Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 99: Nổi Giận Giết Người




Khi mạng của Hải Tinh treo một đường thì đột nhiên có một bóng người giết ra. Phanh một tiếng phá vỡ vách tường, ngăn ở trước người Hải Tinh, chỉ bằng vào đôi tay thịt đã bắt được thanh cương đao sáng choang này.

Tường bị đụng vào tạo ra một cái động lớn, bùn đất bay loạn, bắn đến mặt của Lý Nhị Cẩu, phòng ốc vốn đã rách nát lại trở nên lung lay sắp đổ.

Nhưng những chuyện này cũng không làm cho Lý Nhị Cẩu chú ý tới, ánh mắt của hắn chăm chú nhìn người vừa tới, trong mắt lóe lên một chút sợ hãi.

Người vừa có khuôn mặt thanh tú, giống như một thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng lại dùng đôi tay thịt mạnh mẽ bắt lấy cương đao của hắn, không chút sứt mẻ.

Lý Nhị Cẩu dùng hết toàn lực, vẻ mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, vẫn không thể rút cương đao lại.

Vẻ mặt của người này tràn ngập sát khí, ánh mắt như điện, gắt gao nhìn chằm chằm vào Lý Nhị Cẩu, vẫn không nói một lời.

Lý Nhị Cẩu nhìn tướng mạo của người này thường thường không có gì lạ, dáng vẻ thanh tú, rất lạ mắt, trong lòng hơi bình tĩnh lại, lớn tiếng nói:

- Ngươi là người phương nào, vì sao lại xen vào việc của người khác?

Người tới chính là Lâm Dịch, hôm nay hắn mang theo tấm mặt nạ da người, dáng vẻ đã thay đổi, cho nên Lý Nhị Cẩu cũng không nhận ra được.

Lâm Dịch cười lạnh một tiếng, một tay bóp cương đao của Lý Nhị Cẩu mấy cái, cương đao không đỡ được, rơi xuống đầy đất.

Lý Nhị Cẩu hít một ngụm khí lạnh, không khỏi nuốt nước bọt, run giọng nói:

- Ngươi đừng có làm loạn, ta, ta biết công phu, đại ca Ngưu công tử ta là tiên nhân, ca ca của hắn là đại tiên, ngươi... Tốt nhất ngươi đừng có chọc vào ta.

Lâm Dịch tiến về phía trước vài bước, dùng ánh mắt như nhìn người chết để nhìn Lý Nhị Cẩu, lạnh giọng nói:

- Các ngươi rất can đảm, dám bắt nạt Hải gia!

- Hải, Hải gia cấu kết với Ma tộc, vốn cũng không phải là người tốt, thiếu hiệp đừng có bị gạt.

Lý Nhị Cẩu không chịu nổi sát khí từ trên người của Lâm Dịch, hai chân không ngừng run lên, giọng nói đã mềm nhũn ra.

Nghe được thanh âm của Lâm Dịch, Hải Tinh sửng sốt một chút, trong mắt lóe lên vẻ vui mừng, môi giật giật, chung quy vẫn không nói gì cả.

- Cấu kết Ma tộc?

Đột nhiên Lâm Dịch cười cười, đưa tay kéo ở trên mặt một cái, trong nháy mắt dung mạo đã thay đổi, đổi thành một tiểu tử ngốc nghếch, chăm chú nhìn Lý Nhị Cẩu, sát khí trong mắt không giảm chút nào.

- Lý Nhị Cẩu, chúng ta lại gặp mặt.

Nếu Lâm Dịch đã để lộ ra dáng vẻ thực sự thì trong lòng cũng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không thể buông tha Lý Nhị Cẩu nữa.

Vốn Lý Nhị Cẩu đã sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, sau khi thấy rõ là Lâm Dịch, đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, sau đó trong mắt lóe lên vẻ không thể tưởng tượng được nổi, kinh hô một tiếng, nói:

- Làm sao có thể? Là ngươi! Không phải ngươi đã chết rồi sao...

Lời còn chưa dứt, Lý Nhị Cẩu đã không nói được nữa. Nếu Lâm Dịch đã sống sờ sờ đứng ở nơi này, đương nhiên cũng không cần nhiều lời nữa.

- Quả nhiên là ngươi, đại ca ca!

Hải Tinh mừng đến chảy nước mắt, lảo đảo đi tới, lôi kéo ống tay áo của Lâm Dịch, khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, trong mắt tràn ngập vẻ vui sướng, liên tục rơi lệ.

Mấy ngày nay, quả thực Hải Tinh đã bị quá nhiều ủy khuất và cực khổ, trong lòng đau khổ, đột nhiên nhìn thấy Lâm Dịch, trong lúc nhất thời nước mắt của hắn rơi như mưa.

Lâm Dịch nhìn vết máu ở khóe miệng của Hải Tinh, trong bàn tay phải đột nhiên hiện lên một chút khí tức màu xanh, sau đó đưa vào trong cơ thể của Hải Tinh.

Thương thế của Hải Tinh trong nháy mắt đã tốt hơn nửa, cả người đã có vẻ tinh khí mười phần, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào, trong mắt lần nữa khôi phục lại vẻ tỉnh táo.

Đối với việc vận dụng sinh tử nhị khí, Lâm Dịch vẫn còn ở trong giai đoạn lục lọi, sinh tử nhị khí ảo diệu vô cùng, không riêng gì vận dụng Niết Bàn Sinh tử luân mà đối với trị liệu cũng có hiệu quả cực lớn.

Hải Tinh lay lay ống tay áo của Lâm Dịch, khóc thút thít nói:

- Đại ca ca, ngươi mau cứu phụ thân đệ đi, người sắp không được nữa rồi.

Lâm Dịch cũng không nhìn Lý Nhị Cẩu, phất ống tay áo một cái, tản mát ra mấy đạo kình khí, đánh về phía Lý Nhị Cẩu.

- Phốc! Phốc! Phốc!

Sau vài tiếng giòn vang, tứ chi của Lý Nhị Cẩu rồi đột nhiên có máu tươi bắn ra, rơi xuống bên dưới.

Lý Nhị Cẩu liên tục kêu thảm thiết, tứ chi đã bị đâm ra vài lỗ máu, hắn ngồi xuống dưới đất, sắc mặt trắng bệch, hai mắt như phún ra lửa, thở hổn hển từng ngụm từng ngụm.

Mặc dù hắn biết công phu, nhưng sao có thể tránh thoát được thủ đoạn của tu sĩ chứ.

Lâm Dịch đi tới phía trước, nhìn tia tử khí nồng nặc giữa hai hàng lông mày của Hải đại thúc, không khỏi nhíu mày một cái.

Thần thức của Lâm Dịch rất cường đại, nhẹ nhàng đảo qua như vậy là đã biết tình huống thân thể của Hải đại thúc.

Hắn nhẹ nhàng xốc y phục của Hải đại thúc lên, đồng tử co rút lại từng đợt, hô hấp dần dần trở nên nặng nề. Các đốt ngón tay bởi vì dùng sức quá mạnh mà trở nên tái nhợt.

Đột nhiên Lâm Dịch cảm giác rất đau lòng, trong miệng có ngàn vạn lời nói, thế nhưng dù hắn làm thế nào cũng không nói nên lời được.

- Hải đại thúc...

Lâm Dịch thở nhẹ một tiếng, cũng không nói được nữa.

Chỉ thấy trên thân thể của Hải đại thúc có vô số vết thương, đều là vết tích do roi da đánh qua, từng vết máu, máu thịt sưng lên, từ lâu đã có mủ. Xương và đá lởm chởm trong người, không có một tia sinh cơ.

Thảm trạng như vậy, cũng không biết đã phải gặp hành hạ như thế nào.

Tay trái của Lâm Dịch hấp thu tử khí trên người Hải đại thúc, bàn tay phải rót một cỗ sinh khí vào trong thân thể của Hải đại thúc.

Sinh cơ chợt hiện lên, cỗ sinh khí này lần nữa chuyển hóa thành tử khí ở trong cơ thể của Hải đại thúc.

Lâm Dịch buồn bã, thở dài.

Kỳ thực Hải đại thúc đã chết từ lâu, chỉ là linh hồn chi hỏa bất diệt, dùng một cỗ ý chí cứng rắn để chống đỡ, hắn có tâm sự không bỏ xuống được.

Lâm Dịch cũng không khống chế được lửa giận trong lòng nữa mà đột nhiên quay đầu lại, tay vung một cái, cách không hút Lý Nhị Cẩu vào trong lòng bàn tay, tay nắm lấy cổ của hắn, lại thi triển sưu hồn thuật.

Trong khoảng thời gian này, tất cả mọi thứ xảy ra ở Hải gia đều thoảng qua trước mắt của Lâm Dịch. Từng cảnh tượng giống như gai nhọn, đâm vào tim của Lâm Dịch.

Ngưu công tử đã biết tin tức Lâm Dịch chết cho nên cũng không cố kỵ nữa. Đi tới trong thôn, liên hợp với Lý Nhị Cẩu bệ vệ phách lối xông vào Hải gia, gặp người là đánh, gặp đồ đạc thì đập.

Hải đại thúc đi tới khuyên can, lại bị Lý Nhị Cẩu treo ngược lên quật, mặc cho hai người Hải Kỳ, Hải Tinh khóc lóc như thế nào cũng không thể cứu được. Hải Kỳ vì cứu phụ thân cho nên chủ động đưa ra yêu cầu đi cùng Ngưu công tử, ý nguyện làm trâu làm ngựa.

Nhưng Hải Kỳ không biết, sau khi Ngưu công tử mang theo nàng, Lý Nhị Cẩu vẫn đứng trước mặt toàn thôn, quật Hải đại thúc thành một người máu huyết nhục mơ hồ, sau đó mới thả hắn xuống.

Hải Kỳ hi sinh như vậy mà Hải đại thúc vẫn không được cứu, thương thế bộc phát trở nên nghiêm trọng, mỗi ngày Lý Nhị Cẩu đều đến khiêu khích, động một cái là lại đánh lại chửi Hải Tinh.

Thấy những cảnh này, Lâm Dịch không thể kiềm chế được, cắn răng nói:

- Ta hận!

Chợt bàn tay hắn ném một cái, nặng nề vứt Lý Nhị Cẩu lên trên tường, làm cho trên tường xuất hiện vô số vết nứt như mạng nhện

Khi Lâm Dịch nhìn thấy người già yếu, cô độc bất lực, trong lòng sẽ không tự chủ dâng lên cảm giác chua xót. Một khi nhìn thấy người ỷ mạnh hiếp yếu, làm xằng làm bậy, hắn trở nên lãnh khốc vô tình, vô cùng lạnh lẽo.

Nhìn như mâu thuẫn, nhưng đây là do tính tình Lâm Dịch cho phép, ghét ác như cừu, chí tình chí thánh.

Nhưng đối với người như Lý Nhị Cẩu và Ngưu công tử lại là ngoài ý muốn, chỉ vì lúc đó nhẹ dạ, không muốn giết chết phàm nhân, không đành lòng đả thương cho nên mới để lại hai tai họa này. Cho nên mới làm liên lụy Hải gia phải chịu đựng những tai bay vạ gió này, họa diệt tuyệt.

Thân thể Lý Nhị Cẩu mềm nhũn rơi xuống chân tường, cả người như bùn nhão, trong miệng có máu tươi chảy ra, muốn nói nhưng đã không còn sức.

Lý Nhị Cẩu biết chạy trốn là chuyện không có khả năng, hắn miễn cưỡng leo đến dưới chân của Lâm Dịch, thân thể kéo theo một đạo vết máu ở trên đất, thấp giọng cầu xin:

- Thiếu hiệp, van cầu ngươi bỏ qua cho ta lúc này, ta cũng là nghe Ngưu công tử giật giây cho nên mới làm ra loại chuyện hồ đồ này. Van cầu thiếu hiệp, cho... ta một cơ hội nữa.

- Ngươi đã từng nói ở trước mặt ta, nếu như ngươi còn dám làm ác thì sẽ không chết tử tế, có đúng không?

Vẻ mặt của Lâm Dịch không chút biểu hiện gì, thanh âm lạnh lẽo, không nghe ra một chút tình cảm nào cả.

Lý Nhị Cẩu miễn cưỡng ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập vẻ khủng hoảng, trong miệng mơ hồ không rõ, không dám trả lời.

Lâm Dịch cúi đầu nhìn hắn, lạnh nhạt nói:

- Nếu đã như thế, ngươi đi chết đi!

Vừa dứt lời, Lâm Dịch giơ chân lên, vô tình đạp xuống, dẫm nát đầu của Lý Nhị Cẩu.

Bất Diệt kiếm thể mạnh bao nhiêu, cộng thêm Lâm Dịch bi phẫn, một cước giẫm đầu của Lý Nhị Cẩu, làm cho nó vỡ nát. Mặt đất cũng run rẩy một hồi.