Âm thanh kêu khẻ liên tiếp vang lên, nhưng lại theo nhiều phương vị truyền đến. Nghe tiết tấu kia, giống như là tin chiến thắng phi truyền.
Nghe xong thanh âm này, Nhậm thị cao thấp đều vui mừng hớn hở.
Mà Ma tam gia thì lòng càng âm trầm. Hiển nhiên đây là cách truyền tin của Nhậm thị gia tộc, nhìn bọn họ vui vẻ thế kia, hiển nhiên là tin chiến thắng truyền về.
Nói cách khác, những nhóm khác của Ma Y Giáo chỉ sợ cũng lành ít dữ nhiều.
Độc tính của Tùng Vân Tán một khi phát tác, Ma tam gia cũng tốt, Cẩm Hoa cũng tốt, cả hai đều không có chút phản kháng mà bị Nhậm thị giam giữ.
Theo ý tứ của lão thái thái, một là không làm, nếu làm sẽ không nương tay, trực tiếp trảm thảo trừ căn. Nếu Nhậm Thương Khung không có ý định khác, tất nhiên hắn cũng ủng hộ trảm thảo trừ căn.
Nhưng trước mắt mà nói, giữ lại tánh mạng của hai người này, ngược lại có thể đầu cơ trục lợi. Ít nhất, Ma Y Giáo bên kia sẽ có chỗ kiêng kị.
Cho dù Ma Y Giáo ở Hắc Thạch Lĩnh cường thế, thì tính sao? Trừ khi bọn hắn không thèm để ý đến tánh mạng của Tam đương gia này.
Bằng không mà nói, bọn hắn nhất định sẽ không dám tùy tiện ra tay với Nhậm thị.
Còn nữa, chuyện cho tới bây giờ, Nhậm thị cũng không có khả năng ngồi chờ chết, phải để cho Thiên Các tham gia. Chỉ cần Thiên Các nhúng tay vào, như vậy cho dù mạnh mẽ như Ma Y Giáo, cũng chỉ có thể cúi đầu thỏa hiệp.
Trận chiến này, đều phát sinh ở trong trang viên của Nhậm thị, ngoại giới hoàn toàn không biết gì cả.
Oan uổng nhất không ai qua được Ma Y Giáo, bọn hắn cho rằng nắm chắc thắng lợi trong tay, kết quả cơ hồ toàn quân bị diệt.
Vốn Nhậm lão phu nhân muốn sáng ngày hôm sau đi tìm Vạn Ưng Vương thương nghị. Nhưng mà bị Nhậm Thương Khung khuyên can.
Nhậm Thương Khung cảm thấy, thẻ đánh bạc trước mắt còn chưa đủ nặng.
Thời cơ thích hợp, còn chưa tới.
Cuối cùng nhất Vũ đấu! Chỉ có thắng lợi áp đảo trong trận này, mới có thể đả động tới Thiên Các.
Nhậm lão phu nhân cảm thấy rất có lý, gật đầu nói:
- Ba ngày nghỉ ngơi và hồi phục này, lão thân tin tưởng La Hiên cùng Tống Thanh Sơn, nhất định sẽ tiến hành huấn luyện đặc thù cho Tống Lam. Thương Khung, chuyện cho tới bây giờ, Nhậm thị chúng ta chỉ có thể bắt lấy cơ hội này, mới ngăn cơn sóng dữ được.
- Tổ Mẫu yên tâm, Tam Giao Đảo thí luyện Tôn nhi có thể lấy được quán quân, chung cực Vũ đấu này, Tôn nhi cũng có thể để cho Tống Lam thua tâm phục khẩu phục.
Nhậm lão phu nhân cười hắc hắc:
- Lời tuy như thế, nhưng chúng ta vẫn phải làm một ít an bài. Thương Khung, theo ta.
Nhậm lão phu nhân mang theo Nhậm Thương Khung đi đến phủ khố của Nhậm thị.
Phủ khố này, Nhậm Thương Khung thường xuyên đến đây nên không xa lạ gì. Trận chiến tối hôm qua, nơi này được trọng binh canh giữ, bốn phía đều có liên nỏ nhắm vào. Một khi địch nhân tiến tới, sẽ thụ địch bốn phía, quyết không thể nào còn sống đi ra, trừ khi đó là Thiên Nhân cảnh cường giả.
Huống hồ thiết kế của phủ khố cũng rất cao minh, có nhiều cơ quan phòng ngự. Bởi vậy bốn gã sát thủ của Ma Y Giáo tự cho mình cao minh, không đem phòng ngự của Nhậm thị để vào mắt, lại không ngờ tới, cơ quan của Nhậm thị ở Vân La Thành chính là ác mộng của đạo tặc.
Bởi vậy bốn gã sát thủ cơ hồ không có bất kỳ cơ hội chạy trốn nào, đã bị bắn thành con nhím.
Phủ khố khôi phục bình tĩnh ngày xưa.
Có Nhậm lão phu nhân đi trước, một đường tự nhiên thông suốt. Ở gia tộc này, Nhậm lão phu nhân có quyền hạn cao nhất.
Bất kỳ một nơi nào của Nhậm thị, lão nhân gia đều có thể đi vào.
Chỉ là, làm cho Nhậm Thương Khung không ngờ chính là, Tổ Mẫu không dẫn hắn đi vào phủ khố, mà mang theo hắn hướng tầng dưới cùng đi đến.
Cũng không biết xuyên qua mấy hành lang. Nhậm lão phu nhân mỗi lần xuyên qua một hành lang, ở một chỗ trên tường đập ba cái. Cứ như thế, sau khi qua bảy cái hành lang, xuất hiện trước mắt hắn là một bức tường cực lớn.
- Thương Khung, nơi này, một đời trẻ tuổi chưa ai đi vào được, kể cả Thanh Sương. Đời thứ hai chỉ có đại bá cùng phụ thân của ngươi thì tới được một lần.
Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động, lập tức biết rõ đây là nơi trọng yếu nhất của gia tộc.
Nhậm lão phu nhân vỗ lên tường bảy chưởng, sau đó bức tường chậm rãi mở ra.
Phủ khố dưới mặt đất!
Bậc thang đi xuống đều là đá xanh nguyên khối, nhìn không ra bất kỳ dị thường nào.
Nhậm lão phu nhân đi xuống dưới, phía dưới là một mật thất không lớn không nhỏ.
Không gian này, ước chừng có thể dung nạp được ba bốn mươi người.
Mà một góc hẻo lánh của mật thất này, có một cánh cửa sổ. Sau cửa sổ này, lại là một đường hầm quanh co khúc khuỷu.
Nhậm lão phu nhân nhìn biểu lộ của Nhậm Thương Khung, khẽ cười nói:
- Thương Khung, mật thất này, chính là bí mật lớn nhất của gia tộc.
Nhậm Thương Khung trong lòng động dung:
- Nhưng không biết đường hầm này thông đi nơi nào?
- Nối thẳng ra ngoài thành nam.
- Hả?
Nhậm Thương Khung triệt để động dung. Nhậm thị gia tộc, lại có một mật thất siêu tuyệt như thế? Mà hắn đến bây giờ hoàn toàn không biết gì cả?
- Thương Khung, bên cạnh Vân La Thành chính là Tu La Hải Vực. Một khi Yêu tộc xâm lấn, Vân La Thành không có nơi hiểm yếu để thủ. Mật thất cùng đường hầm này, cũng là tâm huyết mấy đời của các tiền bối gia tộc kiến tạo. Cũng là đường lui cuối cùng của gia tộc.
Nhậm Thương Khung toàn thân giống như điện giật, ngây ra như phỗng.
Gia tộc lại có một mật đạo như vậy!
Như vậy kiếp trước, các tinh anh của gia tộc, sau khi Yêu tộc phong bạo bộc phát, phải chăng đã thông qua mật đạo đào thoát rồi?
Đây chính là một bí ẩn vĩnh hằng. Trong lòng Nhậm Thương Khung không khỏi đau xót. Kiếp trước, hắn bởi vì thoát ly dòng chính của gia tộc, bị biên giới hóa, nên không có tư cách theo mật đạo chạy trốn.
Nếu....
Đáng tiếc, thiên đạo vô thường, “nếu” vĩnh viễn không có khả năng phát sinh.
Nhậm Thương Khung thu lại các loại tạp niệm trong lòng, đời trước hết thảy đã qua rồi. Đời này kiếp này mới đáng quý trọng.
Kiếp trước, hắn không có tư cách này, chính là tự làm tự chịu, chẳng trách ai được.
- Thương Khung, ngươi sao vậy?
Nhậm lão phu nhân hiển nhiên là phát giác Nhậm Thương Khung đang thất thần.
- Ha ha, Tôn nhi nhất thời có chút thất thần.
Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng, đem tất cả cảm xúc hỗn tạp quét sạch.
Nhậm lão phu nhân nhẹ gật đầu, đi đến một mặt tường, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, ở trên tường vỗ ba cái, bức tường kia lại chậm rãi mở ra một cái khe nứt.
Khe nứt này độ rộng cũng không lớn, bên trong có một hộp đá hình chữ nhật rất dài.
Nhậm lão phu nhân hai tay bưng lấy hộp đá, đem bụi bặm trên đó thổi sạch. Trên mặt biểu lộ thành kính cùng chăm chú vô cùng.
- Thương Khung.
Nhậm lão phu nhân ngữ khí ngưng trọng:
- Nhậm thị gia tộc ta nếu như nói có bảo vật truyền thế gì, thì nó ở trong cái hộp này. Năm đó, phụ thân ngươi ở trong Vân La thịnh hội trổ hết tài năng, lão thân vốn định ban thưởng cho hắn bảo vật này. Nhưng hắn đi quá vội vàng, bỏ qua cơ hội, sau đó là vĩnh hằng tiếc nuối. Mà mười sáu năm sau, phảng phất như vận mệnh trêu đùa, gia tộc lần nữa phát dương quang đại. Lão thân tuyệt không để cho tiếc nuối này tái diễn. Kiếm này, chính là vũ khí mà tổ tiên ngươi tung hành Tây Vực, nó được Khiếu Nhật Thiên Vẫn Thiết tạo thành.
Nói xong, Nhậm lão phu nhân đem cái hộp kia nhẹ nhàng mở ra.
Một thanh trường kiếm tạo hình tinh xảo, lẳng lặng nằm ở trong hộp. Nắp hộp vừa mở ra, cũng không có kích phát kiếm khí của thanh trường kiếm này.
Thanh trường kiếm này phảng phất như đang ngủ đông vậy.
- Kiếm này, năm đó tổ tiên gọi là Thiên Lục, truyền thừa đến nay, đã có mấy trăm năm lịch sử. Thương Khung, lão thân nay đem kiếm này ban cho ngươi. Hi vọng ngươi đừng làm mất mặt tổ tiên. Dùng Thiên Lục Thánh Kiếm này, sáng tạo ra một trang sử mới cho Nhậm thị ta!
Nhậm lão phu nhân nhẹ nhàng nâng trường kiếm lên, đầu ngón tay ở trên thân kiếm bún nhẹ. Chỉ nghe thanh âm “Ô...ô...ô...n...g” ngân vang, vậy mà liên tục không dứt, ở trong mật thất không có kẻ hở, lập tức hình thành một đoàn sóng âm đan xen. Làm cho màng tai của Nhậm Thương Khung run lên.
Nhậm Thương Khung trịnh trọng tiếp nhận lấy.
Thiên Lục Thánh Kiếm vừa vào tay, Nhậm Thương Khung lập tức cảm nhận được chỗ bất phàm. Phảng phất bên trong kiếm này, ẩn chứa tư thế hào hùng, rất có khí phách quân lâm thiên hạ.
Giống như một thâm uyên vô tận, làm cho người ta không cách nào nắm bắt sâu cạn của nó.
- Thương Khung, Thiên Lục Thánh Kiếm này, binh khí bình thường bị kiếm quang của nó đánh trúng, sẽ vỡ vụn ngay tức khắc, chớ nói chi là cùng nó giao phong. Nhớ kỹ, bảo kiếm là dao hai lưỡi, có thể gây tổn thương cho địch, cũng có thể gây tổn thương cho mình. Ngươi nhất định phải cẩn thận.
- Vâng.
Nhậm Thương Khung giờ phút này tự nhiên biết rõ ý nghĩa của thanh kiếm này, cung kính tiếp nhận. Trong hộp còn có ba khối sắt màu đen.
Nhậm lão phu nhân thở dài:
- Thương Khung, Nhậm thị ta mấy đời đều không có siêu cấp thiên tài xuất hiện. Ba khối sắt này, chính là Khiếu Nhật Thiên Vẫn Thiết. Đại thế giới hiện nay, đoán tạo sư có năng lực rèn loại vẫn thạch này, chỉ sợ không nhiều lắm. Ngươi ngày khác nếu như có cơ duyên, đem những vẫn thạch này rèn thành binh khí, vậy thì công đức vô lượng.
Nhậm Thương Khung suy nghĩ trăm bề, đem ba khối vẫn thạch này chế tạo thành binh khí.
Nhậm lão phu nhân phảng phất như trao hết trọng trách cho hắn, cả người nhẹ nhàng hơn rất nhiều, khẽ thở dài:
- Thương Khung, gánh nặng hiện tai của gia tộc, ta đã giao cho ngươi một phần ba. Vốn dùng tuổi của ngươi, không nên giao quá nhiều trọng trách, bất đắc dĩ thời điểm phi thường, lão thân cũng chỉ có thể làm chuyện phi thường...
Nhậm Thương Khung cũng biết, Tổ Mẫu đại nhân làm ra quyết định này, cũng rất gian nan. Dù sao hắn mới mười sáu tuổi, ở vào độ tuổi này, chỉ là mới xuất đạo mà thôi, còn quá sớm để đảm đương trách nhiệm.
Toàn bộ Nhậm thị gia tộc, đời thứ ba cũng chỉ có Nhậm Thương Khung hắn. Hắn không đảm đương được, những người khác càng không được.
Nghĩ đến đây, Nhậm Thương Khung chân thành nói:
- Tổ Mẫu, Tôn nhi thề, tất không phụ mong đợi của Tổ Mẫu đại nhân. Tôn nhi sẽ làm Nhậm thị gia tộc càng thêm cường đại, tuyệt không để gia tộc bại lui!