Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 86: Thiên Hạ Rung Động!




Hai tên tu sĩ Kim Đan đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy một tên Ma Tộc cả người đen nhánh, khắp người là lân phiến, đỉnh đầu lại có hai sừng đã đứng ở sau lưng bọn họ, hai mắt màu đỏ tươi, dáng vẻ cũng không khác biệt gì so với Ma Tộc đang quỳ trên mặt đất.

Trong Ma Tộc đẳng cấp sâm nghiêm, Ma Tộc cấp thấp ở trong mắt Ma Tộc cao đẳng giống như con kiến hôi vậy, không hề có một chút giá trị nào cả.

Trong lòng hai tên tu sĩ Kim Đan này đồng thời nổi lên một nghi vấn:

- Dáng vẻ của Ma Tộc này không kém nhiều so với đám Ma Tộc kia, tại sao những Ma Tộc cấp thấp kia lại sợ hắn như thế, lẽ nào chỉ là bởi vì có thêm hai cái sừng thôi sao?

Suy nghĩ trong đầu bọn hắn không ngừng chuyển động, đồng thời thân thể hai người khẽ động, muốn nhanh chóng phóng đi sang một bên.

Rồi đột nhiên!

Một đạo bóng đen hẹp dài hiện lên, giống như một đạo đao quang, tốc độ cực nhanh.

Hai người chỉ cảm thấy hoa mắt, một tên tu sĩ Kim Đan đột nhiên cảm giác được trên mặt mình như bị một đồ nóng hầm hập đánh trúng. Hắn không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, lập tức, đồng tử của hắn co rút lại từng đợt.

Trong ánh mắt của hắn hiện lên vẻ kinh hãi vô tận, sắc mặt trắng bệch, há hốc miệng, dù làm thế nào cũng không phát ra được thanh âm.

Chỉ thấy đầu của tên tu sĩ Kim Đan kia bị một xương đen như mực đâm thủng, từ bên nọ xuyên qua bên kia, xương đen sắc bén lộ ra ở bên kia đầu, còn hơi chuyển động, hàn quang lập lòe, dường như có sinh mạng vậy.

Con ngươi của tu sĩ Kim Đan chết đi giống như cá chết vậy, chỉ là ở chỗ sâu trong mắt hiện ra một tia khó hiểu và không cam lòng. Ngay cả đến chết hắn cũng vẫn không rõ, cái xương đen này từ đâu mà tới.

Tên tu sĩ Kim Đan còn lại theo xương đen nhìn lại, chỉ thấy phía cuối cùng xương đen chính là lưng của Ma Tộc gần ngay trước mắt.

Là một cái đuôi dài nhỏ xanh đen, đuôi dọc theo người dài ra ngoài, trên đuôi lóe lên hàng quang, vô cùng sắc bén.

- Đầu có hai sừng, Ma Tộc đuôi dài!

Trong đầu của tu sĩ Kim Đan này vừa mới hiện lên suy nghĩ này thì đã đột nhiên cảm giác trong đầu đau đớn, não như muốn nứt ra. Hắn thê thảm hét lên một tiếng, hai con mắt dần dần mất đi ánh sáng, không một tiếng động ngã xuống.

Cũng không lâu lắm, máu tươi trên người của hai tên tu sĩ Kim Đan dần dần bị khô cạn mà co rút lại. Trong chốc lát, chỉ còn lại có một khung xương đang nằm trên mặt đất.

Ma Tộc cao giai kia đi tới trước mặt Lâm Dịch, cúi đầu ngửi ngửi. Không khỏi cau mày một cái, trên mặt hiện lên một tia chán ghét, gầm nhẹ một tiếng:

- Tử khí thật là nồng đậm, một nhân loại mới mẻ, cứ như vậy lại bị các ngươi lãng phí hết, đáng chết!

Vài Ma Tộc cấp thấp đang quỳ trên mặt đất run rẩy một hồi, không dám lên tiếng. Đuôi của Ma Tộc cao giai vung lên, trực tiếp đâm vào trong cơ thể của một Ma Tộc cấp thấp, chỉ trong nửa khắc, người sau đã hóa thành một đám tro tàn.

Ma Tộc cao giao kia hừ lạnh một tiếng, nổi giận nói:

- Một đám con kiến hôi cấp thấp không có trí khôn!

Nói xong, hắn xoay người rời đi, trong chốc lát đã biến mất ở trong sương mù của Tịch Tĩnh cốc.

Bên ngoài Tịch Tĩnh cốc, mười mấy tu sĩ Kim Đan thủ hộ ở bên ngoài nghe được bên trong truyền tới một tiếng hét thảm. Sắc mặt hơi biến đổi, ánh mắt nhìn Tất Sát dần dần có thêm một tia đề phòng.

Nếu không phải Tất Sát nói câu nói kia thì có lẽ hai người này cũng sẽ không tùy tiện xông vào Tịch Tĩnh cốc.

Những tu sĩ Kim Đan này không dám nói lời nào, thế nhưng sắc mặt của tên tu sĩ Nguyên Anh kia lại rất không tốt, hắn hừ lạnh một tiếng, nói:

- Lòng dạ của đạo hữu thật là độc ác.

Tất Sát mỉm cười, nói:

- Lòng tham quấy phá, thân tử đạo tiêu thì trách được ai. Con đường tu tiên, khắp nơi đều tràn ngập cơ duyên và hung hiểm, nếu như hai người này thực sự mang binh khí Thái cổ được bảo tồn hoàn hảo đi ra thì cũng là cơ duyên của bọn hắn.

Tên tu sĩ Nguyên Anh kia cười gian, nói:

- Tất đạo hữu nói thì rất nhẹ. Nếu như cái binh khí Thái cổ này có thể đơn giản đắc thủ, như vậy ngươi còn chờ ở chỗ này sao? Thôi, lão phu không có hứng thú tốn thời gian ở đây, hừ hừ.

Tu sĩ này phất ống tay áo một cái, trực tiếp lao đi về hướng xa xa, không có chút lưu luyến nào cả.

Tất Sát tìm một mặt đá ở gần đó, trực tiếp ngồi xếp bằng, nhắm mắt ngưng khí, coi như không thấy hơn mười tu sĩ Kim Đan ở bên cạnh.

Vốn mười mấy tu sĩ này thấy Tru Ma Lệnh, cho nên chạy tới gần tham gia náo nhiệt. Nếu như có thể đánh gục ma đầu, như vậy cũng có thể một lần hành động thành danh ở trong Hồng hoang. Nhưng sau khi đến bên ngoài Tịch Tĩnh cốc thì lại không có người nào dám vào trong cốc.

Lục đại Tử vong ma vực có lai lịch thần bí, rất xa xưa. Từ thời đại Thái cổ đã tồn tại, nếu đã trải qua thời gian lâu như vậy mà cũng không bị xóa bỏ, như vậy nhất định sẽ có chỗ kinh khủng của nó.

Con đường tu tiên, thực lực càng mạnh thì phạm vi tầm nhìn càng rộng, thì lại càng có cảm giác bản thân mình rất nhỏ bé.

Mười mấy tu sĩ Kim Đan còn lại, có mấy người lần lượt rời đi, còn mấy người thì học Tất Sát, tìm một chỗ bí ẩn ở gần đây rồi ẩn nấp.

Trong lòng Tất Sát không ngừng cười nhạt, trong khoảng thời gian này hắn phụ trách trông coi Tịch Tĩnh cốc. Cho nên hắn có thể cảm giác được rất rõ ràng mấy tháng này trong cốc có chút rung chuyển bất an, dường như là chuyện gì xảy ra vậy. Cho nên dẫn tới biến đổi rất lớn.

Hắn đã từng thử vào cốc điều tra. Chỉ là vừa mới bước vào thì hắn đã cảm nhận được từng đợt nguy cơ, đây là tâm huyết dâng trào khi tu vi cảnh giới đạt đến trình độ nhất định mới có được.

Hắn cảm nhận được rõ ràng trong cốc có một tồn tại cường đại, đang âm thầm len lén nhìn trộm hắn.

Tất Sát không dám dừng lại, quả quyết lui ra ngoài. Cho tới hôm nay thấy Tru Ma Lệnh, hắn mới ý thức được một việc. Sợ rằng Tịch Tĩnh cốc sẽ thực sự xảy ra chuyện lớn.

Ma Tộc cấp thấp có trí tuệ rất thấp, không có năng lực nói chuyện, trong đầu chỉ có hủy diệt, không sợ chết, hình thái rất tương đồng. Là vảy màu đen thống nhất bao trùm toàn thân, gai nhọn dựng thẳng ngược, cũng không có gì là đặc biệt cả.

Nếu như phía sau sinh ra đuôi xương, hoặc là đầu có hai sừng, thì đó chính là Ma Tộc cao đẳng. Bản thân có trí tuệ không kém gì nhân loại, thông hiểu ngôn ngữ Hồng hoang, thủ đoạn không giống nhau, thấp nhất cũng có chiến lực Kim Đan kỳ của nhân tộc.

Mà dáng vẻ của Lâm Dịch, Tất Sát đã nhìn thấy vào trong mắt.

Chỉ là một tên Ma Tộc cấp thấp, dựa theo đạo lý bình thường. Trong đầu của hắn chỉ có hủy diệt không sợ chết, xung phong liều chết, tuyệt đối sẽ không biết chạy trối chết. Nhưng mà không ngờ Ma Tộc cấp thấp này lại có thể khôi phục dáng vẻ của Nhân Tộc, đồng thời sau đó, thân pháp của hắn đột nhiên trở nên cực nhanh. Lại có thể giữ vững khoảng cách với tốc độ của tu sĩ Nguyên Anh.

- Trong khoảng thời gian này ta luôn canh giữ ở Tịch Tĩnh cốc này. Ma tộc cấp thấp này rời khỏi Tịch Tĩnh cốc thế nào? Chẳng lẽ là Ma Tộc từ Ma Vực khác đi ra ngoài hay sao?

Hai mắt của Tất Sát nhắm nghiền, có hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ xuất hiện ở trong lòng.

Tất Sát còn không biết thân phận của Lâm Dịch, coi Lâm Dịch vốn là Ma Tộc từ trong lục đại Tử vong ma vực đi ra ngoài.

Ba ngày trôi qua, trận chiến trên Tiềm Long Sơn dần dần bị truyền ra ngoài, Hồng hoang trở nên rung động.

Cái tên A Ngốc, Lâm Dịch, thiên hạ đều biết.

Một loạt tin tức truyền khắp Hồng hoang đại lục, quả thực hắn đã đánh một trận thành danh.

Ở trong Thần ma chi địa, lấy cái tên A Ngốc, dùng tu vi Ngưng Khí chém giết một vị Bất tử kim thân. Dưới sự vây công của chúng tu sĩ, chém giết hơn một trăm người, lại giết một Bất tử kim thân. Trước khi Ma Chỉ xuất thế, từng ở Thần Vẫn Hà, liều mạng với người có thiên phú nhất trong Công Tôn Hoàng tộc là Công Tôn Cổ Nguyệt mà cũng không có việc gì.

Ma Chỉ xuất thế, trong Thần ma chi địa xác chết trôi nổi khắp nơi trên đất, máu chảy thành sông. Các tu sĩ cửu tử nhất sinh, các thế lực lớn cũng chỉ có mấy người may mắn còn tồn tại, Lâm Dịch là một trong số đó.

Sau khi ra ngoài, phản bội Dịch Kiếm tông, tàn nhẫn tàn sát mấy vị đồng môn, sau lại chém giết mấy người của Hàn Nguyên Cốc, nghênh ngang rời đi. Hàn Nguyên Cốc chủ Kim Đan hậu kỳ cũng biến mất trong đoạn thời gian đó. Có lời đồn, Hàn Nguyên Cốc chủ chết ở trong tay của Lâm Dịch.

Trên Tiềm Long Sơn, bởi vì tu sĩ tàn sát phàm dân mà giận dữ, giết chết một đám tu sĩ của Tiềm Long Sơn. Trên đỉnh núi lại chém giết với truyền nhân dòng chính của Công Tôn Hoàng tộc là Công Tôn Cương, chiến cuộc giằng co. Sau đó biến đổi bất ngờ, cuối cùng Lâm Dịch hóa Ma chém Kim thân!

Trước khi chết Công Tôn Cương đã đánh ra Tru Ma Lệnh, có tu sĩ Nguyên Anh chạy tới, đánh cho Lâm Dịch bị thương nặng. Sau đó hắn trốn vào Tịch Tĩnh cốc, sống chết không rõ.

Tin tức như măng mọc sau cơn mưa không ngừng truyền ra lên, nhanh chóng truyền ra khắp Hồng Hoang, toàn bộ thiên hạ khiếp sợ, thế cho nên trong vòng một năm sau, trong Tu chân giới đều đang nói về người tên là Lâm Dịch này.

Dịch Kiếm tông.

Lâm Thanh Phong nghe Diệp Uyển Nhi nói xong, hắn hừ nhẹ một tiếng:

- Nói nhăng nói cuội, ta nhìn Tiểu Lâm Tử lớn lên, sao có thể là Ma tộc được chứ? Lời nói vô căn cứ! Ta sẽ bế quan, tranh thủ sớm ngày bước vào Nguyên Anh, đi tìm Tiểu Thạch Đầu và Tiểu Lâm Tử trở về.

Trong một tiểu thế giới của Yêu Tộc, khắp nơi trên mặt đất đều là màu xanh, sinh cơ dạt dào.

Một nữ tử tuổi thanh xuân đeo khăn che mặt, trên cổ tay mang một chuỗi chuông, trong ánh mắt hiện lên vẻ ưu tư, lẩm bẩm:

- Ta phải đi tìm hắn, lần này ai cũng không thể ngăn được ta!

Hậu sơn Nghiễm Hàn Cung.

Vũ Tình thật thà quỳ gối trong một trong sơn động hẹp ở hậu sơn, ở chỗ sâu trong mắt hiện lên một tia đau đớn, lẩm bẩm nói:

- Tiểu tặc, nhất định ngươi phải sống, ta còn đang chờ ngươi ở Nghiễm Hàn Cung, chờ ngươi mười năm sau, đạp mây bảy màu tới cứu ta...

Bên ngoài Tịch Tĩnh cốc.

Trong mắt Tất Sát lóe lên vẻ kinh ngạc, nỉ non nói:

- Hóa ra hắn chính là Lâm Dịch, lại là Ma Tộc sao?

Lời còn chưa dứt, Tất Sát chấn động, nhìn phía Tịch Tĩnh cốc.

Lúc này dường như trong Tịch Tĩnh cốc có chút dị động, rốt cục sự bình tĩnh ba ngày qua đã bị phá vỡ.