Tên canh cổng kia cũng có vài phần thực lực, giọng nói phát ra rất vang, hơn nữa còn nói đây là có người muốn đá quán.
Đá quán, đối với đạo trường mà nói, cái kia chính là đối địch không chết không ngớt.
Nghe xong lời này, bên trong Phong Vân đạo trường, thoáng cái chạy ra hơn mười tên võ giả. Nguyên một đám vẻ mặt dữ tợn.
- Ai? Ai ăn gan hùm mật gấu, dám đến Phong Vân đạo trường đá quán?
- Đầu bị vô nước hả? Phong Vân đạo trường là địa phương để ngươi động vào sao?
Nhậm Thương Khung hai tay để sau lưng, thong dong đứng ở trước sân rộng, nhìn qua những hộ vệ đang vây quanh của Phong Vân đạo trường, mặt không biểu tình.
Phảng phất hơn mười tên đại hán này trong mắt hắn, chỉ là gà đất chó kiểng.
Hôm nay Chu Vân gặp được tràng diện lớn, thấy những người này vây quanh, không giận mà cười, quát:
- Các ngươi là Bàng Giải hả? Muốn gì đây?
Bên Phong Vân đạo trường, đi đầu là đại hán khôi ngô muốn tống tiền Nhậm Thanh Vân, tên là Trương Kim Cương, là một tiểu đầu mục của Phong Vân đạo trường.
Nhìn thấy hai người tuổi còn trẻ này, hoàn toàn không giống quan lại quyền quý, cười lạnh một tiếng, quát hỏi:
- Hai tiểu hỗn đản các ngươi, không có mắt đúng không? chiêu bài của Phong Vân đạo trường, chưa nghe nói qua sao?
- Bớt sàm ngôn đi, gọi tràng chủ các ngươi ra đây. Đại nhân nhà ta có chuyện muốn hỏi hắn.
Chu Vân đỉnh đạc nói, nếu như không phải Nhậm Thương Khung không muốn bạo lộ thân phận, chỉ sợ Chu Vân sớm đã lấy tên tuổi ra chấn nhiếp đối phương.
- Đại nhân của ngươi? Đại nhân của ngươi là điểu nhân gì? Ở Bắc môn này, có biết ai là người có tiếng nói cao nhất không?
Trương Kim Cương đỉnh đạc nói.
Chu Vân đang muốn nói chuyện, Nhậm Thương Khung lại khoát tay chặn lại:
- Các hạ, chúng ta tới là muốn hỏi thăm người, không cần phải đem sự tình làm lớn. Nói đi, Nhậm Thanh Vân có ở trong đạo trường các ngươi không? Nếu có, xin thông báo giúp một chút, nói huynh đệ hắn đến tìm.
Trương Kim Cương mới được tên vệ sĩ kia mật báo. Nghe Nhậm Thương Khung nói xong thì hai mắt tỏa sáng. Giống như đang dò xét con mồi, đánh giá Nhậm Thương Khung từ trên xuống dưới, bộ dạng đầu cơ trục lợi.
- Ngươi là huynh đệ của Nhậm Thanh Vân?
Trương Kim Cương cười xấu xa, phảng phất đang nói chuyện với một con dê béo.
- Hả?
Nhậm Thương Khung lông mày nhíu lên:
- Ngươi biết ta?
Trương Kim Cương phất tay, cười ha ha:
- Thật là may mắn ha ha, không ngờ lại tự tìm đến cửa. Nhậm Thanh Vân phá hư linh trận của Phong Vân đạo trường, sau đó còn chống chế, đã bị phủ nha bắt đi, nhốt vào đại lao. Hắn nói hắn có một huynh đệ sẽ đến chuộc hắn? Đoán chừng chính là ngươi?
Trương Kim Cương nhìn Nhậm Thương Khung, hắc hắc cười lạnh.
- Phá hư linh trận?
Nhậm Thương Khung nhướng mày, hắn cảm thấy Nhậm Thanh Vân không phải là loại mãng phu này. Bất quá cuối cùng cũng biết người ở nơi nào.
- Ở phủ nha đúng không?
Nhậm Thương Khung gật gật đầu, không nói gì nữa, hướng Chu Vân nói:
- Xem ra còn phải đi nha phủ Bắc môn một chuyến.
Chu Vân cười nói:
- Đại nhân, cần gì khổ cực như vậy, để cho Phủ Chủ tự mình đến gặp không phải tốt hơn sao.
Cung phụng Bách Thảo Đường, ở Thiên Các là đại nhân vật, phóng tới thế tục như Đông Hoang đại đô này, chỉ dậm một cái cũng run ba lần.
Nói không khách khí, Phủ Chủ có thể nịnh bợ đến Cung phụng Bách Thảo Đường, đây tuyệt đối là phúc khí mười đời của hắn.
- Ha ha ha.
Trương Kim Cương nghe Chu Vân nói mà cười to. Hai người trẻ tuổi này, ở trong mắt hắn xem ra, chưa đủ lông đủ cánh, khẩu khí cũng lớn dọa người.
Nếu như Trương Kim Cương không phải kẻ sành đời, sợ rằng đã bị hù ngã.
- Tiểu tử, đừng nghĩ các ngươi là đệ tử của Thiên Các, đã cảm thấy mình là đại nhân vật? Chính là một tân đệ tử, cầm Nguyệt Hoa Huân Chương cấp ba cấp bốn, Phủ Chủ đại nhân còn không để vào mắt! Đừng nói Phủ Chủ đại nhân, tràng chủ chúng ta năm đó cũng cầm qua lục cấp Nguyệt Hoa Huân Chương!
Nhậm Thương Khung nhíu mày, loại người như Trương Kim Cương này, ỷ có một ít quyền thế, coi trời bằng vung, hắn đã gặp nhiều rồi. Loại người này ở đâu cũng thấy, nên không cần tức giận làm gì.
Nhàn nhạt lắc đầu, hướng Chu Vân nói:
- Đi phủ nha nhìn xem.
Hắn và Nhậm Thanh Vân mặc dù không tính là cốt nhục tình thâm, nhưng dù gì cũng là huynh đệ đồng tộc. Hiềm khích trước kia đều đã qua, quan hệ hiện tại cũng không tệ lắm, hắn không thể để cho Nhậm Thanh Vân ở trong đại lao của nha môn chịu thiệt.
Thái độ miệt thị này, làm cho Trương Kim Cương cảm giác tôn nghiêm của mình bị mạo phạm.
- Muốn đi?
Trương Kim Cương hét lớn một tiếng:
- Mẹ nó, dễ như vậy sao!
Tiếng nói còn chưa dứt, bàn tay khổng lồ của Trương Kim Cương mở ra, năm ngón tay giống như chân gà, hướng lưng Nhậm Thương Khung đánh tới.
Năm ngón tay mang theo lực lượng cường đại, đủ phá tan một bức tường, một trảo này nếu chộp trúng, ít nhất có thể làm bả vai nát bấy.
Thân hình Nhậm Thương Khung đột nhiên dừng lại, vốn không muốn gây chuyện thị phi, nhưng lại không nghĩ đến, chỉ một tiểu đầu mục ở Phong Vân đạo trường, cũng dám làm càn như thế.
Hổ không phát uy, hắn tưởng là mèo bệnh hay sao?
Nhậm Thương Khung không gây chuyện, là bởi vì hắn không thích huênh hoang.
Nhưng không có nghĩa là hắn dễ bắt nạt. Ai làm hắn bực mình, kết cục sẽ rất thảm.
Lý Thiên Danh chính là vết xe đổ.
Trương Kim Cương không sao hiểu được, một câu Mẹ nó của hắn, sẽ làm hắn hối hận suốt đời.
Bàn tay còn chưa sờ đến bờ vai của Nhậm Thương Khung, chợt phát hiện thân ảnh đối phương biến mất, làm cho trảo của hắn chộp vào hư không.
Bỗng nhiên, hắn cảm thấy tứ chi tê rần, sau đó là cảm giác đau đớn không sao tả được.
Phanh!
Thân thể to lớn của Trương Kim Cương bỗng nhiên bay lên. Trực tiếp bay vào một hòn giả sơn, làm cho hòn giả sơn kia tan nát.
Khi thân hình cùng hòn non bộ va chạm, phát ra thanh âm xương gãy thảm thiết, như đống bùn nhão rớt xuống ao nước bên cạnh.
Trương Kim Cương ngay cả đối phương công kích hắn như thế nào cũng không biết, nằm xụi lơ ở trong ao, miệng không ngừng thổ huyết, muốn chống tay ngồi dậy, lại phát hiện xương cốt toàn thân ít nhất đã gảy một nửa. Chỉ động thân một chút đã đau đến ngất đi.
Biến cố bất thình lình, làm cho toàn bộ hiện trường rối loạn.
Có hô to gọi nhỏ, có đi đỡ Trương Kim Cương, có chạy vào bẩm báo.
Nhưng không người nào dám nhe răng trợn mắt với Nhậm Thương Khung, càng không có người dám ngăn trở hắn.
Trương Kim Cương có thực lực ra sao? Kết quả như thế nào, một đấm đánh bay?
Lần này, tất cả bọn chúng đã có chút tin tưởng, tiểu tử này quả nhiên đến đá quán!
Chu Vân rất hưng phấn, vẻ mặt hớn hở, nhìn bộ dáng thê thảm của Trương Kim Cương, trong nội tâm thoải mái vô cùng, cái này là quyền thế, cái này là thực lực ah. Có lão đại uy mãnh như vậy, thật là tốt!
Chu Vân cảm thấy tự hào, tiến vào Thiên Các đến nay, vẫn luôn bị người khi dễ, vẫn luôn lo lắng được mất. Hôm nay đi theo Nhậm Thương Khung, rốt cục cảm nhận được khoái cảm hãnh diện.
Nhậm Thương Khung không muốn cùng mấy con chó giữ nhà dây dưa, nếu không phải Trương Kim Cương này chạm đến nghịch lân của hắn, hắn cũng không động thủ đánh người.
Nhậm Thương Khung làm người hai đời, hắn quan tâm nhất, chính là cha mẹ cùng người nhà. Lúc trước Lý Thiên Danh bởi vì ba chữ Cẩu tạp chủng mà mất mạng.
Hôm nay Trương Kim Cương này, cũng vì Mẹ nó mà rước lấy họa.
Nha phủ Bắc môn cách Phong vân đạo trường không xa, Nhậm Thương Khung cùng Chu Vân rất nhanh đã tới trước cửa.
Đại môn nha phủ, đương nhiên không dễ vào như vậy.
Nghe nói Nhậm Thương Khung tới đại lao tìm người, vệ sĩ canh cửa càng thêm kiêu căng. Vì bọn hắn nghĩ, đến đại lao thăm phạm nhân, đều là cầu người.
Nếu là đến cầu người, nên chuẩn bị đại lễ, kể cả bọn hắn cũng phải có.
Thế nhưng hai người trẻ tuổi này, một điểm lễ nghĩa cũng không có.
- Tìm người? Ngươi cho rằng đại môn nha phủ là nhà của ngươi hả? Muốn vào thì vào? Muốn ra thì ra sao?
Một gã vệ sĩ lời lẽ chính nghĩa quát.
- Còn không phải sao! Người bị nhốt vào đại lao, ngươi muốn gặp là gặp sao? Vạn nhất ngươi là đồng lõa, muốn cướp ngục thì sao?
Chu Vân nghe không nổi nữa, quát:
- Cướp con mẹ ngươi? Đại nhân nhà ta muốn làm gì, nơi nhỏ bé này có thể ngăn cản sao? Tranh thủ thời gian gọi Phủ Chủ ra bái kiến. Huynh đệ của đại nhân nhà ta bị các ngươi bắt oan, nhốt vào đại lao, món nợ này, còn phải thanh toán cả vốn lẫn lãi!
Lòng tự tin của Chu Vân cũng tăng vọt, ở Thiên Các, lão đại có thể thẳng tay mà làm. Chẳng lẽ đến Đông Hoang đại đô này, lại bó tay bó chân?
Lần trước Chu Vân bị đệ tử dòng chính ăn hiếp, tâm tính đã xảy ra biến hóa rất lớn. Hắn có chết cũng không muốn bị uất ức như thế nữa.
Mấy tên vệ sĩ vui vẻ.
- Chậc chậc, khẩu khí thật lớn, không sợ gió làm đau đầu lưỡi sao? Gọi Phủ Chủ đại nhân tới gặp ngươi? Ở Đông Hoang đại đô này, có thể để cho Phủ Chủ đại nhân tự mình ra nghênh tiếp, sẽ không vượt qua mười người. Các ngươi xứng sao?
- Nhìn tới nhìn lui, cũng không giống như mười người đó à nha.
- Thức thời thì cút nhanh lên, nếu không, sẽ bắt ngươi vì tội làm náo loạn nha phủ!
Nhậm Thương Khung biểu lộ ngưng lại, cái này gọi là Diêm vương dễ nói chuyện, tiểu quỷ khó chơi. Đông Hoang đại đô này, quả nhiên như Vạn Ưng Vương đã từng nói, nước rất sâu ah.
Đang lúc hắn muốn mở miệng, bỗng nhiên từ trong phủ nha, vội vã chạy ra một nhóm người, người cầm đầu quát:
- Nhanh nhanh nhanh, Phủ Chủ đại nhân có khách quý tới thăm, Phủ Chủ đại nhân đang trên đường đi đón, khách quý cũng sắp đến. Mấy người các ngươi, nhanh chóng chỉnh tề lại cho ta!
Người cầm đầu kia, nhìn thấy ngoài cửa có người, nhíu mày hỏi:
- Đây là ai?
- Mông đội trưởng, hai người này không biết điều. Luôn mồm muốn tới đại lao tìm người, lại muốn Phủ Chủ đại nhân tự mình ra tiếp bọn họ, nói rất ngông cuồng.
Mông đội trưởng liếc nhìn Nhậm Thương Khung cùng Chu Vân:
- Hai vị, hôm nay Phủ Chủ đại nhân có khách quý. Các ngươi tốt nhất nên rời khỏi, bằng không mà nói...
Nhậm Thương Khung mắt điếc tai ngơ, ánh mắt ý vị thâm trường nhìn về phía tây. Chỉ thấy rất nhiều võ giả của Phong Vân đạo trường, đang chen chúc chạy đến, vừa đi vừa hô:
- Mông đội trưởng, đừng để cho hai tiểu tử kia chạy thoát! Bọn hắn đến Phong Vân đạo trường đá quán, còn đả thương Trương Kim Cương!
Mông đội trưởng nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống. Đến Phong Vân đạo trường đá quán? Đây không phải là đánh vào mặt Phủ Chủ đại nhân sao?