Thế cục Đại Vương Ốc Sơn, càng lúc càng khó bề phân biệt.
Nhậm Thương Khung trở lại tầng chín phúc địa, lập tức triệu tập bọn người Chu Vân, truyền lệnh xuống:
- Chu Vân, truyền hiệu lệnh của ta, phái xuống mời thiếp, mời tất cả võ giả từ tầng năm phúc địa trở lên, buổi trưa hôm nay, đến động phủ số một của ta thảo luận. Phàm là người từ chối, chính là địch của Nhậm Thương Khung ta.
Bọn người Chu Vân nghe vậy đại hỉ, biết Nhậm Thương Khung là muốn hiệu lệnh Đại Vương Ốc Sơn, thành quân lâm xu thế!
Này mặc dù là kế sách cũ của Hạ Vũ Trùng, nhưng không thể không nói, chiêu này rất hữu dụng. Thiếp mời của Nhậm Thương Khung vừa phát ra, toàn bộ chín tầng phúc địa lập tức nhấc lên sóng to gió lớn.
Vốn trải qua một lần cường thế quân lâm của Hạ Vũ Trùng, rất nhiều người đối với loại hiệu triệu này phải phản cảm mới đúng.
Thế nhưng mà không như vậy, hiệu lệnh của Nhậm Thương Khung vừa phát ra, mọi người lập tức tụ tập!
Thậm chí kể cả Tứ Đại Kim Cương Bộ Kích, Ngạo Tà Vân, Đế Ảnh Phong, Thượng Quan Lạc, nguyên lai là thủ hạ cũ của Hạ Vũ Trùng, cũng cung kính không dám từ chối.
Trước mắt, thế cục Đại Vương Ốc Sơn rắc rối khó gỡ, án giết người nhiều lần phát sinh, mỗi người đều có một cảm giác khó giữ mình được.
Trong lòng những người này, thậm chí chờ mong, Nhậm Thương Khung có thể cường thế thống nhất Đại Vương Ốc Sơn, ngăn giết chóc phát sinh lần nữa.
Dù sao, loại giết người này, đối với mỗi một đệ tử khảo hạch, đều là khảo nghiệm tâm lý cực lớn.
Ai dám cam đoan, kế tiếp sẽ không phải là mình?
- Chư vị, ta không nói nhiều. Liên tục bốn lần giết người, hung thủ nhất định là một trong những người các ngươi.
Nhậm Thương Khung ánh mắt lạnh lùng, đảo qua khuôn mặt những người này.
Kể cả Nguyên Tông Sư ở bên trong, mỗi người đều có một cảm giác như bị kim đâm. Ánh mắt Nhậm Thương Khung, giống như có thể hiểu rõ hết thảy.
- Khâu khảo hạch thứ năm đã đến. Lòng người bàng hoàng, tuyệt đối không phải chuyện tốt. Ta chỉ có một câu nói, mặc kệ hung thủ là ai, trước khi khâu khảo hạch thứ năm chấm dứt, dừng lại việc mờ ám cho ta! Nếu không, là đối nghịch của Nhậm Thương Khung ta.
Nhậm Thương Khung thậm chí không cần dùng khẩu khí vênh váo hung hăng, ngữ khí chỉ là nhàn nhạt, nhưng trời sinh có chứa một cổ uy áp cường đại, giống như là chúa tể thiên hạ.
- Cùng ta đối nghịch, Hạ Vũ Trùng là vết xe đổ!
Nhậm Thương Khung nói đến đây, lông mày nheo một cái, cất cao giọng nói:
- Còn có, ta mặc kệ hung thủ là ai, nhưng phàm là thủ hạ hay huynh đệ của Nhậm Thương Khung ta, nhất quyết không được phép động đến. Nếu như động đến huynh đệ của ta, không cần biết ngươi là ai, kết quả của ngươi chỉ có một chữ “chết”!
Chu Vân là người đầu tiên ủng hộ, biểu lộ kích động, hai tay điên cuồng cổ động, kêu lên:
- Tất cả mọi người nghe rõ không? Nhậm huynh hôm nay là thiên tài số một. Theo như quy củ khảo hạch đời trước của Đại Vương Ốc Sơn, thiên tài số một, chắc chắn khống chế thế cục của Đại Vương Ốc Sơn!
- Giờ phút này không quy phục, các ngươi còn đợi đến khi nào?
Thôi Hàng cũng lạnh giọng nói.
Nhậm Thương Khung hai tay để sau lưng, dáng người đứng thẳng, tựa như quân chủ ngạo thế, chỉ cần đứng ở đó, giống như núi cao uyên thuần, uy phong vô hạn.
Cổ khí chất này, làm cho người ta kìm lòng không được mà thần phục. Phảng phất hắn chính là Vương chưởng quản hết thảy!
Ai cũng không ngờ, cái thứ nhất đứng ra, lại là Lăng Vân.
Lăng Vân là người đầu tiên tiến lên, quỳ một gối xuống bái, lớn tiếng nói:
- Ta, Lăng Vân, đến từ Thiên Mãnh phân đà, nguyện ý thần phục, từ nay về sau tùy ý Nhậm huynh sai bảo!
Lăng Vân tuyên bố thuần phục, cảm giác mình còn biểu hiện không đủ, lớn tiếng nói:
- Chư vị, không dối gạt các ngươi, trước kia ta cùng với Nhậm huynh có chút xung đột. Lần kia, là ta không biết trời cao đất rộng, khiêu khích Nhậm huynh. Các ngươi đoán kết quả thế nào? Nhậm huynh một chưởng, đem ta cùng Phong Tứ Hải sư huynh đánh bay! Từ lần kia về sau, ta đối với Nhậm huynh triệt để bái phục! Lần này thần phục, cũng là trải qua suy tính, tuyệt đối không phải nhất thời xúc động. Nhậm huynh là thiên tài như vậy, tương lai sẽ là vương giả của Thiên Các. Chim khôn chọn cành mà đậu, hiền thần chọn chủ mà theo. Lăng Vân ta, nguyện ý vì nghiệp lớn của Nhậm huynh mà đấu tranh anh dũng!
Lăng Vân ở trong hàng đệ tử khảo hạch, tổng bài danh mười hai, có thể nói là thiên tài hết sức chói mắt. Hắn tại chỗ tuyên bố thuần phục Nhậm Thương Khung, lực đánh vào rất lớn.
Dù sao, từ khi Nhậm Thương Khung giá lâm động phủ số một đến nay, một mực không có động thái cường thế, bởi vậy cũng không có đệ tử bài danh cao thuần phục.
Cùng Hạ Vũ Trùng lúc trước hoàn toàn bất đồng!
Sau khi Lăng Vân tuyên bố thuần phục, rất tự giác hướng bên cạnh Nhậm Thương Khung mà đứng, nói lớn:
- Lý Chí Thiên, ban đầu ở trong động phủ Nguyên huynh, ngươi không phải dốc hết sức giữ gìn Nhậm huynh, không tiếc cùng ta trở mặt sao? Chẳng lẽ hôm nay cả ta cũng thần phục, ngươi còn không phục?
Lý Chí Thiên, đến từ Thiên Dũng phân đà, là người vũ dũng chính trực, bị Lăng Vân khích tướng, nhưng lại ngạo nghễ nói:
- Lăng Vân, ngươi mặc dù nhanh chân đến trước, nhưng nói đến trung dũng, ngươi chưa hẳn có thể thắng được Lý Chí Thiên ta!
Nói xong, Lý Chí Thiên cũng quỳ một gối xuống:
- Nhậm huynh, Lý Chí Thiên ta lúc trước ngay cả Hạ Vũ Trùng cũng không phục, người có thể làm cho ta phục, Đại Vương Ốc Sơn chỉ có một và nửa. Nguyên huynh quân tử chính trực, nhưng không đủ mạnh thế, chỉ tính nửa cái. Còn thật sự để cho ta tâm phục khẩu phục, chỉ có Nhậm huynh mà thôi!
Nhậm Thương Khung cười to:
- Tốt, có thể được hai vị phụ tá, lòng ta rất vui.
Lý Chí Thiên ở trong tổng bài danh, xếp hạng thứ chín, so với Lăng Vân còn cao hơn một ít.
Trong đám người, lại đi ra một người:
- Tính ta một người đi, bái kiến Nhậm huynh.
Người này, dáng người gầy yếu, sắc mặt có chút tái nhợt, trầm mặc ít nói. Nhưng tổng bài danh lại xếp hạng mười lăm, tên là Phương Lưu Tuyền, cũng là thiên tài thập tinh tiềm lực. Đến từ Thiên Mãn phân đà.
- Hừ!
Trong đám người phát ra một tiếng hừ lạnh, một người trong đó khí chất âm lãnh, trong đám người đi ra. Người này thân mang song kiếm, thần thái cao ngạo, làm cho người ta cảm giác khó gần, cả người như một thanh kiếm, cũng không che dấu phong mang của mình.
Người này cười lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Nhậm Thương Khung:
- Nhậm Thương Khung, nhiều người tâng bốc ngươi như vậy. Ta không có ý kiến. Bất quá Lăng Vân nói ngươi một chưởng đánh bay hắn và Phong Tứ Hải liên thủ, ta không tin. Như vậy đi, ta công ngươi một chiêu, nếu như ngươi có thể đứng bất động, ta từ nay về sau sẽ thần phục ngươi, tuyệt không đổi ý. Có thể lập thiên địa thệ ước làm chứng.
Người này, tên là Thứ Cốt, tổng bài danh mười ba. Thậm chí có người nói, nếu không phải tính cách hắn ngay thẳng, ảnh hưởng tới bài danh, thực lực của hắn, thậm chí có thể trùng kích Top 10.
Nhậm Thương Khung mỉm cười tự nhiên, chỉ là nhàn nhạt gật đầu:
- Tốt.
Thứ Cốt gật đầu, không nói hai lời, hai tay chấn động, chỉ thấy hai đạo hàn quang lạnh như băng lóe lên, song kiếm sau lưng của hắn chẳng biết lúc nào đã đến tay.
Chân khí bắn ra, thế như cầu vồng, song kiếm huy động, hình thành hai đường vòng cung hết sức quỷ dị. Kiếm này vừa ra, hào quang quái dị, tốc độ cực nhanh, có thể so với Long phi xà chạy.
Nếu như nói Hạ Vũ Trùng công kích là khí phách mà nói, như vậy công kích của Thứ Cốt này, tuyệt đối là âm tàn. Kiếm đi hiểm ác, ở tốc độ, hoàn toàn không thua Hạ Vũ Trùng!
Khí thế của song kiếm này, không thể nói kinh thiên động địa, nhưng hết lần này tới lần khác, đều nhằm vào chỗ hiểm của Nhậm Thương Khung mà đi.
- Tốt!
Chứng kiến kiếm kỹ bậc này, trong đám người cũng có kẻ biết nhìn hàng, nhịn không được kêu lên một tiếng tốt. Kiếm kỹ như vậy, có thể nói là tuyệt đỉnh.
Nhậm Thương Khung cũng rất thưởng thức.
Đừng nhìn hai thế kiếm này đơn giản, bất luận là bản thân kiếm kỹ huyền ảo, hay là lực khống chế của Thứ Cốt, có thể nói là đem một chiêu này luyện đến viên mãn.
Bất luận là chiêu thức gì, một khi đến viên mãn, đều có hiệu quả hóa mục nát thành thần kỳ.
Mà Thứ Cốt, hiển nhiên đã đem chiêu này luyện đến cực hạn.
Nếu không có tu tập Bất Hủ Đế Khí Quyết, Nhậm Thương Khung muốn tay không tiếp được chiêu này, căn bản không có khả năng!
Thưởng thức thì thưởng thức, nhưng Nhậm Thương Khung lại muốn lập uy, trong lúc chiêu kiếm vừa đánh tới, đã đưa tay phải ra, ngón giữa liên tục búng ra.
Đinh, đinh!
Thanh âm dễ nghe vang lên, ngón giữa tay phải của Nhậm Thương Khung, chuẩn xác đánh vào hai kiếm của Thứ Cốt.
Hai kiếm của Thứ Cốt giống như đâm vào một bức tường khí vô hình, thế kiếm lập tức biến mất.
Thân hình tiến lên của Cốt, lập tức bị ngăn trở, một cổ lực lượng cường đại đánh vào thân thể hắn, bước chân không tự chủ lùi liền năm sáu bước.
Nhậm Thương Khung chỉ cần hai chỉ, đã phá tan thế công của hắn!
Không có bất kỳ tưởng tượng nào, cũng không có bất kỳ động tác dư thừa nào. Chỉ thường thường không có gì lạ, lại ẩn ẩn có khí độ tông sư.
Bất luận là phát lực, thời cơ ra tay, hay là sức phán đoán, đều đến đỉnh phong. Chỉ cần sai một chút, ngón tay rất có thể bị mũi kiếm cắt rơi, trở thành cửu chỉ đại hiệp.
Thế nhưng mà, Nhậm Thương Khung lại làm được.
Một chỉ lực, bắn lui Thứ Cốt, là cho mọi người đều chấn động! Thực lực Nhậm Thương Khung, quả thực là thâm bất khả trắc!
Thứ Cốt lùi lại vài bước, rồi mới miễn cưỡng đứng lại, vẻ mặt khó có thể tin, im lặng thật lâu. Bỗng nhiên ném một song kiếm trong tay, thở dài:
- Ta khổ tu song kiếm, cảm thấy ở tuổi này của ta, đã lĩnh ngộ đến cực hạn kiếm đạo, không nghĩ tới, lại là ếch ngồi đáy giếng. Từ nay về sau, vứt bỏ song kiếm, chuyên luyện đơn kiếm. Ngày khác nếu đơn kiếm có thể đại thành, toàn bộ là nhờ chỉ giáo của Nhậm huynh hôm nay. Thứ Cốt ta, đến từ Thiên Thương phân đà, từ nay về sau, tánh mạng này chính là của Nhậm huynh! Bất quá tính cách ta lãnh đạm, không thích cùng người ở chung. Lúc Nhậm huynh cần dùng tới ta, chỉ cần phát ra hiệu lệnh, ta có thể lập tức chạy đến, tuyệt không từ chối!
Thứ Cốt này cũng rất lưu manh, lấy được thì thả được. Mặc dù thua, cũng là thua đường đường chính chính.
Chỉ trong chớp mắt, đệ tử bài danh trước hai mươi, đã có bốn gã tuyên bố thuần phục Nhậm Thương Khung. Trừ hai người đã chết kia, hôm nay không tỏ thái độ, ngược lại chỉ có một nửa.
Sau khi Lăng Vân quy phục Nhậm Thương Khung, có thể nói là toàn tâm toàn ý làm việc, hướng bọn người Bộ Kích quát:
- Bộ Kích, Hạ Vũ Trùng đã chết, các ngươi là Tứ Đại Kim Cương của hắn, chẳng lẽ còn thấy không rõ thế cục? Lúc này không hàng, còn đợi lúc nào?
Bộ Kích hừ lạnh một tiếng:
- Ta thà chết chứ không chịu khuất phục, Nhậm Thương Khung, ngươi muốn ta thần phục ngươi, trừ khi ta chết đi!
Đế Ảnh Phong cùng Thượng Quan Lạc, cũng cười lạnh gật đầu, hiển nhiên cùng một ý nghĩ như Bộ Kích.
Nhưng Ngạo Tà Vân lại cười ha ha:
- Lúc trước ta thần phục Hạ Vũ Trùng, cũng là thế cục bắt buộc. Hôm nay không giống ngày xưa, ta đột nhiên cảm giác được Nhậm huynh mới là một minh chủ, đáng để ta thần phục!
Ngạo Tà Vân quy hàng?
Ngay cả Nguyên Tông Sư, biểu lộ cũng hiện ra vài phần kinh ngạc.