Bất Hủ Thần Vương

Chương 110: Trúc Cơ bát trọng yêu linh




Nhóm yêu linh này có tổng cộng hơn mười bốn con. Những yêu linh này, hiển nhiên cũng đã trải qua một đêm điên cuồng nên thần sắc có chút mệt mỏi.

Nhìn nanh vuốt cùng khóe miệng nhỏ ra đầy máu tươi, có thể thấy được bọn chúng đã trải qua một đêm giết chóc rất sảng khoái, tính cuồng sát đã được thỏa mãn.

Thấy biểu lộ của bọn chúng như vậy, liền biết rõ một đêm này, nhân loại võ giả chết ở trong tay bọn chúng nhất định không ít.

Thủ lĩnh của đám yêu linh này là một tên Ngưu Đầu Quái. Yêu linh bốn phía luôn vây quanh bảo vệ cho Ngưu Đầu yêu nhân này, cho thấy địa vị của tên này không thấp.

Nhậm Thương Khung tính toán khoảng cách của bọn chúng. Lúc này, những yêu linh kia cách bọn họ ước chừng ba bốn dặm. Dùng tốc độ của bọn chúng, tối đa nửa khắc nữa sẽ đến.

Mấu chốt là, thực lực của tên Ngưu Đầu Quái này, là Trúc Cơ bát trọng. Hơn nữa, Ngưu Đầu Quái này là cấp bậc tướng lãnh, tất nhiên sẽ có chỗ cường đại của hắn.

Mà mấy yêu linh còn lại, có hai đầu Trúc Cơ thất trọng yêu linh.

Đội ngũ như vậy, tổng hợp thực lực hiển nhiên hơn xa nhóm người của Nhậm Thương Khung bên này.

So sánh thực lực, đến cùng là ai giết ai, còn khó mà nói.

Nhậm Thương Khung ngừng thở, trong chốc lát liền có chủ ý. Hướng nhóm người Nhậm Tinh Hà ra hiệu, ý bảo bọn hắn không được hành động thiếu suy nghĩ, tại chỗ chờ hiệu lệnh của hắn.

Nhậm Thương Khung nhảy khỏi nơi ẩn nấp, vòng theo một đường khác, hướng bên trái chạy đi. Khi cách xa nơi ẩn nấp trước khoảng một dặm, cam đoan nhóm người của Nhậm Tinh Hà không bị phát hiện thì ngừng lại.

Đem Tùng Vân Tán cùng Thực Cốt Dịch lấy ra, lợi dụng địa hình chung quanh bắt đầu bố trí bẩy rập. Sự tình phát sinh vội vàng, khả năng bố trí bẩy rập của hắn cũng có hạn, nhưng tính nhắm vào lại rất mạnh.

Chỉ cần tiêu diệt được tên Ngưu Đầu Quái kia là mọi việc đại cát, còn những yêu linh khác, hắn căn bản không để vào mắt. Cho dù là hai đầu Trúc Cơ thất trọng yêu linh, hắn cũng dư sức đối phó.

Sau khi bố trí xong bẩy rập, Nhậm Thương Khung nhảy ra khỏi rừng cây, hướng về phía đội ngũ Yêu tộc kia thét một tiếng.

Đội ngũ yêu linh kia giết chóc một đêm, đúng là chiến thắng trở về, thời điểm đang cảm thấy rất mỹ mãn, bỗng nhiên nhìn thấy nhân loại võ giả xuất hiện, cả đám đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Ngưu Đầu Quái gầm nhẹ một tiếng, đôi mắt giống như chuông đồng, hú lên quái dị, hai đầu yêu linh thất trọng đã một trái một phải hướng Nhậm Thương Khung đánh tới.

Nhậm Thương Khung khẽ cười một tiếng, không hề tránh né, trường kiếm trong tay bắn ra vạn đạo quang mang.

Lưu quang chuyển hướng, liên tục giao thoa ba cái, một đầu thất trọng yêu linh bị chém trúng, trên thân thể xuất hiện sáu vết thương rất sâu.

Yêu linh kia tuy da thô thịt dày, nhưng sáu vết thương này cũng khiến nó bị trọng thương.

Máu tươi giống như suối phun ra, đầu yêu linh kia gầm nhẹ một tiếng, đầu lưỡi duỗi ra, liếm qua một lượt sáu vết thương đang không ngừng xuất huyết kia, thật không ngờ chúng lập tức được cầm huyết.

Chuyện này làm cho Nhậm Thương Khung có chút ngoài ý muốn.

Một đầu yêu linh khác nhân cơ hội đánh tới.

Nhậm Thương Khung lui về phía sau hai bước, trường kiếm trong tay xuất ra chiêu Tê Ngưu Vọng Nguyệt. Xùy~~ một tiếng, từ yết hầu đến bụng của yêu linh kia bị chém một rãnh dài.

Phốc phốc!

Đầu yêu linh kia dưới kiếm thế hung ác tới cực điểm của Nhậm Thương Khung, toàn bộ vùng ngực cùng bụng của nó bị mở ra!

Trúc Cơ thất trọng yêu linh ở dưới một kiếm của Nhậm Thương Khung, bị miểu sát.

Thân thể Nhậm Thương Khung lui về phía sau, hướng nơi bố trí bẩy rập chạy đến.

Ngưu Đầu Quái thấy tả hộ pháp bị giết, hét lớn một tiếng, trên đầu chợt xuất hiện một cái sừng dài, hiển nhiên đó là Độc Giác của nó.

Độc Giác này tựa như một thanh trường thương, đâm thẳng mà đến.

Thân thể Ngưu Đầu Quái giống như đạn pháo bắn qua.

Trường kiếm của Nhậm Thương Khung vừa chém vào, dưới uy thế của cái sừng kia, trực tiếp chấn bay thân thể Nhậm Thương Khung ra ngoài.

Nhậm Thương Khung khí huyết cuồn cuộn, thiếu chút nữa đứng không vững.

Lực lượng của Ngưu Đầu Quái này, vậy mà cường đại đến nổi Nhậm Thương Khung không thể đón đở.

Nhậm Thương Khung biết rõ, Toàn Phong Lạc Diệp Kiếm là kiếm kỹ thiên về nhu hòa, nhanh hiểm, muốn cùng Ngưu Đầu Quái đối cứng, đó là lấy khuyết điểm đánh với sở trường của đối phương, tuyệt đối không thể thắng được.

Huống hồ, loại tình thế giống như là đang thất bại bại này, đúng là Nhậm Thương Khung đang cần.

Hắn muốn giết Ngưu Đầu Quái này, ưu thế lớn nhất không phải trường kiếm trong tay, mà chính là bẩy rập. Bất luận là Tùng Vân Tán hay Thực Cốt Dịch, Ngưu Đầu Quái này chỉ cần dính vào một loại, bảo đảm nó sẽ nuốt hận mà chết.

Ngưu Đầu Quái vừa phát lực lại không có thể đánh chết Nhậm Thương Khung, hiển nhiên cũng có chút ngoài ý muốn. Nó hú lên một tiếng quái dị, hai chân sau đạp đất mấy cái, sau đó đạp mạnh bắn tới Nhậm Thương Khung.

Lực lượng bắn tới không khác nào núi đổ.

Nhậm Thương Khung cũng thầm giật mình, yêu linh cấp bậc tướng lãnh này, quả nhiên không giống yêu linh bình thường. Nếu như liều mạng mà nói, Nhậm Thương Khung tự hỏi bốn người bọn họ hợp cùng một chỗ, cũng chưa chắc có thể hạ được Ngưu Đầu Quái này!

Lập tức liên tục tránh lui, bằng vào thân pháp không ngừng lui về phía sau.

Cũng may, Ngưu Đầu Quái công kích như thế này, cần phải lấy đà một thời gian, chứ không thể liên tục đánh giết.

Bằng không mà nói, Nhậm Thương Khung tự hỏi, tránh được một hai lần thì không có gì, nhưng nếu một mực bị tấn công như vậy, tất nhiên không cách nào tránh thoát được sáu lần.

Nhậm Thương Khung người nhẹ như yến, thân thể đã đứng lên một cành cây to.

- Nghiệt súc, muốn giết ta sao? Không dễ dàng như vậy đâu!

Nhậm Thương Khung cố ý chọc giận đối phương.

Ngưu Đầu Nhân gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên PHỐC, PHỐC, PHỐC!

Ba đạo điện mang lăng lệ ác liệt bắn nhanh đến, tập trung ở ba vị trí thượng trung hạ toàn thân của Nhậm Thương Khung. Ngay sau đó, Ngưu Đầu Nhân này lại bổ nhào về phía trước.

Toàn thân giống như một tòa núi nhỏ ầm ầm đập tới.

Dáng sợ nhất là, tốc độ so với lúc trước lại tăng lên không ít.

Cũng may, Nhậm Thương Khung trước đó đã dự đoán được lộ tuyến công kích của nó, mượn lực đàn hồi của chạc cây, thân thể phóng lên trời, cũng không chuyển hướng né tránh, ngược lại hướng về phía sau của Ngưu Đầu Nhân bắn tới.

Thân thể Nhậm Thương Khung trên không trung cơ hồ vặn thành một cây cung, đột nhiên giãn ra, kiếm trong tay run lên, rõ ràng là đánh về phía đầu thất trọng yêu linh còn lại kia.

Đầu yêu linh này đang ở phía sau chữa thương, không nghĩ tới Nhậm Thương Khung có thể lách qua Ngưu Đầu Quái mà công kích hắn, hú lên một quái dị, sau đó vội vàng chạy trốn.

Nhậm Thương Khung há lại cho nó bỏ chạy, trường kiếm trong tay bắn ra hàn tinh… Kim Châm Độ Kiếp!

Ba mươi sáu đạo kiếm quang giống như ba mươi sáu thiên cương tinh tiến nhập phàm trần, ầm ầm vọt tới.

PHỐC, PHỐC, PHỐC!

Từng đạo kiếm quang nhập vào cơ thể đầu yêu linh kia. Kiếm quang bạo thể, đem thân thể yêu linh kia chém thành thịt vụn, cốt nhục đầy trời.

Chỉ có một quả yêu đan là được bảo toàn.

Ngưu Đầu Quái thế công đánh ra, thân thể đâm vào một cây đại thụ ba người ôm không hết, thân cây đại thụ kia liền xuất hiện một lổ thủng cực lớn.

Cành lá không ngừng rơi xuống.

Nhậm Thương Khung thấy thế, khóe miệng tràn ra một tia mỉm cười.

Thân thể di động, cũng không thèm nhìn Ngưu Đầu Quái, bắt đầu hướng những thành viên trong đội ngũ Yêu tộc đánh tới.

Trong đội ngũ, mạnh nhất là Ngưu Đầu Quái, còn có hai đầu Trúc Cơ thất trọng hộ pháp. Lúc này, hai đầu thất trọng hộ pháp đều bị Nhậm Thương Khung giết chết.

Ngưu Đầu Quái còn chưa kịp trở về.

Những Yêu tộc này, tự nhiên không phải là đối thủ của Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung kiếm quang lóe lên, liền chém rụng ba đầu yêu linh.

Ngưu Đầu Quái hét lớn một tiếng, nhanh chóng vọt trở về, Độc Giác trên đầu mang theo điện mang, cuồng dã đánh tới Nhậm Thương Khung.

Nhậm Thương Khung quát:

- Nỏ mạnh hết đà!

Thân hình giương lên, lướt lên không trung, tránh đi một kích này. Hắn không dại cùng Ngưu Đầu Quái này cứng đối cứng, mà tiếp tục lao về đám yêu tộc kia.

Lại ba kiếm đi qua, ba thủ cấp rơi xuống đất.

Trong nháy mắt, đội ngũ này có mười bốn đầu yêu linh, đã có tám đầu bị Nhậm Thương Khung tiêu diệt.

Lúc này Ngưu Đầu Quái mới biết, hắn đã lọt vào kế sách của tên nhân loại võ giả này.

Tên nhân loại này căn bản đã có chuẩn bị, hắn muốn tiêu diệt từng bộ phận của đội ngũ mình.

Trong nháy mắt, hai hộ pháp cùng sáu đầu Yêu binh đã mất mạng.

Ngưu Đầu Quái gào rú một tiếng, hắn lập tức ra lệnh cho năm đầu yêu linh còn lại tránh lui. Còn hắn thì nổi giận gầm lên một tiếng, tiếp tục hướng Nhậm Thương Khung đánh tới.

Năm đầu yêu linh kia biết rõ lợi hại, lập tức tản ra tránh né.

Nhậm Thương Khung khẻ kêu liên tục, ra hiệu cho nhóm người Nhậm Tinh Hà chuẩn bị săn giết những yêu linh còn sót lại này.

Ngưu Đầu Quái kia thấy Nhậm Thương Khung kêu gọi đồng bọn, biết chuyện không hay. Hai mắt đỏ bừng, hướng Nhậm Thương Khung điên cuồng lao đến.

Nhậm Thương Khung mỉm cười:

- Ngã xuống, ngã xuống, ngã xuống....

Ngưu Đầu Quái kia lắc lắc thân hình, đầu óc một mảnh mê muội, lảo đảo vài bước, ầm ầm ngã xuống đất.

Nguyên lai, cây đại thụ mà nó mới va chạm vừa rồi, chính là nơi Nhậm Thương Khung bố trí Tùng Vân Tán. Nó vừa tông vào, toàn bộ Tùng Vân Tán rơi xuống, dược lực hung mãnh tuyệt đối không phải một ly rượu độc có thể so sánh.

Sau mấy lần công kích, tay chân bắt đầu rã rời, rốt cuộc không thể động đậy.

Nhậm Thương Khung không nói hai lời, một kiếm chém xuống, Ngưu Đầu Quái kia mất đi chân khí hộ thể, thủ cấp lập tức bị chém rơi xuống.

Nhậm Thương Khung nhanh chóng lấy ra yêu đan.

Yêu đan của Ngưu Đầu Quái này, to chừng một nắm tay, so với yêu đan của yêu tộc bình thường thì lớn hơn gấp ba.

Nhậm Thương Khung cảm thấy rung động, yêu đan của Ngưu Đầu Quái này to lớn như thế, nếu để nó tùy ý phát triển, sau này tuyệt đối sẽ là một Thiên Yêu đáng sợ!

Thầm hô một tiếng may mắn. Nếu như chậm lại mười năm mới tới Thiết Giao Đảo, Ngưu Đầu Quái này tuyệt đối sẽ là cấp bậc Thiên Yêu!

Nhóm người Nhậm Tinh Hà ra tay không chút lưu tình, năm đầu yêu linh chạy thục mạng kia bị ba người bao vây chém giết hoàn toàn.

Mười bốn đầu yêu linh, đảo mắt liền bị giết sạch sẽ. Mười bốn khối yêu đan hợp cùng một chổ. Trong mắt Nhậm Thanh Vân lóng lánh nhiệt mang, nhìn qua ba khối yêu đan cực lớn kia, trong lòng cũng hết sức tâm động.

Chỉ là, lúc trước đã nói sẽ cho hết Nhậm Cao Ca, nên hắn cũng không nói gì.

Ngược lại là Nhậm Cao Ca, sau khi thấy thủ đoạn săn giết đáng sợ của Nhậm Thương Khung, trong lòng vẫn còn rung động, sao dám một mình nuốt nhiều yêu đan như vậy, miễn cưỡng cười cười:

- Thương Khung, bát trọng yêu đan cùng thất trọng yêu đan này ta sẽ không lấy? Bằng vào tu vi của ta, cầm yêu đan cấp bậc này, người khác khẳng định không tin. Như vậy đi, bát trọng thuộc về Thương Khung, Tinh Hà cùng Thanh Vân mỗi người cầm một quả thất trọng yêu đan, còn lại mười một khối về ta, như thế nào?

Nhậm Cao Ca là người biết chuyện, mọi người đẫm máu chiến đấu, nếu như một mình hắn độc hưởng, hiển nhiên không thể nào nói nổi. Phân phối như vậy, tất cả mọi người đều vui vẻ.