Bất Hủ Thần Vương

Chương 106: Kết quả khảo nghiệm




Trên thực tế, loại khảo thí đẳng cấp này, chỉ là một hình thức, là một loại đánh giá mà thôi, nó không nằm trong tâm điểm của Thịnh hội lần này.

Nhưng cái hình thức này, không làm không được.

Dù sao, trong thế giới võ giả, thực lực đẳng cấp, là một chủ đề vĩnh hằng, ai cũng quan tâm nó cả.

Vạn Ưng Vương cười nói:

- Nghe nói Vân La Thành xuất hiện một thiên tài Trúc Cơ cửu trọng, tin đồn quả nhiên là thật. Ha ha ha, Tống Lam là ai? Lão phu nhớ kỹ cái tên này.

Tống Lam nghe Vạn Ưng Vương chính miệng điểm tên của nàng, trong lòng một hồi cuồng hỉ. Ngang nhiên ưỡn ngực, từ trong đám người bước ra, dịu dàng nói:

- Vãn bối Tống Lam, bái kiến Vạn Ưng Vương tiền bối.

Vạn Ưng Vương mặt mày khẽ động, liếc qua Tống Lam chốc lát, nhìn không ra bất luận biểu hiện gì, sau một lát mới cười to lần nữa:

- Tốt, quả nhiên là thiếu niên thiên tài. Tống Lam, lão phu hi vọng ngươi ở bên trong Liệp Yêu thí luyện, có thể lấy được thành tích tốt!

- Đa tạ Ưng Vương tiền bối cổ vũ, vãn bối nhất định không để cho người thất vọng.

Đừng nhìn Tống Lam xưa nay mắt cao hơn đầu, nhưng không phải cái loại ngực to không não. Ở trước mặt nhân vật quyền thế như Vạn Ưng Vương, nàng biểu hiện ra vẻ rất khiêm tốn.

Dưới đài, Tống Thanh Sơn thấy cháu gái được Vạn Ưng Vương chính miệng khen ngợi, cũng hết sức đắc ý, không tự chủ được mà liếc qua Nhậm thị bên kia.

Ánh mắt này, tự nhiên là thị uy.

Lão thái thái sao lại nhìn không ra, nhưng lại lạnh lùng cười cười, chẳng thèm ngó tới. Lão thái thái là nhân vật bậc nào, chứng kiến Nhậm Thương Khung thời gian gần đây biểu hiện yêu nghiệt, trong lòng sớm có chủ ý.

Tống Lam có thể nhất thời phong quang, nhưng về lâu về dài, Tống Lam có thể thắng được Nhậm Thương Khung mới là lạ!

Cho dù là Liệp Yêu thí luyện, ai thắng ai thua, cũng chưa biết chừng. Dù sao, ở nơi hiểm địa đầy rẫy yêu linh này, tu vi chưa phải là điểm mấu chốt quyết định thắng bại.

Trên đài, Vạn Ưng Vương dừng lại một lát, lại nhìn danh sách một chút:

- Ngoại trừ võ đạo Trúc Cơ đệ cửu trọng ra, Vân La Thành lần này có thể nói là trăm hoa đua nở. Còn có thiên tài võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng, mà lại không chỉ một cái!

Cái gì?

Có đệ bát trọng võ giả? Còn không chỉ một cái?

Những võ giả dự thi dưới đài tâm tình phức tạp. Nhất là Cao Hồng Tinh, Vũ Phi Dương là những cường giả đệ thất trọng, vẫn luôn cảm thấy, ngoại trừ Tống Lam ra, thì bọn hắn là những người nằm trong hàng ngũ mạnh nhất.

Không nghĩ đến, lại có bát trọng võ giả, mà lại còn không chỉ một cái?

Nhậm Thương Khung cũng có chút tò mò, đệ bát trọng có hai cái? Một cái trong đó là bản thân của hắn, hắn tự nhiên biết rõ, như vậy một cái khác là ai?

Từ thực lực mà xem, Cao Hồng Tinh không thể nghi ngờ là có hi vọng nhất. Nhưng Cao Hồng Tinh lần trước bị hắn đánh bại, thân thể bị tổn thương, hình như không thể đột phá được.

Như vậy có phải là Bắc Cung Dao không?

Suy đoán mấy lần không ra đáp án, Nhậm Thương Khung dứt khoát không suy đoán nữa, nhìn qua Vạn Ưng Vương trên đài, chờ hắn nói ra đáp án.

Vạn Ưng Vương lại liếc qua danh sách, cười nhạt nói:

- Bắc Cung Dao, cái tên này cũng là nữ hài tử sao? Vân La Thành một đời trẻ tuổi, tựa hồ có chút âm thịnh dương suy? Ha ha...

Này Vạn Ưng Vương nói đùa một câu, nhưng lại để cho dưới đài một hồi sóng to gió lớn.

Bắc Cung Dao?

Võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng? Điều này sao có thể?

Nàng không phải ngay cả đại đạo hạt giống cũng không thức tỉnh được hay sao? Chẳng lẽ đại đạo hạt giống không thức tỉnh, chỉ bằng vào thiên phú bản thân, có thể tu luyện tới đệ bát trọng?

Nếu nói như vậy, thiên phú của Bắc Cung Dao này, hai chữ “Biến thái” có thể hình dung hay sao?

Ngay cả Tống Lam cũng hơi biến sắc, ánh mắt liếc qua Bắc Cung Dao, lần thứ nhất lộ ra một tia đề phòng.

Đối với Tống Lam mà nói, ghét nhất hận nhất tự nhiên là Nhậm Thương Khung. Nhưng cuối cùng, nàng cũng không có đem Nhậm Thương Khung để vào trong mắt.

Ngược lại là Bắc Cung Dao, vẫn là một cái tâm bệnh trong nội tâm Tống Lam. Đối thủ mà nàng lo lắng nhất, chính là Bắc Cung Dao.

Bởi vì khi còn bé, Bắc Cung Dao bài danh một mực ở phía trên nàng, được công nhận là Vân La đệ nhất thiên tài. Nếu không phải đại đạo hạt giống của Bắc Cung Dao chậm chạp không cách nào thức tỉnh, Tống Lam nàng chỉ sợ cũng đoạt không được danh xưng Vân La Thành đệ nhất thiên tài.

Thế nhưng mà hôm nay, Bắc Cung Dao vô thanh vô tức đến đệ bát trọng?

Thân ảnh thanh lệ của Bắc Cung Dao bước ra một bước, thi lễ:

- Bắc Cung Dao bái kiến tiền bối.

Vạn Ưng Vương nhìn thấy Bắc Cung Dao, cũng nhịn không được lộ ra một tia kinh diễm:

- Hảo một cái Quỳnh cung tiên nữ! Tốt, Bắc Cung Dao, cái tên này lão phu cũng nhớ kỹ.

Lại nhìn danh sách một chút, giống như đang lầm bầm lầu bầu:

- Nhậm Thương Khung? Nhậm thị đệ tử, không biết cùng Nhậm Đông Lưu có quan hệ như thế nào?

Nhậm Thương Khung!

Sự rung động do ba chữ kia mang đến, không thể nghi ngờ là hơn xa Bắc Cung Dao.

Bắc Cung Dao mặc dù không có thức tỉnh đại đạo hạt giống, nhưng ít ra từ nhỏ có danh thiên tài, chênh lệch cũng sẽ không nhiều lắm, có được tu vi bát trọng, cũng không tính là quá bất ngờ.

Thế nhưng mà Nhậm Thương Khung! Cho tới nay, đều là một phản diện điển hình của Vân La Thành một đời tuổi trẻ, hai người là hai nhân vật hoàn toàn trái ngược.

Tử tôn nhà ai bất tài, đều ví như Nhậm Thương Khung.

Cũng khó trách mọi người làm ra như vậy, có một phụ thân tốt như vậy, có một gia thế tốt như vậy, lại có đại đạo hạt giống trong người, mà nửa năm trước, Nhậm Thương Khung chỉ là võ đạo Trúc Cơ đệ tam trọng.

Mặc dù hắn ở phường thị đánh bại Cao Hồng Tinh, nhưng sau đó dư luận nhất trí cho rằng, là có người âm thầm hỗ trợ, tuyệt không phải là thực lực chân chính của Nhậm Thương Khung.

Dù sao, ai cũng sẽ không tin tưởng, Nhậm Thương Khung mấy tháng trước chỉ là võ đạo Trúc Cơ đệ tam trọng, không thể đột nhiên có thực lực đánh bại Cao Hồng Tinh được.

Dù sao, Cao Hồng Tinh được coi là người thứ hai sau Tông Lam.

Cũng bởi vậy, thời điểm Vạn Ưng Vương nói ra ba chữ Nhậm Thương Khung, vẻ mặt của mọi người đều rất kinh ngạc.

Rất nhiều người nhất thời còn phản ứng không kịp. Thậm chí hoài nghi, có phải Vạn Ưng Vương tiền bối nhìn lầm danh sách hay không? Hay là bên trong khảo thí xuất hiện vấn đề gì?

- Nhậm Thương Khung, có lầm hay không? Là hắn? Võ đạo Trúc Cơ đệ bát trọng?

- Đúng vậy a, nhất định là có lầm lẫn.

- Cái kia cũng khó mà nói, ta sớm đã nói, không chừng Nhậm Thương Khung là cố ý giấu tài, ẩn dấu thực lực, chờ trong Vân La thịnh hội bỗng nhiên bộc phát. Đây là kế sách mà phụ thân hắn năm đó đã dùng qua.

- Đúng vậy a, ta cũng nghĩ như vậy.

Có người không tin, có người thì nói vuốt đuôi, cảm thấy bọn hắn đã sớm dự liệu được.

Thế nhưng mà, danh tự từ trong miệng Vạn Ưng Vương nói ra, làm sao có thể sai lầm được?

Nhậm Thương Khung ngược lại rất tự nhiên, từ trong đám người đi tới:

- Vãn bối Nhậm Thương Khung, Nhậm Đông Lưu là gia phụ.

- Nhi tử của Nhậm Đông Lưu?

Vạn Ưng Vương trầm ngâm một lát, bỗng nhiên nở nụ cười:

- Quả nhiên hổ phụ không sinh khuyển tử. Nhậm Thương Khung, riêng một cái tên này, liền biết rõ Nhậm Đông Lưu đối với ngươi chờ mong như thế nào. Không tệ, ta nghe nói ngươi nằm trong Top 3 của khảo thí, cũng phi thường ưu tú nha.

Nhậm Thương Khung khẽ khom người hoàn lễ.

- Rất tốt, người trẻ tuổi không kiêu không nóng nảy. Không ngừng cố gắng a.

Vạn Ưng Vương khoát tay áo, cất cao giọng nói:

- Đương nhiên, ngoại trừ ba người này ra, còn có rất nhiều thiếu niên thiên tài, lão phu ở đây cũng không tiện điểm tên từng người. Danh sách sẽ dán ra, các ngươi tự mình xem đi. Riêng phần mình, chuẩn bị cho tốt, lúc này ngày mai, chúng ta sẽ đến Tam Giao Đảo thí luyện!

Lúc này, ngoại trừ số ít võ giả có địa vị cao ra, tất cả mọi người không có lòng dạ nào lo lắng cho thí luyện Tam Giao Đảo ngày mai.

Sau khi Vạn Ưng Vương tuyên bố giải tán, mấy trăm người liền nhào tới nơi dán công báo.

Những người đã điểm danh như Nhậm Thương Khung, tự nhiên là không cần phải lách vào đám người kia.

Thản nhiên đi xuống dưới đài, Bắc Cung Vũ đi tới ha ha cười nói:

- Thương Khung hiền chất, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng, ẩn rất sâu ha ha.

Nhậm Thương Khung cười nhạt một tiếng:

- Cũng vậy thôi, Bắc Cung tiểu thư cũng cho vãn bối một kinh hỉ rất lớn ah.

Bắc Cung Vũ tươi cười hớn hở nói:

- Như thế lại phải đa tạ Thương Khung hiền chất ra tay viện thủ rồi. Bất quá lão phu đến nay còn không hiểu, ngươi rốt cuộc là làm như thế nào? Ta lúc ấy đứng ở bên cạnh, thủy chung không thấy ngươi động tay động chân gì cả, vì sao...

………..

Nhậm Thương Khung vốn là sững sờ, lập tức cười cười:

- Thật là vinh hạnh. Bắc Cung tiểu thư, mời.

Không thể không nói, Bắc Cung Dao này thật đúng là không biết cách gợi chuyện gì cả, rõ ràng là nàng mời Nhậm Thương Khung, nhưng đi đã hai con đường, nàng vẫn không nói một câu.

Phảng phất như mới đi vài bước vậy.

Nhậm Thương Khung nhịn không được sờ mũi:

- Ta đoán hiện tại khẳng định có rất nhiều người hâm mộ ta đến chết.

- Vậy ngươi nghĩ thế nào?

Bắc Cung Dao hỏi lại, rõ ràng hết sức sắc bén.

Nhậm Thương Khung mở trừng hai mắt:

- Muốn nghe nói thật, hay là nói dối?

- Nói thật.

- Được rồi, nói thật chính là nếu như Bắc Cung tiểu thư có thể cười một cái, ta nhất định sẽ nhớ suốt đời.

Bắc Cung Dao dừng bước, lạnh nhạt nhìn qua Nhậm Thương Khung, bỗng nhiên nói:

- Ta nghĩ trong nội tâm của ngươi nhất định rất mệt mỏi, cảm thấy cùng ta đi dạo, giống như đi với một khúc gỗ vậy, có phải hay không?

Nhậm Thương Khung cười khổ, hắn quả thật có nghĩ như vậy.

- Ai

Bắc Cung Dao than nhẹ một tiếng, thản nhiên nói:

- Nhậm Thương Khung, ta muốn hướng ngươi xin lỗi. Thời điểm hai ta còn chưa thức tỉnh đại đạo hạt giống, ta đối với ngươi cũng có chút đồng bệnh tương liên, nhưng lại rất xem thường vì ngươi sa đọa. Bất quá sự thật là ta trách lầm ngươi rồi.

- Haiii, cái kia có quan hệ gì đâu. Nhậm Thương Khung ta làm việc gì, chưa bao giờ cầu người khác thông cảm, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.

- Ngươi tại sao phải giúp ta thức tỉnh đại đạo hạt giống?

Đây mới là vấn đề mà Bắc Cung Dao muốn biết nhất.

Nhậm Thương Khung cười nói:

- Ta nói vì muốn cứu huynh trưởng, chẳng lẽ Bắc Cung tiểu thư cảm thấy lý do này không đủ sao?

- Ta cảm thấy đây không phải là lý do duy nhất.

- Được rồi.

Nhậm Thương Khung giang tay ra:

- Ta thừa nhận, tại Vân La Thành, người có thể để ta xem trọng không nhiều lắm, Bắc Cung tiểu thư là một cái trong đó.

Bắc Cung Dao sững sờ, sau nửa ngày mới nhẹ nhàng hỏi:

- Ngươi làm như thế nào?

- Ha ha, vấn đề này cha ngươi vừa mới hỏi qua. Nếu như ta cho ngươi biết, không biết ngươi có nói lại hay không đây?

- Ngươi nói đi.

- Ân, chuyện là như vầy...

Nhậm Thương Khung không giấu diếm, một năm một mười đem chuyện Thất Tinh Tử Quang Mai cùng đại đạo hạt giống của nàng có thuộc tính tương khắc nói ra.