Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 91: Mảnh Nhỏ Của Kiếm




Lấy xương trắng làm cơ sở, máu tươi lót đường, trong ma khí lượn lờ có thể mơ hồ thấy được một tòa tế đàn bằng xương tràn ngập tà khí.

Lâm Dịch chậm rãi dừng bước lại, nhìn khắp bốn phía, sương mù chung quanh đây đã tan hết, đã không có một Ma tộc nào xuất hiện, tất cả đều hiện lên một tia quỷ dị.

Nhưng Lâm Dịch vẫn có một tia cảm ứng như có như không, nó đang ở trên tế đàn này.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, cau mày chậm rãi đi lên tế đàn.

Chung quanh tế đàn chất đầy xương trắng âm trầm kinh khủng, giống như một ngọn núi nhỏ, bốn phía có năm cái lối đi lên đỉnh tế đàn, độ rộng chỉ đủ cho một người leo lên tế đàn.

Ở trước mặt Lâm Dịch có ba lối đi có máu màu đen, sau khi chảy xuống mặt đất, chỉ thoáng qua rồi lập tức biến mất.

Lâm Dịch vẫn chưa vọng động mà dạo qua một vòng chung quanh tế đàn bằng xương trắng, hắn phát hiện ra phía mặt trái có hai cái lối đi không có máu chảy ra, trên lối đi rất khô.

Lâm Dịch cau mày, im lặng nửa ngày, mạnh mẽ ức chế từng trận sát niệm ở trong đầu mà hít sâu một hơi, rốt cục vẫn phải leo lên trên tế đàn bằng xương.

Xung quanh tế đàn đều là xương trắng, nhưng tế đàn chân chính chỉ có mấy khối đá vỡ vụn tạo thành mà thôi.

Ở giữa đống đá có một cái động sâu lớn bằng cánh tay, bên trong là một mảnh đen nhánh, lộ ra một cỗ khí tức cổ xưa thê lương.

Lâm Dịch ngồi xổm người xuống, nhìn chằm chằm vào mấy khối đá xanh vỡ vụn, dường như trên mặt có vẽ một chút tranh vẽ đơn giản, thế nhưng đứt quãng, khiến cho người ta không rõ manh mối bên trên.

Dường như rất nhiều vết tích quan trọng cũng bị người ta mạnh mẽ xóa đi, Lâm Dịch có thể mơ hồ nhận ra được trên tảng đá là một con rồng màu đen có hai cánh.

Còn có một phần khác, dường như con rồng đen này bị chém giết, cái đầu rồng to lớn rơi trên mặt đất, trong đôi mắt lộ ra một tia không cam lòng.

Nếu không phải Lâm Dịch tu luyện Tử vi tinh thuật, thần thức rất cường đại thì sợ rằng liếc mắt nhìn đồ án này sẽ gặp bị cỗ sát khí và oán niệm này đánh nát nguyên thần.

Cho dù chỉ là một vết tích tàn phá thì vẫn lộ ra oán niệm và sát khí vô tận.

Những đồ án còn lại, căn bản không thể nhận rõ được.

Ngay khi Lâm Dịch ngồi xổm người xuống, Ma chỉ màu đen và đoạn kiếm thần ở vùng đan điền bí đồng thời run lên một cái.

Lâm Dịch nắm bắt được rất rõ ràng, dường như hai món đồ này cũng biểu đạt một cỗ tâm tình mừng rỡ.

- Có chút không đúng, từ trước đến nay đoạn kiếm thần bí và Ma chỉ luôn ở trạng thái đối lập, rốt cuộc là đồ vật gì mà làm chúng nó đồng thời vui sướng được chứ?

Lâm Dịch nghĩ ngợi nói, bắt đầu cẩn thận quan sát tế đàn bằng đá xanh.

Chất liệu của những thứ này rất là bất phàm, Lâm Dịch chưa từng thấy qua, hơn nữa còn có mấy khối đã vỡ thành bụi phấn.

Lâm Dịch điều tra nhiều lần, rốt cục đã phát hiện ra được một tia dị thường.

Ở giữa mấy khối đá vỡ vụn dường như có một món đồ có chất liệu khác với đá xanh, Lâm Dịch vươn hai ngón tay ra, lấy vật kia ra.

Nhìn cái quạt giống như đã từng thấy này, hít thở của Lâm Dịch dần dần nặng nề, trong ánh mắt lộ ra vẻ kinh hỉ.

Chất liệu của cái quạt này tuyệt đối giống như đoạn kiếm thần bí ở vùng đan điền, hơn nữa nhìn tạo hình của cái quạt này, tuyệt đối là một bộ phận của đoạn kiếm.

Trong lòng của Lâm Dịch đột nhiên xuất hiện một mối nghi hoặc.

- Đây là mảnh nhỏ của đoạn kiếm thần bí, tại sao Ma chỉ lại bộc lộ cảm giác mừng rỡ chứ?

Lúc trong đầu đang suy nghĩ thì mảnh nhỏ tự chủ thoát khỏi lòng bàn tay, rồi đột nhiên phá vỡ đan điền của Lâm Dịch, hòa làm một thể với đoạn kiếm thần bí, đoạn kiếm hơi dài lên một chút, nhưng vẫn có thể thấy được một tia vết rách.

Ma chỉ nhìn thấy mảnh nhỏ của đoạn kiếm, đột nhiên đâm đầu vào trong biển ma khí, biến mất không còn tung tích.

Nhưng vào lúc này, dị biến nổi lên!

Sau khi mảnh nhỏ sáp nhập vào trong đoạn kiếm thần bí, thân kiếm run rẩy, tiếng kiếm minh réo rắt vang lên, từng đạo kiếm khí màu lam đột nhiên giăng khắp nơi ở trong cơ thể của Lâm Dịch, sắc bén vô cùng, như từ trước đến nay chưa từng có.

Lâm Dịch không thể khống chế thân thể mà lơ lửng, từng cỗ nguyên khí thiên địa nồng nặc dũng mãnh tràn vào trong cơ thể, trải qua đoạn kiếm thần bí phun ra nuốt vào, lập tức chảy về phía tứ chi bách hài. Mỗi một tấc cơ thể lần nữa được linh lực màu lam rèn luyện.

Bất Diệt kiếm thể đang trở nên mạnh mẽ.

Lâm Dịch đã từng dự đoán qua, mỗi khi đoạn kiếm thần bí có thêm một mảnh nhỏ, linh lực màu lam phun ra nuốt vào của nó sẽ lại càng thêm tinh túy, thân thể sau khi rèn luyện cũng càng mạnh mẽ.

Khi tất cả mảnh nhỏ của đoạn kiếm thần bí tụ tập đủ thì cũng chính là lúc Bất Diệt kiếm thể của Lâm Dịch đại thành.

Vốn thân thể của Lâm Dịch giữ ở trạng thái hóa Ma, hình dạng dữ tợn kinh người, đỉnh đầu có hai sừng, trên xương đuôi có từng cái xương gai chổng ngược, sau lưng có hai cánh mở rộng, ma khí ngập trời.

Nhưng sau khi một mảnh nhỏ của đoạn kiếm thần bí được dung hợp, linh khí màu lam ngày càng dày đặc tinh túy, kiếm khí sắc bén, diệt sát ma khí trong cơ thể của Lâm Dịch.

Lâm Dịch thủ vững tâm thần, nhìn chăm chú vào một màn này.

Điểm quỷ dị là, ma khí trong cơ thể gặp phải kiếm khí màu lam mà đoạn kiếm thần bí phun ra nuốt vào, không có một chút lực phản kháng nào, như bẻ gãy nghiền nát vậy, trong nháy mắt đã tan vỡ.

Kiếm khi màu lam lưu chuyển qua tứ chi bách hài, ma khí màu đen trực tiếp lui bước, dung nhập vào trong biển ma khí trong đan điền.

Trọn vẹn một ngày, hai mắt Lâm Dịch nhắm chặt, đạp không mà đứng, đang hấp thu nguyên khí thiên địa.

Bất Diệt kiếm thể liên tục được tăng cường, tu vi đã dần dần tăng thêm.

Đột nhiên, hai mắt của Lâm Dịch bỗng nhiên mở ra, bắn ra hai đạo thần quang.

Trạng thái hóa Ma của Lâm Dịch biến mất, cả người lần nữa khôi phục lại như thường, từ trên không trung hạ xuống.

Lâm Dịch nắm chặt tay, cảm nhận một chút lực lượng trên toàn thân. Hắn phát hiện ra không những tu vi đột phá đến Trúc Cơ trung kỳ mà cường độ của Bất Diệt kiếm thể đã lần nữa tăng lên rất nhiều.

Trải qua sinh tử nhị khí cọ rửa rèn luyện, mảnh nhỏ của đoạn kiếm thần bí lần nữa tẩy rửa, lực lượng của cỗ thân thể này rất nguyên thủy, rất dã man. Hiện giờ Lâm Dịch đã có lòng tin, bây giờ Bất Diệt kiếm thể tuyệt đối đã không kém gì Công Tôn Cổ Nguyệt Kim Đan kỳ.

Mặc dù được đan khí Thối Thể, Bất tử kim thân có huyết mạch nồng nặc thì Lâm Dịch đã có nắm chắc chống lại đối phương.

Đây là một đại thế phát triển mạnh, thiên tài liên tục xuất hiện, cường giả san sát, yêu nghiệt thể chất các nơi ùn ùn hiện ra. Tu sĩ có huyết mạch cao quý không chỗ nào mà không có mặt.

Nhưng mà, Lâm Dịch đột nhiên phát hiện ra, Bất Diệt kiếm thể của hắn không kém gì bất kỳ một loại thể chất nào cả.

Hôm nay đoạn kiếm thần bí còn chưa gom đủ mà Bất Diệt kiếm thể đã đạt tới loại tình trạng này. Nếu như thật sự có một ngày, đoạn kiếm thần bí trở nên hoàn chỉnh. Như vậy Bất Diệt kiếm thể khi đó, tuyệt đối có thể ngạo thị quần hùng!

Đoạn kiếm thần bí đã trở thành chỗ dựa của Lâm Dịch trên đường hiệp đạo. Mặc dù hắn còn chưa thể chân chính điều khiển được đoạn kiếm này, thế nhưng hắn lại đang mong đợi ngày đó.

Thần thức của Lâm Dịch đảo qua biển ma khí trong đan điền, không khỏi nhíu mày, sầu lo trong lòng tăng thêm một phần.

Ma khí trong cơ thể hắn đã tích lũy đến trình độ như một vùng biển, trạng thái hoàn toàn hóa Ma hắn đã trải qua. Trong nháy mắt thu được một cỗ lực lượng cường đại, dường như có thể hủy diệt toàn bộ thế giới.

Nhưng đây không phải là lực lượng thuộc về Nhân tộc, Ma chỉ này ở trong người cuối cùng cũng là một tai hoạ ngầm với hắn.

Cho dù có rất nhiều lần hóa Ma đã từng cứu tính mạng của Lâm Dịch. Thế nhưng nếu có thể vĩnh viễn trấn áp được Ma chỉ này, hắn sẽ không chần chờ.

Hôm nay đoạn kiếm thần bí dung hợp một mảnh nhỏ của kiếm, đã trở nên càng cường đại hơn.

Dưới sự thị uy của đoạn kiếm thần bí, biển ma khí vốn cuộn trào mãnh liệt lại trở nên gió êm sóng lặng, trên mặt không có một tia ba động nào cả. Mà Ma chỉ đã lẻn thật sâu vào đáy, không thấy tung tích.

Đột nhiên, trong lòng Lâm Dịch có một tia cảm giác nguy cơ trước đó chưa từng có, trước mắt bỗng nhiên trở nên tối đen.

Thiên hôn địa ám, bầu trời bị che khuất, dường như toàn bộ thế giới đều trở nên yên tĩnh, trong không gian tràn ngập từng đợt cảm giác đè nén làm cho người ta sợ hãi.

Lâm Dịch ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy có mấy đạo thân ảnh khổng lồ đang di chuyển ở giữa không trung, ma khí lượn lờ, đỉnh thiên lập địa, giống như chưởng khống giả trong thiên địa vậy. Mỗi một đạo thân ảnh đều cao to mười mấy trượng, uy phong lẫm liệt.

Cái cánh xương sau lưng bọn họ hoàn toàn mở ra, trực tiếp che khuất nửa bầu trời, đỉnh đầu có hai sừng, cả người đen nhánh, chỉ có một đôi mắt là bắn ra ánh sáng màu đỏ.

Cho dù cách rất xa, nhưng Lâm Dịch hoàn toàn có thể cảm nhận được đôi mắt màu đỏ kia đang gắt gao theo dõi hắn.

Ở trước mặt mấy Ma tộc này, Lâm Dịch như một con kiến hôi nhỏ bé vậy, không chỉ là trên phương diện hình thể mà trên thực lực cũng không có một tia phản kháng và đường sống nào cả.

Dưới hai mắt màu đỏ tươi nhìn soi mói của đám Ma tộc này, cả người Lâm Dịch run rẩy một hồi, trong miệng phun ra máu tươi.

Chỉ là một đạo ánh mắt đã khiến cho da dẻ của Bất Diệt kiếm thể Trúc Cơ kỳ nứt nẻ, bắt đầu tan vỡ.

Lâm Dịch cảm giác được rất rõ ràng, mặc dù là Bất Diệt kiếm thể Kim Đan kỳ cũng sẽ bị những ánh mắt kia trấn áp và giết trong nháy mắt. Trong đạo ánh mắt này của đối phương ẩn chứa quá nhiều thứ.

Thực lực của hai bên chênh lệch giống như trời và đất vậy.