại, tất cả đều là cường giả Ngân Đan cấp.
Bên kia, Hắc Thạch thành chủ Thạch Thiên Hào cũng trang bị vũ trang, tả hữu thân vệ tâm phúc, cũng đều là Ngân Đan cường giả. Trong đó Hắc Thạch Thất Hổ đứng đầu.
Trang Chấn Nam trường thương trong tay, vung tay hô to:
- Chư vị, lúc này triệu tập các ngươi tới, là có chuyện trọng đại phát sinh. Vân La thành Nhậm thị gia tộc tạo phản, tru sát Vân La thành thành chủ cướp ngôi, tội ác tày trời. Các ngươi là thế lực của Địa Chu phân đà, lúc này, phải xuất ra thái độ của các ngươi, xuất ra quyết tâm của các ngươi. Định phiến loạn, trả lại an bình cho Địa Chu phân đà, các ngươi mỗi người không thể trốn tránh trách nhiệm!
- Rống!
Thanh âm rung trời đáp lại, làm cho toàn bộ sơn cốc ầm vang gào thét, giống như trời long đất lở, khí thế kinh người.
- Các dũng sĩ, cầm lấy vũ khí của các ngươi, giết hướng Vân La thành, đem máu tươi của phản đồ, để rửa sạch vũ khí của các ngươi; đem đầu phản đồ để tế Vân La Thành thành chủ!
Trang Chấn Nam kích động quát:
- Người giết được tộc trưởng của Nhậm thị gia tộc, thưởng hoàng kim trăm vạn; giết Nhậm thị trưởng lão, thưởng mười vạn; giết tộc nhân Nhậm thị, mỗi cái đầu một vạn hoàng kim! Giết tộc trưởng gia tộc phản loạn khác, thưởng hoàng kim 50 vạn lượng; giết trưởng lão gia tộc phản loạn khác, thưởng năm vạn; giết tộc nhân gia tộc phản loạn khác, thưởng hoàng kim năm ngàn lượng!
- Rống!
Tiền tài kích thích, vĩnh viễn là động lực trực tiếp nhất. Trong lúc nhất thời, thanh âm hoang dã chấn động trời cao, không khí cuồng nhiệt tới cực điểm.
Giết tộc trưởng Nhậm thị, hoàng kim trăm vạn lượng a!
Giết một trưởng lão còn có mười vạn lượng hoàng kim!
Đây quả thực là bánh nướng từ trên trời rơi xuống. Mà Vân La thành Nhậm thị gia tộc kia chỉ là một quý tộc Tam tinh thành, có thể mạnh đến mức nào?
- Đà chủ đại nhân, mời phát lệnh đi. Các huynh đệ thủ hạ ta, đã rất nôn nóng rồi!
- Được rồi, Đà chủ đại nhân, Dịch Dương thành ta nguyện ý tiên phong!
- Không, Đại Phong thành chúng ta thực lực mạnh mẽ, thích hợp tiên phong nhất. Mỗi người dũng sĩ chúng ta, hung hãn không sợ chết, nguyện ý tiên phong!
Trang Chấn Nam mỉm cười, thấy một màn phấn chấn này, hắn rất đắc ý. Đây là nhân tâm a, đây là chỗ tốt do quyền thế mang tới a.
Xem ra, lòng người cũng có chỗ dùng.
Lập tức đem vũ khí trong tay giơ cao, lớn tiếng nói:
- Chư vị đều là dũng sĩ của Địa Chu phân đà, ai tiên phong, đều có thể được. Nhớ kỹ, đầu đảng tội ác là tộc trưởng của Nhậm thị gia tộc, đầu người này, giá trị trăm vạn hoàng kim. Nhưng phàm là người của Nhậm thị gia tộc, bất luận lão ấu, bất luận gà chó. Cho dù là một con kiến, cũng phải giết chết!
- Dạ!
- Giết, giết, giết!
- Giết sạch cả nhà Nhậm thị, giết!
Thanh âm đón ý nói hùa, hết đợt này đến đợt khác, sóng âm rung trời.
Ngay lúc này, một thanh âm cao ngất, hoàn toàn tự do ở ngoài trường, thản nhiên vang lên.
- Trang Chấn Nam, ngươi thưởng tới thưởng lui, nhưng không biết cái đầu chó của ngươi, trị giá bao nhiêu?
Thanh âm này lạnh như băng, giống như một trận âm phong từ Địa Ngục thổi tới, mang theo cái lạnh xơ xác tiêu điều, phảng phất như là Hắc Bạch Vô Thường đến dương gian thu gặt sinh mệnh.
Thanh âm này rõ ràng không tính là lớn, nhưng giống như là ma chú, chấn động lên màng tai của mỗi người ở hiện trường, làm cho trong lòng mọi người khí huyết cuồn cuộn.
Trong nháy mắt, mỗi người đều giống như ngồi trên một chiếc thuyền bị thủng, ở bên trong sóng nước cuồn cuộn phiêu bạc, tùy thời có thể thuyền hủy người vong.
Trong một khắc, bản thân giống như mất đi khả năng nắm giữ vận mệnh, sinh tử như bị người nắm lấy.
Cả đám hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn nhìn một chút, âm thanh này đến cùng là từ nơi nào phát ra.
Trang Chấn Nam miễn cưỡng bình phục nội tâm đang hoảng sợ, vừa rồi thanh âm này, thời cơ phi thường chuẩn xác, ngay lúc hắn vận lực Đan Điền, trực tiếp dùng biên độ dao động của thanh âm, đến trấn áp Đan Điền của hắn, thiếu chút nữa đem Đan Điền của hắn phá vỡ.
- Ai!
Trang Chấn Nam vẻ mặt giận dữ, hét lớn. Đám thủ hạ tinh anh của hắn, cả đám đều tự giác vây quanh Trang Chấn Nam.
Hiển nhiên, bọn hắn đều có một loại cảm ứng kỳ quái... đó là cường địch đột kích!
Mọi người ở hiện trường, đều hít một ngụm lãnh khí.
Thạch Thiên Hào cũng khẽ chau mày, bởi vì, thanh âm này ở trong đầu hắn giống như Lưu Tinh xẹt qua, trong giây lát, hắn như nhận ra một chút quen thuộc.
Đúng vậy, thanh âm này hắn đã từng quen biết.
Trong giây lát, Thạch Thiên Hào tựa hồ nhớ ra cái gì đó, nhịn không được buột miệng nói:
- Là hắn!
- Đại nhân, là ai?
Một người trong Hắc Thạch Thất Hổ hỏi.
- Là hắn, nhất định là Nhậm gia đệ tử. Năm đó ở Đại Tương Sơn giết ngoại tôn ta, lại ở bến cảng Vân La thành giết nhi tử ta, hiện giờ lại giết Hoàng lão!
Thạch Thiên Hào quát to:
- Nhậm Thương Khung, có phải là ngươi hay không?
Nhậm Thương Khung?
Tên này, đối với đại bộ phận người mà nói, thật sự là rất xa lạ. Cho tới bây giờ đều chưa từng nghe qua. Nhưng thấy biểu tình của Thạch Thiên Hào đại biến, thanh âm có chút gào thét, trong lòng đều cảm thấy rất quái dị, chẳng lẽ Nhậm Thương Khung lai lịch rất bất phàm?
Trên hư không của phủ thành chủ, Hư Không giống như bị xé rách ra một con đường, một đạo hắc sắc như tia chớp xé rách trời cao, phá không mà đến.
Là một Đại Điểu màu đen thật lớn, giống như Đại Bằng, lại như Diều Hâu. Cưỡi gió nuốt mây, xé rách trường không, nhanh như thiểm điện, thế như Bôn Lôi.
- Là cái gì vậy?
- Nhìn xem, phía trên có người!
Đại Điểu màu đen này chiếu rọi hư không, đột nhiên dừng lại ở trên không trung. Lấy trạng thái từ trên cao nhìn xuống, coi rẻ chúng sinh.
Đầu Đại Điểu này, chính là tọa kỵ của Nhậm Thương Khung, Tiểu Bạch.
Nhậm Thương Khung thân mang Đại Ngũ Hành Lôi Âm Trúc Kiếm do sư tôn Lý Dật Phong ban cho. Bất Hủ Đế Khí thúc dục, toàn thân có một kim quang bao phủ, hệt như thần linh giáng thế.
Ánh mắt kia như đao, đảo qua từng khuôn mặt, giống như đao mang không ngừng bắn xuống, làm cho tất cả mọi người phía dưới, cảm giác toàn thân da thịt giống như bị châm đâm, hết sức khó chịu.
- Thạch Thiên Hào, chúng ta lại gặp mặt.
Sau khi hoa lệ xuất tràng, ánh mắt Nhậm Thương Khung tập trung ở trên người Thạch Thiên Hào.
Ánh mắt Thạch Thiên Hào híp lại thành một cái khe, khàn giọng kêu lên:
- Nhậm Thương Khung... Nói như vậy... ngoại tôn ta, nhi tử, kể cả Hoàng lão, đều là do ngươi giết?
- Người ta giết đều là chết chưa hết tội.
Thanh âm lãnh đạm của Nhậm Thương Khung nói tiếp:
- Thạch Thiên Hào, ngươi là người kế tiếp. Hết thảy phúc họa, đều do ngươi tự rước lấy.
Thạch Thiên Hào ngửa mặt lên trời cười to. Đan khí của Kim Đan bên trong Đan Điền lao ra. Nụ cười này, cười đến mức thiên địa điên cuồng, nhật nguyệt thất sắc.
Uy lực của Kim Đan cường giả một khi xuất ra... uy lực kinh khủng kia giống như thủy triều, một đợt nối tiếp một đợt, không ngừng dũng mãnh tiến ra.
Thật mạnh!
Các thế lực ở bốn phía, dưới uy lực của Kim Đan cường giả áp bách, một đám sắc mặt xám ngoét, đều dùng ánh mắt vô cùng kính ngưỡng nhìn về phía Thạch Thiên Hào.
- Nhậm Thương Khung, ngươi thực sự cho là, đi một chuyến Thiên Các, có được danh hiệu Thiên Các đệ tử, thật sự có thể muốn làm gì thì làm sao? Ha ha, hôm nay, xem ta giết ngươi như thế nào!
Thạch Thiên Hào giận tím mặt, Thạch Thiên Hào hắn là Hắc Thạch thành chủ, ở ngoài Thiên Các, cũng coi như là một đại nhân vật, địa vị có thể so với Địa Chu phân đà Đà chủ.
Một cường giả cấp bậc Đà chủ, vô luận như thế nào, so với một đệ tử vừa mới nhập môn của Thiên Các, thì cao hơn rất nhiều!
Cho nên, Thạch Thiên Hào đối với thân phận Thiên Các đệ tử của Nhậm Thương Khung, cũng không kiêng kị gì. Muốn nói chỗ dựa vững chắc, Thạch Thiên Hào cùng Trang Chấn Nam, người nào ở Thiên Các lại không có chỗ dựa?
Có thể ép bọn hắn đến một bước này, đó là khó có khả năng rồi.
Thạch Thiên Hào vung tay lên, Hắc Thạch Thất Hổ lập tức hóa thành bảy đạo kỳ quang, tạo thành một Thất Tinh Ánh Thiên đại trận!
Bảy ánh hào quang hợp thành một khí đoàn cự đại, Đan lực cường đại tạo thành một đoàn lốc xoáy, trực tiếp bắn lên trên cao.
- Cút xuống cho ta!
Thân ảnh Thạch Thiên Hào lóe lên, không biết khi nào đã ngồi trên một đầu phi cầm tọa kỵ, trường kiếm như Lưu Tinh, hướng Nhậm Thương Khung chém tới.
Nhậm Thương Khung bất động như núi, một thân kim quang như Thần, nhìn Thạch Thiên Hào huy kiếm chém tới, thân hình bất động, đột nhiên bàn tay hướng xuống, Bất Hủ Đế Khí ngưng tụ thành một ấn chưởng, trực tiếp vỗ xuống. (DG: giống Như Lai Thần Chưởng quá a)
Giống như một tòa núi lớn áp xuống, Thạch Thiên Hào còn chưa vọt tới bên người Nhậm Thương Khung, cũng cảm giác có khí thế như trời sập xuống.
- Không tốt!
Thạch Thiên Hào bị ấn chưởng này vỗ xuống, khí thế xông lên hoàn toàn bị áp chế. Dưới sự hoảng hốt, vội vàng bay lệch qua một bên.
Nếu không chạy trốn mau, một chưởng này đánh trúng, đã đem hắn chụp thành bánh thịt.
Mà giờ khắc này, một kích liên thủ của Hắc Thạch Thất Hổ, giống như triều dâng, hướng Nhậm Thương Khung điên cuồng đánh tới.
Bảy đạo công kích, hình thành một trận pháp hình tròn, giống như Thất Tinh Củng Nguyệt. Luận công kích đơn thuần, uy lực của đám Ngân Đan cường giả này đều không đủ chạm tới Kim Đan cường giả.
Nhưng mà bảy người này, rõ ràng thông qua trận pháp, tạo thành Đan khí tuần hoàn. Thất Tinh Ánh Thiên, Thiên Địa Luân Hồi. Lực lượng một người, nối tiếp lực lượng sáu người khác, hình thành Thất Tinh Huy Diệu (ánh sáng), thay nhau tuần hoàn, uy lực cực mạnh, trực tiếp tăng lên gấp bảy lần!
Nhưng mà, cho dù là mạnh mẽ đến đâu, những công kích này vọt tới gần Nhậm Thương Khung, đều bị kim quang quanh thân Nhậm Thương Khung vặn nát, toàn bộ xoắn thành từng mảnh nhỏ linh lực, hướng chung quanh bay loạn.
Nhậm Thương Khung cười to quát lên:
- Một lũ heo liều lĩnh, chết!
Chết!
Một chữ "Chết" vừa ra, ngay sau đó, Bất Hủ Đế Khí quanh thân Nhậm Thương Khung, toàn bộ ngưng kết thành nghìn vạn phi kiếm bằng kim sắc.
- Vạn Kiếm Triều Tông!
Một chiêu Vạn Kiếm Triều Tông này, đã muốn siêu việt hơn thức thứ ba của Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm. Là đệ tam thức kia thăng hoa, lợi dụng Bất Hủ Đế Khí tạo thành Kim Đan kiếm khí, uy lực vô cùng.
Hàng vạn phi kiếm kim sắc này bắn ra, giống như Phi Long Tại Thiên, bắn phá trời cao, hướng Hắc Thạch Thất Hổ bay đến.