Bất Hủ Thần Vương

Chương 1: Bất tử bất diệt, trọng sinh năm năm trước




Sát! Sát! Sát!

Toàn thân Nhậm Thương Khung lửa giận ngút trời, trường kiếm trong tay vũ động như điên xông vào đại quân yêu tộc. Kiếm quang mang theo sát ý kinh người, thế công giống như phong ba bão táp hướng đại quân yêu tộc quét tới.

Mỗi một kiếm hạ xuống, đều có năm ba yêu tộc bị giết. Hận, nỗi hận trong lòng hắn chỉ có máu tươi của kẻ thù mới có thể rửa sạch.

Mẫu thân cùng ca ca chính là người thân nhất của hắn trong thế giới này, thế nhưng giờ đây…

Trong một đêm, yêu tộc đại quy mô xâm lấn, tai họa ngập đầu trút xuống.

Giờ phút này, mẫu thân đã bị yêu tộc đại quân cắn xé thành cặn bã. Mà ca ca lại bị yêu tộc cắn trúng, trước khi bị yêu hóa thành khôi lỗi, đã vung đao tự sát.

Tai nạn xảy ra đột ngột khiến cho Nhậm Thương Khung trong một đêm mất đi hai người thân nhất. Mọi việc đều phát sinh dưới mắt của hắn, nhưng hắn bất lực.

Mà Vân La Thành chỉ trong một đêm cũng gặp tai ương chưa từng có. Nhân loại tu sĩ cùng yêu tộc đối chiến cảnh tượng thảm thiết trước nay chư từng thấy. Đại quân Yêu tộc giống như thủy triều quét ngang Vân La thành, chỉ trong thoáng chốc, Vân La thành đã biến thành bình địa. Ngoại trừ một số quý tộc có thể trốn thoát, còn lại tất cả hầu như bị giết.

Nhân loại tu sĩ không phải không chống cự. Nhưng lấy số lượng tu sĩ của Vân La thành so với đại quân yêu tộc, quả thật không khác nào lấy muối bỏ biển.

Nhậm Thương Khung cảm giác khí lực trong cơ thể mình không còn nhiều lắm. Hướng nhìn bốn phía, vô số yêu tộc giống như thủy triều không ngừng lao đến, hắn vừa tạo ra được một khoảng trống, lại có rất nhiều yêu tu bổ sung vào.

Trốn, khẳng định là không thoát.

Mà Nhậm Thương Khung cũng chưa từng nghĩ sẽ trốn. Đám quý tộc của Vân La thành cũng chạy trốn, nhưng bọn họ không thoát được. Huống chi lòng hắn đã chết, sống ở trên đời này còn ý nghĩa gì chứ.

Nhưng chết như thế này, hắn không cam lòng!

Hơn nữa, nhìn tên thủ lĩnh cách đó mười trượng đang đắc ý cười to, trong tay còn cầm một phần cánh tay cụt của mẫu thân, hai mí mắt của hắn liền muốn nứt ra, trong đầu toàn bộ bị một cỗ lửa giận bao phủ.

Hắn chỉ có một ý niện trong đầu…giết!

Phải giết chết tên yêu nghiệt đã làm hại mẫu thân này, nhất định phải giết chết hắn.

Mười trượng, chỉ ngắn ngủn mười trượng. Nhưng giờ phút này giống như cách xa vạn dặm vậy. Hắn muốn tiến một bước đều rất gian nan a.

Nhậm Thương Khung không còn nhớ mình đã công kích bao nhiêu lần, cũng không thèm để ý trên người có thêm bao nhiêu vết thương.

Hắn chỉ biết việc nên làm lúc này, chính là bảo vệ những nơi yếu hại, không ngừng tiến tới phía trước.

Hắn lúc này giống như huyết nhân, một ác ma khát máu không ngừng tiến về phía trước.

Tên yêu tộc thủ lĩnh kia cũng nhìn ra tên nhân loại kia đang quật cường là vì hắn, trong ánh mắt biểu hiện sự miệt thị nồng đậm, không ngờ lại ra hiệu cho đám lâu la đang vây quanh thối lui.

- Nhân loại không biết tự lượng sức mình, muốn công kích ta sao? Ha ha ta ở chổ này, đến đây đi. Trước khi ngươi chết, ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn khắc sâu trong trí nhớ, rằng nhân loại của các ngươi nhỏ yếu như thế nào.

Hai mắt của Nhậm Thương Khung giống như ngọn lửa đang thiêu đốt hừng hực. Hắn có thể trụ đến bây giờ, chính là dựa vào sự tức giận cùng ý chí kiên cường.

Cho dù không giết chết được tên thủ lĩnh yêu tộc kia, cũng nhất định phải làm hắn buông nữa phần cánh tay cụt kia.

Kia chính là di thể của mẫu thân a.

Bỗng nhiên, mũi kiếm trong tay Nhậm Thương Khung lóe lên, kiếm quang như ảo như mộng bay thẳng đến cổ họng của tên thủ lĩnh yêu tộc.

Đinh!

Đốm lửa tung tóe khắp nơi, bàn tay của tên đầu lĩnh nắm chặt mũi kiếm của Nhậm Thương Khung, khinh thường lắc đầu:

- Quá yếu, thế này cũng muốn giết ta, nực cười.

Sự miệt thị này làm Nhậm Thương Khung đau đớn.

Buông bỏ thanh kiếm trong tay, song chưởng của Nhậm Thương Khung run lên, trực tiếp đánh về phía tên yêu tộc thủ lĩnh. Điều không ngờ là… hắn lại dùng miệng hướng tới yết hầu của tên yêu tộc.

A ….

Tên yêu tộc kia mặc dù da thịt rất dày, nhưng yết hầu là nơi yếu hại, đột nhiên bị cắn không đau mới lạ. Hắn lập tức phát ra một tiếng kêu thảm, vẻ mặc vô cùng dữ tợn.

Đôi bàn tay to lớn của hắn chộp lấy Nhậm Thương Khung, cơ thể trương phồng, từng khối thịt cuồn cuộn không ngừng nổi lên, tưởng tượng như hắn chỉ cần dùng sức một chút, thân thể của Nhậm Thương Khung sẽ tan thành từng mảnh nhỏ.

Một khắc kia, sau lưng tên yêu tộc bỗng nhiên xuất hiện một đạo lam quang, một kiếm kia cách không bay tới, chém vào mổ họng hắn.

Dư quang của Nhậm Thương Khung thoáng nhìn ra phía sau, một đạo lệ ảnh toàn thân huyết lệ đang liều chết xông tới. Không ngờ vượt qua tất cả yêu tu, trực tiếp nhắm đầu lĩnh yêu tộc chém tới.

- Bắc Cung Dao?

Nhậm Thương Khung trong lòng khẽ động.

Bắc Cung Dao chính là đệ nhất thiên tài của Vân La thành, là nhóm đầu tiên có tư cách rút lui. Như thế nào lúc này còn ở đây?

Mắt thấy đại quân yêu tộc trùng trùng điệp điệp, nàng lúc này xuất hiện, không thể nghi ngờ là đã không có đường lui. Khuôn mặt xinh đẹp của Bắc Cung Dao trải qua một thời gian giết chóc, đã xuất hiện vài phần ác lệ.

Tuy Nhậm Thương Khung cùng Bắc Cung Dao không qua lại nhiều, nhưng trong cảnh sinh tử trước mắt, không ngờ hai người tâm ý tương thông, không cần nói cũng hiểu tâm tư của nhau.

Hai người không ngờ đều quyết ý cùng yêu tộc thủ lĩnh đồng quy vu tận. Khóe miệng Nhậm Thương Khung hơi nhếch lên, có chút cười khổ, này có lẽ là niềm an ủi cuối cùng của hắn, ít nhất, cao tầng của Vân La thành không phải ai cũng bỏ chạy hết, vẫn còn có Bắc Cung Dao là ngoại lệ.

Lúc này, thời điểm đã đến.

Toàn thân Nhậm Thương Khung bỗng nhiên bạo nổ, một đạo lục quang mạnh mẽ bắn ra bốn phía, hắn đã dùng hết chân khí trong người, sử dụng chiêu thức cuối cùng…Thông thiên giải thể.

Hết thảy những chuyện này, hình như đều nằm trong dự đoán của Bắc Cung Dao.

Khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng không ngờ nổi lên một nụ cười hiểu ý. Kiếm quang thu về, toàn thân lập tức áp súc một cổ lực lượng hùng hậu. Sau đó, cổ lực lượng này lập tức lan tràn, đem chu vi mười trượng xung quanh đóng băng hoàn toàn.

Thân kiếm run nhẹ, một đạo hàn quang phóng lên cao.

ẦM…

Chu vi mười trượng bị chấn thành bột mịn.

Trong nháy mắt, hai người một yêu đồng vu quy tận.

……..

Nhậm Thương Khung cảm thấy, mình phảng phất giống như trên đám mây phiêu đãng, lại phảng phất như đang chìm nổi trong vực sâu, luôn luôn bất định mơ hồ, luôn luôn có một cổ oán khí ngút trời, vô tận hối hận chèo chống lấy mảnh vỡ linh hồn của hắn gắt gao không chịu phiêu tán. Vô số ý niệm trong đầu ùn ùn kéo đến, giống như trăm sông đổ về biển.

Rất xa, Nhậm Thương Khung phảng phất thấy được ca ca ở phía xa vẫy tay, lại phảng phất nghe được tiếng khóc nức nở của mẫu thân trong góc, các loại tràng cảnh, như thực như ảo, không thể diễn tả, không cách nào bắt.

Nhậm Thương Khung rất muốn lấy tay bắt lấy, lại giống như phải cần một chút xíu nữa mới có thể với tới.

Hắn cũng muốn há miệng kêu gọi, nhưng vô luận hắn kêu nát cổ họng, cũng không có một âm thanh phát ra.

Lúc này, một thanh âm thân thiết mà quen thuộc vang lên bên tai hắn.

- Thiếu gia, người làm sao vậy, mau tỉnh lại. Thanh Hồng thiếu gia lại đây nháo sự.

Nhậm Thương Khung nghe được thanh âm này, đột nhiên mở mắt ra. Trước mắt là một khuôn mặt nhỏ nhắn còn hơi có chút ngây thơ, hai mắt trong suốt như suối mang theo vẻ lo lắng, đang cúi người ngồi xổm trước giường của hắn, khẽ lay cánh tay của hắn, trong miệng hơi thở như lan.

- Tiểu Kỳ?

Nhậm Thương Khung phảng phất như bị kim đâm bàn chân mà nhảy dựng lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi, mờ mịt không hiểu mà nhìn tiểu Kỳ.

Đầu óc phảng phất như bị kim đâm một phát, ô...ô...ô...n...g nổ vang không ngừng.

Đúng là tiểu Kỳ, khuôn mặt ngây thơ này không thể nào sai, tuy xa đã lâu, nhưng vẫn thân thiết như vậy.

Ngắm nhìn bốn phía, hoàn cảnh chung quanh, cũng vô cùng quen thuộc. Liền ngay cả tấm đệm trên giường, cũng có hơi ấm của mình. Tủ giường bên cạnh, còn có tất cả bài trí trong phòng...

Bất kỳ một cái chi tiết nào cũng nói cho Nhậm Thương Khung, đây là thế giới thật sự.

Thế nhưng mà, Nhậm Thương Khung vẫn cảm thấy mình đang nằm mơ. Mình tại sao xuất hiện ở chỗ này? Mình không phải là cùng Yêu tộc thủ lĩnh đồng quy vu tẫn sao?

Một trận chiến thảm thiết cuối cùng kia, Nhậm Thương Khung dù đã trải qua khoảng cách thời không, cũng cảm thấy lòng còn sợ hãi.

Trận chiến ấy, hắn đẫm máu chiến đấu, nhưng căn bản vu sự vô bổ. Vô số đại quân Yêu tộc tựa như thủy triều, căn bản không cách nào ngăn cản.

Hắn từng trông thấy ca ca sắp yêu hóa thành Yêu tộc khôi lỗi, vung đao tự vận.

Hắn từng thấy mẫu thân, bị Yêu tộc đại quân cắn nuốt, xé rách thành cặn bã.

Cuối cùng, hắn mang theo khuất nhục cùng tuyệt vọng, dùng hết lực lượng cuối cùng đánh một kích, dùng giải thể đại pháp, cùng một tên thủ lĩnh Yêu tộc đồng quy vu tận...

Trận chiến ấy, máu nhiễm núi sông!

Trận chiến ấy, thiên địa đồng bi!

Trận chiến ấy, oan khí trùng thiên!

Thế nhưng mà, mở mắt ra, mình vậy mà xuất hiện ở đây.

Một màn trước mắt này, khắc trong trí nhớ Nhậm Thương Khung rất sâu khắc. Bởi vì một màn này, năm năm trước đã từng phát sinh qua!

Năm năm trước, hắn nuôi dưỡng mười cây Tử Châu Thảo thất bại. Mà mười cây Tử Châu Thảo này, chính là vật quan trọng để bình xét vị trí danh ngạch trong gia tộc. Tử Châu Thảo không cách nào sống, vô lực sửa chữa, Nhậm Thương Khung thất ý, mượn rượu tiêu sầu, kinh mạch nhất thời đảo nghịch, làm cho chân khí cắn trả, bệnh nặng một hồi.

Chuyện này, Nhậm Thương Khung ấn tượng rất sâu, chính là khởi đầu cho sự xuống dốc của hắn.

Mà bây giờ, chính hắn vốn hẳn năm năm sau nên cùng Yêu tộc đồng quy vu tận, vậy mà mang theo trí nhớ về tới năm năm trước!

Có lẽ là thiên ý. Hắn trong đời gặp hai cái gian nan nhất, thời điểm oán khí nặng nhất, vậy mà nối tiếp, hoàn mỹ trùng hợp, không ngờ tái sinh!

Ngay trong lúc Nhậm Thương Khung đang hốt hoảng, ngoài cửa một cái thanh âm hung hăng càn quấy kêu lên:

- Tam thẩm, không phải ta nói ngươi. Ngươi con lớn nhất Nhậm Tinh Hà thiên phú bình thường, lại không làm việc đàng hoàng; lão Nhị Nhậm Thương Khung đắm mình, đắm chìm trong men rượu làm kinh mạch đảo nghịch. Ta xem các ngươi toàn gia mỗi người đều là hiếm thấy, thể diện mà Tam thúc ta lưu lại đều mất hết...

Thanh âm này vừa nói, một bên hướng gian phòng Nhậm Thương Khung đi tới, mạnh mẽ đẩy cửa, hiển nhiên là không hề cố kỵ. Xông vào chỗ ở cá nhân, như vào chỗ không người.

Đón lấy thanh âm của một phụ nhân mang theo vài phần sầu oán nói ra:

- Thanh Hồng, nếu như ngươi thực niệm tình Tam thúc, không nên ba ngày hai bữa chạy tới nơi này. Nguyệt Hoa Huân Chương là của Tam thúc ngươi có được, tự nhiên nên do nhi tử của Tam thúc ngươi kế thừa. Ngươi...

Nhậm Thương Khung nghe thanh âm này, vốn là sắc mặt đang tái nhợt, vậy mà bởi vì kích động mà thêm vài phần hồng nhuận phơn phớt, hai tay không tự kìm hãm được run rẩy lên.

Mẫu thân, đây là thanh âm mẫu thân.

Đây hết thảy, đều thật sự! Không phải nằm mơ!

- Tam thẩm, ta nếu như không phải nể tình Tam thúc, đã sớm đá một nhà các ngươi ra khỏi Nhậm thị gia tộc. Ngươi nói đi, ngươi có hai cái nhi tử không nên thân, hiện tại ngoại trừ ăn không ngồi rồi, còn có thể thay gia tộc làm chút gì đó sao? Nguyệt Hoa Huân Chương đến lúc đó tiện nghi người khác, còn không bằng cho ta. Rơi vào trong tay hai cái nhi tử phế vật kia, không phải là chà đạp đồ tốt sao?

- Thanh Hồng, ngươi đừng đi qua, ngươi...

- Cút ngay, ti tiện phụ! Thời điểm có Tam thúc gọi ngươi một câu tam thẩm. Tam thúc không có, ngươi chỉ là một cái tiện phụ ăn nhờ ở đậu! Ngươi dám ngăn cản, có tin ta hay không quất ngươi?

Sắc mặt Nhậm Thương Khung đột nhiên trở nên lạnh!

Nhậm Thương Khung kinh hỉ vì được trọng sinh đã tỉnh táo lại, sắc mặt lập tức nổi lên một tầng sương lạnh.

Mẫu thân, chí thân mẫu thân, chết ở trong tay Yêu tộc, hắn bất lực. Hôm nay, hết thảy mất mà được lại, thậm chí có người dám nhục mạ người?

Một cổ huyết khí trực tiếp phóng tới đan điền, Nhậm Thương Khung đẩy cửa mà ra.

Đời trước, vì không thể bảo hộ mẫu thân bình an mà áy náy cùng hối hận, trong nháy mắt những chuyện này như lũ quét bộc phát. Nhậm Thương Khung giờ phút này tràn ngập lệ khí, hắn xúc động như muốn dùng một quyền đánh chết Nhậm Thanh Hồng!

Ván cửa;Loảng xoảng; bỗng chốc bị Nhậm Thương Khung đá văng ra.

Sải bước xuyên qua hành lang, đi đến trước đình viện, chứng kiến Nhậm Thanh Hồng đang diễu võ dương oai, đối với mẫu thân Thu thị khoa tay múa chân.

Mà mẫu thân thì nữa nằm rạp trên mặt đất, tràn ngập đau thương cùng bất lực, nhưng như trước quật cường nắm lấy chân phải Nhậm Thanh Hồng, không cho hắn đi về phía trước, sợ hắn quấy rầy nhi tử tĩnh dưỡng.