Bất Hủ Thần Vương

Chương 208: Đạo thống chi tranh, Thương Khung lựa chọn




Người này, là cường giả Chân Kiếm Đạo… Lý Dật Phong. Có ngoại hiệu là Thiên Các Kiếm Tiên.

Lý Dật Phong tiến lên trước một bước, thản nhiên nói:

- Thiên Chiến, ngươi muốn tranh chấp, ta liền tranh chấp. Ngươi không tranh chấp, hắn liền theo Chân Kiếm Đạo ta tu hành là được.

Vưu Thiên Chiến cười ha ha:

- Lão đệ, Vưu Thiên Chiến ta tấc đất tất tranh, có thể giết người mà không cần lý do, huống chi là tranh dành truyền nhân Đạo Cấp?

- Vậy thì tranh đi.

Lời ít mà ý nhiều, vẫn là đặc điểm của Lý Dật Phong.

Mặc dù nói không nhiều, nhưng biểu lộ kiên quyết này, đủ nói rõ hắn đối với Nhậm Thương Khung rất coi trọng.

Vưu Thiên Chiến cười ha ha:

- Dật Phong, Chân Kiếm Đạo ngươi một mực ở vị trí cuối của Thiên Các bốn đạo. Không phải vấn đề truyền nhân, chủ yếu vẫn là thực lực của Đại Đạo cấp cường giả có vấn đề. Tranh chấp, ngươi cảm thấy ngươi tranh qua ta sao?

Lý Dật Phong nhuệ khí như đao, lập tức bộc lộ:

- Thứ hạng là cái chết, thực lực biến hóa, mới là vĩnh hằng.

Hai người tranh phong, Hạ Tùng Linh lại cười lạnh một cái, khuôn mặt âm trầm kia giống như ao tù nước đọng, làm cho người ta cảm giác có sát khí vô hạn.

Bỗng nhiên Hạ Tùng Linh cười lạnh một tiếng, thanh âm khô héo vang lên:

- Hai vị, các ngươi giằng co, tranh chấp một người chết, tranh chấp để làm gì?

Ba người khác, đều cảm thấy nghiêm nghị. Âm Dương Đạo cùng người tranh đấu, từ trước đến nay không chết không ngớt. Một khi là địch, chắc chắn phải giết.

Lời này của Hạ Tùng Linh vừa nói ra, sắc mặt ba người khác đều hơi đổi.

Vưu Thiên Chiến là cái thứ nhất lên tiếng phản bác:

- Tùng Linh lão ca, Hạ Vũ Trùng cùng Nhậm Thương Khung tranh đấu, công bình liêm chính. Chúng ta nhúng tay, tựa hồ hơi quá đáng?

- Đúng vậy, Tùng Linh lão ca. Sự tình ở Đại Vương Ốc Sơn, là sự tình của người trẻ tuổi, để cho người trẻ tuổi tự mình giải quyết. Từ xưa đến nay, đều là như thế.

Lê Lạc tiên tử cũng mở miệng nói.

Kiếm tiên Lý Dật Phong thì không cần nói, hắn tiến lên trước vài bước, ngăn ở giữa Hạ Tùng Linh cùng Nhậm Thương Khung, như một thanh lợi kiếm đã xuất vỏ.

- Tùng Linh đạo huynh, lực lượng mặc dù có thể bao trùm quy tắc. Nhưng mà, cảnh giới kém xa như thế, sao lại phải mất mặt làm càn?

Dính đến vấn đề nguyên tắc, ba đạo còn lại, đều thần kỳ nhất trí. Âm Dương Đạo cường thế, nhưng tuyệt đối không thể để cho Âm Dương Đạo cường thế đến tình trạng coi trời bằng vung.

Cho dù ba nhà liên hợp, cũng phải kiềm chế Hạ thị Âm Dương Đạo.

Hạ Tùng Linh cười khan:

- Các ngươi dầu gì cũng là Đại Đạo cấp cường giả, như thế nào cũng như chim sợ cành cong? Này chỉ là Hậu Thiên võ giả, chẳng lẽ các ngươi cho rằng lão phu muốn đích thân động thủ?

Ba người khác không có chút buông lỏng cảnh giác nào, chằm chằm nhìn vào Hạ Tùng Linh.

Hạ Tùng Linh cười nhạt một tiếng, thân hình còng xuống, nhưng giống như một tòa núi lớn, mỗi một bước đi, ba người khác đều cảm thấy rất áp lực.

- Ha ha ha...

Hạ Tùng Linh bỗng nhiên nở nụ cười, ánh mắt nhìn Nhậm Thương Khung thật lâu, bỗng nhiên thở dài:

- Thú vị, thú vị. Ba vị...

Khẩu khí Hạ Tùng Linh khoan thai:

- Khó được, lần này xuất hiện nhiều người trẻ tuổi thú vị như vậy, là việc đáng vui mừng của Thiên Các ta, cũng niềm vui của Hạ thị Âm Dương Đạo. Thiên tài quật khởi, đáng để chúng ta bồi dưỡng, sinh tử khảo nghiệm, ngày khác đạt thành đại đạo, tất có thể quân lâm Thiên Các, quân lâm Đông Hoàng Châu. Thiên Các ta thay trời hành đạo, cần phải có một siêu cấp cường giả, có được thực lực siêu cường, chuẩn bị nghênh đón đại kiếp nạn mười vạn năm kia! Ba vị... Lão phu dụng tâm lương khổ, các ngươi có thể hiểu không?

Hạ Tùng Linh nói một hơi nhiều như vậy, tựa hồ rất mệt, ho khan vài tiếng, biểu lộ lại hồi phục bình tĩnh trước kia.

Mới nhìn, giống như một lão đầu gần đất xa trời, tùy thời có thể ngã xuống.

Ba người khác im lặng không nói, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.

Lời này của Hạ Tùng Linh, đã vượt qua tranh giành nội bộ của Thiên Các, thậm chí vượt ra khỏi đạo thống chi tranh.

Hạ Tùng Linh tùy ý khoát tay áo:

- Tốt rồi, Âm Dương Đạo ta làm việc, đều có phong cách. Các ngươi làm việc, cũng có nguyên tắc của các ngươi. Tóm lại là một câu nói, mỗi loại bằng vào bản lãnh. Nếu như truyền nhân mà các ngươi bồi dưỡng, có thể áp đảo truyền nhân chính thức của Âm Dương Đạo ta, lão phu cũng không thể nói gì hơn.

- Đúng, chính là bốn chữ này, bằng vào bản lãnh!

Tính cách của Vưu Thiên Chiến, thực chất cũng coi trời bằng vung, chưa bao giờ chịu thua.

Lý Dật Phong gật đầu:

- Tốt, bằng vào bản lãnh!

Lê Lạc tiên tử mặc dù không nói lời nào, chỉ khẻ gật đầu, xem như đồng ý.

Trong lòng Nhậm Thương Khung chấn động, quả nhiên, Hạ thị Âm Dương Đạo còn có truyền nhân khác! Hạ Vũ Trùng này, là truyền nhân trăm năm duy nhất, rõ ràng chỉ là một cái ngụy trang?

Nghĩ tới đây, trong lòng Nhậm Thương Khung càng thêm cảnh giác. Thiên Các tàng long ngọa hổ, xác thực không thể xem thường. Hạ Vũ Trùng cường thế, không nghĩ tới, hắn chỉ là một cái nguỵ trang của Âm Dương Đạo!

Như vậy truyền nhân chính thức, lại yêu nghiệt bực nào?

Bất quá, Nhậm Thương Khung trọng sinh một lần, đã trải qua sinh tử luân hồi, hắn có một cổ khí chất mà người khác không có được, mặc dù biết được đối thủ cạnh tranh càng mạnh, càng thần bí hơn nữa, nhưng vẫn không làm hắn kinh sợ.

- Mặc kệ địch nhân cường đại đến cỡ nào, đáng sợ đến cở nào. Chỉ cần bản thân ta đủ mạnh mẽ, không đình chỉ truy cầu đỉnh phong võ đạo. Đối thủ cường đại, đều bị ta dẫm nát dưới chân. Võ đạo Vương giả, phải có quyết tâm đánh bại tất cả đối thủ!

Bất Hủ Đế Khí Quyết làm động lực, xác thực kinh người. Mặc dù tu luyện ngắn ngủn, nhưng khí chất của Nhậm Thương Khung, đã hơn trước rất nhiều. Làm hắn dần dần có suy nghĩ độc tôn.

Thân hình còng xuống kia của Hạ Tùng Linh, không ngừng đi xa, thoáng cái biến mất giữa hư không.

- Chư vị, tự giải quyết cho tốt a.

Hư không của Đại Vương Ốc Sơn, bỗng nhiên phát ra thanh âm của hắn, quanh quẩn thật lâu, chấn động linh hồn của mọi người!

- Không hổ là Đại Đạo cấp cường giả, chỉ cần một câu nói, liền có thể xuyên thấu linh hồn võ giả, làm cho linh hồn người ta rung động, thậm chí băng diệt!

Thần thông như thế, chỉ sợ cũng chỉ có Đại Đạo cấp cường giả, mới có thể làm được!

Vưu Thiên Chiến sờ lên cằm, trong mắt bắn ra khí tức cuồng nhiệt, kêu lên:

- Dật Phong lão đệ, đến đến, ta và ngươi trước đại chiến ba trăm hiệp!

Lý Dật Phong thản nhiên nói:

- Như ngươi mong muốn.

Lê Lạc tiên tử lại cười rộ lên:

- Ta nói hai vị, tâm lý vội vàng thu truyền nhân của các ngươi, ta có thể hiểu được. Bất quá, các ngươi cũng đừng quên, thiên tài Thiên Cương đại viên mãn, cũng không phải quân cờ mặc cho người định đoạt. Các ngươi thu hắn làm truyền nhân, cũng phải xem hắn có đồng ý hay không cái đã!

Vưu Thiên Chiến ngẩn ngơ, sững sờ nhìn Nhậm Thương Khung, cuồng tiếu nói:

- Thiên tài, chẳng qua là có thể đạt thành Đại Đạo cấp. Mà chúng ta, lại thật sự là Đại Đạo cấp cường giả! Có thể được chúng ta vừa ý, là vinh hạnh của hắn, hắn có thể không đáp ứng?

- Này cũng khó mà nói. Vưu lão ca, tiểu muội khuyên ngươi không nên xem nhẹ người trẻ tuổi kia. Người trẻ tuổi có ưu thế thời gian, ăn hiếp không được.

Vưu Thiên Chiến gãi đầu, kêu lên:

- Ta muốn thu hắn làm truyền nhân, cái này gọi là để mắt hắn, không phải ăn hiếp hắn. Thật sự là lắm mồm, được rồi, Nhậm Thương Khung, ta hỏi ngươi, ta muốn thu ngươi làm truyền nhân, ngươi đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đúng không?

Lý Dật Phong lại nói:

- Tiểu huynh đệ, ngươi nên suy nghĩ kỹ càng. Trảm Không Đạo, yêu cầu trảm hết tục duyên. Thế tục liên lụy, nhân tình vãng lai, tình yêu nam nữ, đều phải chặt đứt hết thảy. Có người cực đoan, thậm chí giết cha giết mẹ để cầu đại đạo. Trảm Không Đạo diệt sạch nhân luân, bỏ qua đạo đức. Chỉ cần chứng đại đạo, không từ thủ đoạn. Thậm chí tàn sát hàng loạt chúng sinh, xem nhân sinh như cỏ rác!

Vưu Thiên Chiến nghe Lý Dật Phong nói lời này, không cho là nhục, mà cho là vinh quang. Cười ha hả nói:

- Dật Phong lão đệ, biết rõ ngươi vì cái gì không bằng ta không? Chân Kiếm Đạo ngươi vì cái gì luôn ở sau Trảm Không Đạo ta? Bởi vì ngươi có nhiều cố kỵ. Đại đạo chính thức, chỉ có mình ta. Dù có ngàn vạn tục duyên, một đao trảm hết! Khi ngươi đứng ở đỉnh phong, chứng kiến xương trắng chất đống dưới chân, đây mới là Đại Đạo!

Dưới đài những người tuổi trẻ kia nghe nói như thế, đại bộ phận đều xám ngoét. Trảm Không Đạo này, không ngờ cực đoan như thế? Không tiếc tru sát thân nhân để thành đại đạo? Nếu không có tâm ngoan thủ lạt, kiêu hùng diệt sạch nhân tính, ai có thể làm được chứ?

Lê Lạc tiên tử cười hì hì nói:

- Nhậm Thương Khung, biểu hiện của ngươi ở Đại Vương Ốc Sơn, bổn tiên tử cũng có nghe thấy. Nghe nói thời điểm Hạ Vũ Trùng muốn lấy hồng hoàn của Bắc Cung Dao, ngươi giận dữ cùng Hạ Vũ Trùng kết xuống cừu hận không chết không ngớt. Phần nhân tình này, ngược lại có phần khó được. Biết vì cái gì Dật Phong đạo huynh ưu ái ngươi không?

Nhậm Thương Khung động dung, nguyên lai nhất cử nhất động của mình, đều được cấp trên chú ý. Vô ý thức hỏi:

- Vì sao?

Lê Lạc tiên tử thu lại vẻ vui cười, thở dài:

- Dật Phong đạo huynh là Chân Kiếm Đạo, chú ý nhất chính là một chữ “tình”, bởi vì có thể si tình, mới có thể si kiếm! Tình ý cực hạn, là Đại Đạo. Cùng kiếm đồng tâm, cùng kiếm ăn ngủ, người là kiếm, kiếm là người, hòa làm một thể, không phân không biệt!

Tình ý cực hạn, là Chân Kiếm Đạo!

Tám chữ này, giống như cùng Nhậm Thương Khung có hữu duyên, làm cho Nhậm Thương Khung khẽ động. Giống như đại môn phủ đầy bụi, bỗng nhiên được mở ra, một thế giới mới bỗng nhiên mở ra trước mặt hắn.

Lại nhìn Lý Dật Phong, hai tay ôm ngực, thân mang trường kiếm, xuất trần thoát tục, ẩn ẩn có khí thế đại đạo, khí chất tiên gia, làm cho Nhậm Thương Khung không khỏi thuyết phục.

Ngẫm lại, mình kiếp trước phẫn hận mà chết, nếu nói có động lực gì làm cho hắn chết đi sống lại, đó chính là tình cảm tiếc nuối.

Đối với cha mẹ, đối với huynh trưởng, đối với hết thảy thân nhân!

Tình cảm yêu hận, đây là Đại Đạo mà Nhậm Thương Khung truy cầu!

Cực hạn Võ đạo, không phải là diệt sạch nhân tính, trảm hết chân tình. Phương thức của Trảm Không Đạo, Nhậm Thương Khung không cách nào tiếp nhận.

Chém giết hết thảy, điều kiện trước tiên phải là địch nhân!

Nghĩ tới đây, trong lòng Nhậm Thương Khung đã có lựa chọn, ánh mắt nhìn qua Lý Dật Phong, khom người nói:

- Vãn bối Nhậm Thương Khung, nguyện ý theo Dật Phong tiền bối truy cầu Đại Đạo.

Trong nội tâm Lý Dật Phong rất rung động, trong mắt bắn ra hào quang kinh hỉ vô cùng!