Bất Hủ Thần Vương

Chương 227: Ngũ hổ phát uy, các điện tranh đoạt




Chu Vân cùng Ngũ Hổ Tướng, đã sớm động chờ lâu ở ngoài.

- Lão đại, bọn người Ngạo Tà Vân, đã theo như phân phó, làm ra tên tuổi. Ngạo Tà Vân tiến vào Liệt Dương Điện, Lý Chí Thiên tiến vào Thiên Hình Đường; Lăng Vân đi Thiên Xu Đường; Thứ Cốt tiến vào Thần Chiến Điện. Phương Lưu Tuyền đi Thần Binh Đường.

Chu Vân đơn giản giới thiệu tình huống một chút.

Hết thảy đều nằm trong tính toán của Nhậm Thương Khung, nhàn nhạt gật đầu:

- Năm người các ngươi, nửa tháng này tu luyện, hiệu quả như thế nào?

Bọn người Chu Vân rõ ràng đã xảy ra biến hóa thoát thai hoán cốt, bất kể là khí chất, hay là thiên phú, đều thay đổi như một người mới.

- Lão đại, chúng ta bây giờ trùng kích bát trọng lầu, thì không có vấn đề. Cửu trọng lầu, thì không tới được. Nếu như cho chúng ta nửa năm, chúng ta thậm chí có cơ hội trùng kích thập trọng lầu!

Thôi Hàng luôn ổn trọng, nhưng giờ phút này cũng khó giằng kích động.

- Ân, danh tiếng các ngươi, cũng không nên cường thế quá. Các ngươi là con bài chưa lật của ta. Ngũ Thiên Vương bọn hắn, thiên phú vốn cao, để cho bọn họ náo động, cũng là có lý do. Các ngươi náo động mà nói, sẽ nghe rợn cả người. Bất quá, các ngươi cũng không nên coi nhẹ mình. Cố gắng trùng kích bát trọng lầu, sau khi thành công, ta tin tưởng Thập điện cũng sẽ tranh đoạt các ngươi.

- Hắc hắc, lão đại, ta đã có chí hướng rồi. Bách Thảo Đường là mục tiêu duy nhất của ta.

Chu Vân đến từ Thiên Xảo phân đà, đối với Linh dược ưa thích không rời.

Lý Tranh thì nói:

- Nhậm huynh, ta nhất định đến Thiên Xu Đường. Bởi vì bản thân ta thích cơ quan, phù lục, trận pháp...

Thôi Hàng cười hắc hắc nói:

- Còn ta là thì muốn đi Vạn Lí Đường. Nơi đó dường như thích hợp với ta.

Viên Sơn cùng Lý Khuê đều nói:

- Mục tiêu của chúng ta đều là Thần Chiến Điện.

Nhậm Thương Khung mỉm cười gật đầu:

- Tốt, Viên Sơn cùng Lý Khuê có thể đem hết toàn lực trùng kích bát trọng lầu. Những người khác, nếu như không cần thiết, có thể che dấu một ít thực lực. Nhất là Chu Vân, Bách Thảo Đường bên này, ta sẽ có cách đưa ngươi vào, ngươi không cần làm náo động quá lớn.

Chu Vân cười hì hì, kỳ thật hắn cũng muốn ra làm náo động. Lúc trước bị bọn người Tôn Bằng đánh cho một hồi, trong lòng của hắn vẫn luôn có ý niệm trả thù, muốn cho Tôn Bằng thấy thực lực của hắn.

Nhậm Thương Khung phảng phất nhìn thấu tâm tư của hắn, nhàn nhạt nói:

- Quân tử báo thù, mười năm không muộn. Tôn Bằng bất quá chỉ là con sâu cái kiến, không cần chú ý.

Chu Vân mồ hôi đầm đìa:

- Đúng, đúng!

- Bất quá, ngươi là thủ hạ của ta, thù của ngươi, ta không thể không xuất đầu. Tôn Bằng này, ngươi về sau cùng ta ở Bách Thảo Đường, cơ hội hắn đụng phải chúng ta có rất nhiều. Đến lúc đó, ngươi sửa hắn cũng không muộn.

Chu Vân mặt mày hớn hở:

- Đúng!

- Bọn người Nguyên Tông Sư có động tĩnh gì không?

Nhậm Thương Khung nhàn nhạt hỏi.

- Đều bảo trì bình thản, không chịu đi ra trước. Lão đại, ta xem bọn hắn là không muốn làm lá xanh cho các ngươi, bọn họ sợ xuất hiện trước, thành tích sẽ mờ nhạt trước lão đại cũng tẩu tẩu. Bởi vậy kéo dài thời gian, chờ các ngươi xuất hiện trước.

Nhậm Thương Khung cười ha ha:

- Suy nghĩ nhiều rồi.

Hướng Ngũ Hổ Tướng nói:

- Tốt rồi, các ngươi đã nhẫn nhịn nửa tháng, cũng nên đi hít thở không khí. Trước hai mươi tên, trừ năm người chúng ta ra. Ước chừng đã không còn nhiều điểm sáng nữa. Các ngươi hiện tại đi, ngược lại sẽ thu hoạch ngoài ý muốn. Ta tin tưởng, mục tiêu của các ngươi nhất định có thể thực hiện.

Năm người này cũng đã đợi lâu, nghe Nhậm Thương Khung phân phó, đều là vui mừng quá đỗi. Nhao nhao cáo từ đi ra ngoài, thẳng đến Nguyệt Hoa Lâu.

Năm người này sau khi rời khỏi, ánh mắt Nhậm Thương Khung ôn nhu nhìn qua khu vực Bắc Cung Dao bế quan.

Tâm hữu linh tê, Bắc Cung Dao cơ hồ cùng lúc đó mở mắt ra, khóe miệng mỉm cười.

- Ha ha, A Dao, nhìn muội đỉnh đầu có tử khí, trần thế bất nhiễm, chẳng lẽ đã đột phá Địa Sát viên mãn? Thật đáng mừng!

- Thương Khung, quen biết huynh, là phúc duyên tu luyện kiếp trước kiếp này của muội.

Bắc Cung Dao nhẹ nhàng nói.

Nhậm Thương Khung cười to, hào tình vạn trượng:

- Tốt rồi, mấy người bọn hắn đã không muốn đi ra trước, không muốn làm lá xanh cho chúng ta. Vậy chúng ta để cho bọn họ ngay cả lá xanh cũng không làm được!

- Xông quan?

- Phải.

Nhâm Thương Khung hào khí ngất trời.

...

Trước Nguyệt Hoa Lâu, không khí nguyên bản đã chuyển hóa thành mạch nước ngầm, chỉ chờ Top 5 thiên tài xuất trướng, tiến hành lần tranh đoạt cuối cùng.

Nhưng Ngũ Tổ Tướng không ngờ xuất hiện, giống như một tảng đá ném xuống mặt hồ, lập tức đánh tan mạch nước ngầm, nhấc lên sóng to gió lớn.

- Cái gì? Lý Khuê là ai? Xếp hạng thứ mấy?

- Thôi Hàng, sao ta chưa nghe qua cái tên này? Ách, ban đầu xếp hạng hơn hai trăm?

- Chu vân? Càng thêm thái quá, xếp hạng hơn ba trăm.

- Viên sơn? Cái tên này hình như ta có nghe, xếp hạng cũng hơn một trăm, sao bỗng nhiên đều biến thái như vậy?

- Lý Tranh, một nữ tử, hình như xuất thân từ Địa Tuệ phân đà? Một phân đà cấp thấp, không ngờ vọt tới bát trọng lầu? Có phải quá khoa trương hay không?

Ngũ Hổ Tướng xuất mã, ngoại trừ Chu Vân cố ý ẩn nấp một ít thực lực, những người khác đều vọt tới bát trọng lầu.

Đưa đại danh bọn họ tăng lên tới trước hàng ngũ mười lăm. Phải biết rằng, Đế Ảnh Phong và Thượng Quan Lạc, đều là đệ tử xếp hạng trước mười, tuy nhiên chỉ tới bát trọng lầu mà thôi.

Năm người này, xếp hạng cao nhất cũng không vượt qua một trăm danh, sao bỗng nhiên cùng biến thái như vậy?

- Chu Vân, đúng rồi, ta nhớ ra rồi, người này là thủ hạ của Nhâm Thương Khung, lúc hai người ở tầng bốn phúc địa, hắn đã theo Nhâm Thương Khung rồi. Hiện tại xem ra, cũng thăng chức rất nhanh a.

- Thật sự là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên. Chậc chậc, đội hình khổng lồ, một thất trọng lầu, bốn bát trọng lầu. Lập tức đoạt được bốn miếng lục cấp Nguyệt Hoa Huân Chương. Này quả thực là siêu cấp nghịch thiên?

- Lục cấp Nguyệt Hoa Huân Chương, từ khi tiến hành tới nay, tuyệt đối là tăng lên gấp hai.

- Ha hả, đang buồn không có hắc mã, không ngờ lại kéo ra một đám?

- Nhâm Thương Khung, thật là chó ngáp phải ruồi a. Chẳng lẽ thật sự như lời đồn, ăn được Vạn Năm Thần Quả? Ngay cả vận khí cũng không khỏi quá tốt đi?

- Huynh đệ, ít nói chuyện đó đi. Nhâm Thương Khung ba chữ này, sau này không thể tùy ý mở miệng. Khảo hạch ở Đại Vương Ốc Sơn chấm dứt, vận mệnh giữa hắn và chúng ta hoàn toàn bất đồng. Người ta đã được Đại Đạo cường giả chọn trúng. Chúng ta chỉ sợ ngay cả bóng lưng của hắn cũng nhìn không tới.

- Đúng vậy. Đến lúc đó, ngươi muốn gọi một câu Nhậm sư huynh, chỉ sợ cũng không có tư cách.

Tên đệ tử lúc trước khinh thường Nhâm Thương Khung, sợ nói không ra lời, đầu đổ mồ hôi:

- Ta...

Trước Nguyệt Hoa Lâu, một đám người của Thập điện đều điên cuồng.

- Hoàng lão nhi, ngươi muốn gì đây. Thôi Hàng nguyện ý đến Vạn Lý Đường chúng ta, ngươi còn thọc gậy bánh xe, muốn đánh nhau hả?

- Ha hả, Vạn Lý Đường của ngươi là cái rắm. Thần Binh Đường ta chẳng lẽ sợ các ngươi?

...

Bên kia Thiên Xu Điện trưởng lão, thì mặt mày hớn hở:

- Lý Tranh đúng không? Ha ha, ngươi nguyện ý gia nhập Thiên Xu đường? Này thật sự là quá tốt. Ha ha Vân tiên tử, không phải Thiên Xu đường ta phá hư quy củ, từ Vạn Hoa Điện các ngươi cướp người, chính nàng ta nguyện ý gia nhập Thiên Xu Điện, các ngươi cũng không có thể cường đoạt đi?

Vạn Hoa Điện là điện duy nhất trong Thiên Các Thập điện do nữ tu sĩ nắm giữ, bình thường, nữ đệ tử đều trực tiếp tiến vào Vạn Hoa Điện tu luyện, không ai có dị nghị gì.

Nhưng Lý Tranh là nữ đệ tử, lại tự nguyện đến Thiên Xu Đường. Điều này làm cho Thiên Xu Đường trưởng lão như té ngã gặp vàng, nhặt một đại tiện nghi.

Bên Vạn Hoa Điện, Vân tiên tử phụ trách tuyển nhận đệ tử. Thấy Lý Tranh quyết chí kiên định, căn bản không có khả năng sửa đổi, chỉ thở dài nói:

- Thật sự là kém hiểu biết mà. Nữ đệ tử của Thiên Các, không gia nhập Vạn Hoa Điện, căn bản không có khả năng đi đến Đại Đạo. Thôi, Vạn Hoa Điên ta cũng không muốn ép người.

Thần Chiến Điện bên kia, có được Bộ Kích cùng Thứ Cốt, tổng cộng chiếm được hai thiên tài. Nhưng bọn họ xem ra, này xa xa không đủ.

Là một trong ba cự đầu của Thập Điện, Bộ Kích vốn là đệ tử dòng chính của bọn họ, hiện tại thu về là đương nhiên, căn bản không tính là một danh ngạch. Như vậy tính toán, bọn họ chỉ có mỗi Thứ Cốt.

Cho nên người phụ trách cướp người của Thần Chiến Điện luôn cảm thấy không công bằng. Lấy địa vị của Thần Chiến Điện, không nên chỉ có một danh ngạch như vậy.

Thời điểm đang cảm thấy bất công đó, bỗng nhiên toát ra hai con Hắc mã.

Mấu chốt nhất chính là, hai con Hắc mã này, không ngờ đều muốn gia nhập Thần Chiến Điện. Lần này, trưởng lão Thần Chiến Điện giống như ăn phải xuân dược, lập tức nhảy dựng lên, một bộ như ôm được hai đại mỹ nhân cùng một lúc.

- Viên Sơn và Lý Khuê này, ai cũng đừng nghĩ cách cướp đi. Thần Chiến Điện chúng ta một năm rồi lại một năm, hao tổn lớn nhất, rất cần người mới bổ sung. Hai hạt giống tốt này, ai dám tranh dành, ta liền liều mạng với kẻ đó. Ha hả, Viên Sơn, Lý Khuê đúng không? Các ngươi nói cho ta biết, có muốn gia nhập Thần Chiến Điện hay không?

Viên Sơn đĩnh đạc nói:

- Đúng vậy, huynh đệ chúng ta trời sinh hiếu chiến, nên muốn đến Thần Chiến Điện.

Lý Khuê trầm mặc ít nói, gật gật đầu, như thay lời đồng ý.

Người phụ trách Thần Chiến Điện đắc ý cười to, hướng những người phụ trách khác như hổ rình mồi lớn tiếng kêu lên:

- Các ngươi nghe rõ chưa? Bọn họ là tự nguyện gia nhập Thần Chiến Điện, theo quy cũ, các ngươi không thể đoạt ha ha ha, không tồi, không tồi.

Tự nhiên nhặt được hai thiên tài xông qua bát trọng lầu, người phụ trách của Thần Chiến Điện không kìm nổi cười to. Này tuyệt đối là đại thu hoạch a.

Phải biết rằng, loại thiên phú này, đủ xếp vào Top 10. Ở lần này, cho dù không thể vào Top 10, cũng ở trước mười lăm tên. Hắn không mất sức lại có hai cái, không cười như điên mới lạ.

Chu Vân bởi vì ẩn nấp thực lực, chỉ xông qua thất trọng lầu, tuy biểu hiện cũng tốt, nhưng tất nhiên không thể bằng bốn người kia.

Ngay lúc Thập điện điên cuồng cướp người, không biết ai hô một câu:

- Nhìn kìa, Nhâm Thương Khung và Bắc Cung Dao đến.

Một câu đơn giản này, lại giống như tiếng sét giữa trời quang, lập tức khiến cho hiện trường đang cuồng nhiệt lặng ngắt như tờ, tất cả ánh mắt đều hướng ra ngoài nhìn lại.