Bất Hủ Thần Vương

Chương 267: Siêu cấp hắc mã, chấn kinh toàn trường




Nguyên bản, trừ Tần Xuyên lão tổ ra, năm Lão Tổ của những tông môn khác... Đối với thành tích của Minh Hoa Đà không có để ý lắm, cùng những Đan sư khác không có gì khác biệt.

Duy chỉ có Tần Xuyên lão tổ, bởi vì Minh Hoa Đà là người hắn dìu dắt, cho nên hắn đối với thành tích của Minh Hoa Đà, thì để ý rất nhiều, thậm chí có thể nói, trong tất cả Đan sư tham gia, hắn chỉ để ý mỗi Hoa Đà mà thôi.

Trong nháy mắt Minh Hoa Đà mở linh tráo ra, một mùi linh lực thơm nồng đậm, bên trong linh tráo lóe qua một trận quang hoa, nhất thời làm cho những trọng tài trên đài chói mắt.

Mà Đan sư dưới đài, bởi vì tầm mắt bị thân hình của Minh Hoa Đà ngăn cản, nên chưa biết Thanh Linh Trúc của Minh Hoa Đà rốt cuộc dài mấy đoạn.

Nhưng mà, Lục Đại trọng tài trong nháy mắt biểu lộ ngưng trọng, làm cho Đan sư dưới đài đều xẹt qua một tia nghi vấn. Lục Đại trọng tài đồng thời biến sắc?

Chẳng lẽ nói, Minh Hoa Đà này đào tạo ra Thanh Linh Trúc có số đoạn nghịch thiên? Hay là, Thanh Linh Trúc của Minh Hoa Đà chỉ có bốn năm đoạn, làm cho ban trọng tài sững sờ, nói không ra lời?

Ánh mắt của Lục Đại Lão Tổ đều chấn kinh, phảng phất như chứng kiến thần tích. Ánh mắt kia kinh hãi vô cùng, thậm chí thật lâu sau cũng không thể bình tĩnh trở lại.

Mười hai đoạn Thanh Linh Trúc, đúng vậy, bọn hắn không có nhìn nhầm! Đúng là mười hai đoạn Thanh Linh Trúc!

Này...

Khi bọn hắn bình tĩnh trở lại, ý niệm đầu tiên đó là, Minh Hoa Đà làm càn. Ngay cả Tần Xuyên lão tổ, cũng có chút lo lắng.

Nhưng hắn rất hiểu Minh Hoa Đà, Minh Hoa Đà không phải là loại đồ đệ không não làm càn như thế. Dưới tình huống như thế này làm càn, không nghi ngờ chính là đày mình ra khỏi Đan sư đại hội. Chẳng những thành tích cá nhân bị hủy bỏ, hơn nữa thành tích đoàn thể cũng bị ảnh hưởng. Thiếu thành tích một người, thành tích đoàn thể tất nhiên là đại giảm!

- Lục vị đại nhân, mời kiểm tra Thanh Linh Trúc của tại hạ.

Minh Hoa Đà cười ha ha nói.

Tần Xuyên lão tổ thấy biểu lộ của Minh Hoa Đà bình tĩnh tự tin như thế, thì trong lòng mừng rỡ, chẳng lẽ Hoa Đà không có làm càn?

Đương thiên hắn là người đầu tiên quán nhập linh thức xem xét, sau khi tra xong, mừng rỡ nói:

- Đúng, có thần thức ấn ký của ta, ha ha, mười hai đoạn Thanh Linh Trúc ha ha ha!

Mười hai đoạn Thanh Linh Trúc?

Sáu chữ này vừa ra, Đan sư dưới đài lúc này mới phản ứng lại được. Nhất thời phía dưới vô cùng ồn ào, nhiều kẻ không nể nang quy củ gì cả, người thì nhảy lên cao, người thì vòng qua người Minh Hoa Đà, cốt ý chỉ nhìn cho thấy mười hai đoạn Thanh Linh Trúc!

- Cái gì?

Lôi Kiếm cùng Thanh Thụ trưởng lão đều chấn kinh. Hai người bọn hắn vốn đã nhắm mắt dưỡng thần, không thèm quan sát biểu hiện của những Đan sư còn lại.

Chỉ là, không khí hiện trường như cô đọng, làm cho hai người bọn hắn hơi khó hiểu, tiếp theo thì nghe thanh âm mừng như điên của Tần Xuyên lão tổ.

Mười hai đoạn Thanh Linh Trúc, sáu chữ này giống như sấm giữa trời quang. Làm cho đầu óc hai người chấn động, cơ hồ chút nữa bị ngất đi.

Đây là lôi động cửu thiên a! Hoàn toàn là nằm mơ cũng không có thể tưởng tượng được!

Mười hai đoạn Thanh Linh Trúc, cái này sao có khả năng?

Vốn bọn hắn đều nhận định kết quả của khâu thứ nhất, Thanh Thụ thứ nhất, Lôi Kiếm thứ hai. Rồi mới dựa theo kịch bản này phát triển đi xuống.

Chỉ là, Minh Hoa Đà ngang trời xuất thế, trực tiếp đánh tan kịch bản vốn dĩ là vậy.

Vận mệnh, bị lật đổ!

Ngoài hai người bọn hắn ra, những Đan sư khác cũng trợn mắt há hốc mồm. Nhất là Thủy Dao trưởng lão vốn có thể lấy được vị trí thứ ba, dung nhan tuyệt mỹ của nàng trong nháy mắt cũng đọng lại.

Thủy Dao trưởng lão, là thiên tài mới nổi của Đông Hoàng Châu gần hai mươi năm nay.

Lấy ba mươi tuổi thu được danh hiệu Thủy Vân Tông trưởng lão. Có thể nói Thủy Vân Tông là bầu trời cho nàng bay lượn. Thậm chí danh tiếng của nàng so với Nhậm Thương Khung còn thịnh hơn.

Đan sư đại hội lần này, nàng chỉ dưới Lôi Kiếm cùng Thanh Thụ trưởng lão mà thôi. Nhưng mà, đây là lần đầu tiên Thủy Dao trưởng lão tham gia.

Lấy thiên phú của nàng, lần đại hội tiếp theo, nàng nhất định sẽ là quán quân. Nhưng mà, lần đại hội này, vị trí thứ ba là mục tiêu của nàng.

Vốn mọi chuyện đều như trong dự tính của nàng.

Nhưng mà, vận mệnh trước mắt đã bị lật đổ.

Giờ phút này, biểu tình của toàn bộ Đan sư đều rất phấn khích. Các loại tâm trạng đều có. Có kinh diễm, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có há hốc mồm.

Thậm chí có người còn ác độc nghĩ: Hi vọng Minh Hoa Đà này làm càn. Hi vọng Lục Đại trọng tài kiểm nghiệm ra đây là Thanh Linh Trúc không có ấn ký.

Nhưng mà, làm cho bọn hắn thất vọng chính là, sau khi Lục Đại trọng tài kiểm nghiệm xong, không thể không thừa nhận, Thanh Linh Trúc này, xác thực có thần thức ấn ký của Lục Đại trọng tài.

Cũng chính là nói, Minh Hoa Đà không có làm càn!

Tần Xuyên lão tổ gần như áp chế không nổi nội tâm kích động, cười mãn nguyện tuyên bố:

- Minh Hoa Đà, mười hai đoạn Thanh Linh Trúc, thu được một trăm hai mươi điểm!

Tần Xuyên lão tổ gần như là cười to lên, một trăm hai mươi điểm, thêm ba mươi điểm thưởng, tổng cộng là một trăm năm mươi điểm a!

Mà vị trí thứ hai là Thanh Thụ trưởng lão, chín đoạn là chín mươi điểm, thêm hai mươi điểm thưởng, tổng điểm là một trăm mười!

Kiêu ngạo nhất là Lôi Kiếm, nhưng tổng điểm chỉ có một trăm.

Kỳ tích đã xuất hiện. Minh Hoa Đà ngang trời xuất thế, trong nháy mắt, thanh danh đã truyền xa.

Ai có thể nghĩ đến, khâu thứ nhất vừa xong, bài danh đệ nhất không phải là Lôi Kiếm, cũng không phải Thanh Thụ trưởng lão, lại càng không phải thiên tài Thủy Dao trưởng lão.

Mà là một tên tuổi không ai biết, trước đó thậm chí là nhân vật cuối cùng trong sáu Đan sư của Bách Thảo Đường, trưởng lão Minh Hoa Đà!

Đúng vậy, Minh Hoa Đà!

Khâu thứ nhất kết thúc, Minh Hoa Đà ở thành tích cá nhân bản, xếp vị trí thứ nhất!

Mà Dương Công trưởng lão, thì xếp hạng ở vị trí thứ bảy, có được tám mươi điểm. Vương Dương thì xếp hạng mười bốn.

Giờ phút này, thứ tự của Vương Dương đã không ai quan tâm. Mà Vương Dương, thì giống như người mộng du, khuôn mặt đờ đẫn vô cùng.

Hắn cũng cảm thấy Minh Hoa Đà làm càn, nhưng mà, Lục Đại trọng tài thống nhất thẩm hạch, cho ra kết luận, Minh Hoa Đà không có làm càn!

Vương Dương cảm thấy khuôn mặt như bị tát mạnh, dù Minh Hoa Đà còn chưa đánh mặt hắn, nhưng kết quả còn hơn một cái tát thực thụ. Mà Mục Thiên Nhai cùng Chu Tam trưởng lão thì chỉ có há hốc mồm.

Dương Công trưởng lão lấy được vị trí thứ bảy, lòng cũng đành phải vậy. Cười ha ha:

- Hoa Đà trưởng lão, ha ha, thần kỳ, thật sự là thần kỳ. Vừa rồi ngươi nói, không muốn tranh đệ nhất Đan sư, không phải hảo Đan sư, lão phu còn cảm thấy ngươi nói giỡn. Không nghĩ đến... Ha ha ha, Bách Thảo Đường ta, chẳng lẽ lần này sẽ rửa sạch xỉ nhục?

Dương Công trưởng lão tham gia nhiều lần Đan sư đại hội, luôn luôn là chịu nhục, cứ mỗi lần đại hội kết thúc, Đan sư của Bách Thảo Đường đều cụp đuôi làm người.

Mà lần này, tựa hồ đã có chút khởi sắc. Mặc dù diễn viên không phải là Dương Công trưởng lão hắn. Nhưng cái này cũng không ảnh hưởng tới tâm tình phấn khởi của Dương Công trưởng lão.

Luôn bị người khác dẫm nát dưới chân, cuối cùng cũng có lúc xoay chuyển tình thế. Cho dù diễn viên không phải là hắn, nhưng Dương Công cũng đắc ý vô cùng. Nhất vinh câu vinh a (một người vinh quang thì những người đi theo cũng vinh dự)!

Minh Hoa Đà trở về chỗ ngồi, tâm tình kích động đã lắng xuống. Hắn kiêu ngạo, tự hào, cảm thụ ánh mắt phức tạp của Đan sư bốn phía, hắn rất hưởng thụ không khí này.

Cuối cùng, người khác cũng phải nhìn lên hắn, những đối thủ mà hắn không cách nào nhìn tới được, hiện tại cũng phải ngước nhìn hắn; lấy hắn làm tiêu điểm, cố gắng đuổi theo hắn!

Nổi danh… thật tốt!

Minh Hoa Đà cười ha ha, cùng những Trưởng lão của Bách Thảo Đường hàn huyên.

Mục Thiên Nhai cười nói:

- Hoa Đà trưởng lão, ta nhìn không sai mà, ta sớm đã có dự cảm, ngươi lần này sẽ phát huy xuất sắc. Chỉ là thế nào cũng không thể tưởng tượng được, ngươi lại có thể nghịch thiên như thế!

- Biến thái a, mười hai đoạn, ngươi đào tạo như thế nào vậy?

Chu Tam trưởng lão hiếu kỳ chính là cái này.

Thủy Kính trưởng lão thì ngượng ngùng tới cực điểm, hắn hối hận vì đã quyết định sai lầm, năm vạn linh thạch, thật là đau lòng!

Dương Công trưởng lão cũng lớn tiếng nói:

- Hoa Đà trưởng lão, ngươi đào tạo như thế nào vậy ha ha, nói cho mọi người thêm kiến thức đi.

- Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là ta vận khí tốt, từng đọc qua một bảo điển. Trong đó có một phương pháp đào tạo Thanh Linh Trúc mà thôi.

Nghe hai chữ “bảo điển”, mọi người như đã hiểu ra, nguyên lai là như thế.

Bất quá, lúc nay khâu thứ nhất đã hoàn tất, phía sau còn có thành tích của khâu thứ hai. Cho nên mọi người cũng không gặng hỏi quá nhiều.

Tần Xuyên lão tổ mặt đầy xuân quang tuyên bố:

- Chư vị, sau đây là khâu thứ hai, điểm đến tên ai, thì người đó đi vào linh trận lấy ra Linh dược của mình! Thứ nhất, Truy Nhật Kiếm Minh Lôi Kiếm trưởng lão.

Lôi Kiếm ở khâu thứ nhất ngoài ý muốn rớt xuống thứ ba, trong tâm tự nhiên là không thoải mái. Nhưng mà, khâu thứ hai này, hắn rất tin tưởng, nhất định mình sẽ là quán quân!

Cao linh lục phẩm cây non, Đan sư cấp Dược Vương đào tạo, thông thường có thể sống sáu thành. Nhưng mà lần này, Lôi Kiếm thông qua bí pháp, đào tạo ra được tám cây non, cũng chính là nói, hắn đạt tới tám thành!

- Ở khâu này, xem ai có thể vượt qua ta!

Lôi Kiếm sải bước đi ra, cây non Linh dược được đặt trên một khay ngọc, dùng đại linh tráo bao phủ. Nhưng nhìn khay ngọc lớn như vậy, làm cho toàn bộ đối thủ dưới đài đều hít vào một ngụm lãnh khí.

- Lôi Kiếm, đào tạo được tám cây Linh dược! Thu được tám mươi điểm!

Tám cây Linh dược còn sống, thành tích này, làm cho toàn trường kinh ngạc. Cường giả Dược Vương cấp, đào tạo cao linh chủng tử cũng không quá lục thành!

Nhưng mà Lôi Kiếm này, mười hạt lại có thể thể còn sống tám cây, đạt tới tám thành. Lôi kiếm này, quả là biến thái.

Xem ra, Lôi Kiếm không bao lâu sẽ tấn thăng thành Lão Tổ!

Thanh Thụ trưởng lão cũng trợn tròn mắt, ở khâu này, hắn tưởng bảy gốc của hắn đã đủ chói mắt. Không nghĩ đến, Lôi Kiếm lại có tám gốc!

Thủy Vân Tông Thủy Dao trưởng lão, cũng đào tạo ra sáu gốc, đây cũng là phát huy vượt xa người thường.

Dương Công trưởng lão, bốn gốc.

Thành tích càng về sau, là không ngừng giảm xuống. Nhưng mà lần này, ai cũng không dám khinh thường. Bởi vì, phía sau còn có một hắc mã chưa ra trận.

Ngay khi Minh Hoa Đà từ trong linh trận đi ra, mọi ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn vào khay ngọc trên tay hắn.

Lần này, chẳng lẽ lại có thần tích xuất hiện?