Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 67: Hải Gia




Lâm Dịch nhìn Hải Tinh loay hoay củi lửa ở bên cạnh một chút, gọi thăm dò một tiếng:

- Hải Tinh?

Hải Tinh ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Dịch, đôi mắt to hấp háy, có chút nghi hoặc rồi lên tiếng.

Lâm Dịch cười cười thân mật, hỏi:

- Dường như tỷ tỷ đệ có địch ý rất lớn với ta, có nguyên nhân gì sao?

Nhưng Hải Tinh không đáp lời, lại quay đầu nhìn về phía ngọn lửa trong bếp, không nói một lời.

Lâm Dịch đỏ mặt, ho nhẹ một tiếng để che giấu vẻ xấu hổ, sau đó hắn cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.

Nửa ngày sau, Hải Tinh đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm ở trước mặt của Lâm Dịch, tò mò hỏi:

- Đại ca ca, đại ca ca là người trong giang hồ sao?

- Ừm... Coi như là vậy đi.

Lâm Dịch trả lời mập mờ một câu.

- Vậy đại ca ca biết công phu không?

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Không có, nhưng mà khí lực của ta rất lớn.

Trong ánh mắt của Hải Tinh hiện lên vẻ thất vọng, cúi đầu không nói.

Lâm Dịch sao lại không biết suy nghĩ trong lòng của đứa trẻ này chứ, hắn hỏi:

- Đệ học công phu dùng để làm gì?

- Hành hiệp trượng nghĩa!

Hải Tinh không chút nghĩ ngợi, thốt ra một tiếng.

Lâm Dịch không khỏi mỉm cười, trêu ghẹo nói:

- Đệ còn nhỏ tuổi, biết cái gì gọi là hành hiệp trượng nghĩa không?

Hải Tinh gật đầu rất có lực, lại lớn tiếng nói:

- Đương nhiên là biết, Lý Nhị Cẩu trong thôn cậy có chút công phu mà thường thường bắt nạt người. Nếu như đệ cũng học được công phu thì cũng có thể đi giáo huấn được hắn.

Lâm Dịch cười cười, đồ đạc hắn có vốn cũng không nhiều, cũng chỉ có Dịch kiếm thuật và Tử vi tinh thuật mà thôi.

Hắn đã phản bội Dịch Kiếm tông, không có cách nào truyền thụ Dịch kiếm thuật cho đứa bé này.

Về phần Tử vi tinh thuật, ý của vị tiền bối kia là tìm kiếm một người có tâm tính tư chất thượng đẳng. Mà đứa trẻ Hải Tinh này cũng phù hợp. Nhưng nếu truyền thụ cho hắn, từ nay về sau hắn sẽ bước chân vào đường tu chân, phúc họa tương phùng, không biết vận mệnh.

Rốt cuộc là tốt hay là xấu, Lâm Dịch cũng không nói rõ được. Đến lúc đó hắn còn cần hỏi phụ thân của đối phương một chút.

Nghĩ đến vị tiền bối kia, Lâm Dịch không khỏi thở dài một tiếng, nhìn về phía Nguyên thần nằm ở trên hòn đá vô danh ở trong thức hải.

Nguyên thần của vị tiền bối kia vẫn không nhúc nhích, không hề có một chút sinh cơ nào cả. Thế nhưng không có tiêu tán ở trong thiên địa, cũng không biết rốt cuộc đối còn còn sống hay đã chết.

Nếu như không có vị tiền bối này truyền thụ Tử vi tinh thuật cho hắn, sợ rằng không biết Lâm Dịch đã chết bao nhiêu lần. Sợ rằng bây giờ còn đang là một tu sĩ Dịch Kiếm tông, đang phiền não xem làm sao có thể Ngưng Khí được.

Hải Tinh lấy một cái lương khô ở trong bát, bẻ ra một nửa, đưa cho Lâm Dịch rồi nói:

- Đại ca ca, đại ca ăn một chút gì đó đi. Đồ ăn không nhiều lắm, đại ca chịu đựng một chút. Nếu như hôm nay phụ thân có thể mò được một chút cá, như vậy buổi tối sẽ có thức ăn ngon.

Lâm Dịch nhìn dáng vẻ nhỏ gầy của Hải Tinh, trong lòng cảm thấy thương tiếc, ôn nhu nói:

- Đại ca ca không đói bụng, đệ ăn đi.

Từ khi Lâm Dịch Ngưng Khí tới nay, từ lâu đã đạt đến ích cốc cảnh, luyện hóa linh khí để bổ sung thân thể, cũng không cần phải ăn những thứ này.

Hải Tinh mím môi một cái, nhìn lương khô nóng hổi trong tay, bụng không nhịn được kêu ọc ọc vài tiếng. Do dự nửa ngày, cuối cùng nó vẫn thận trọng thả lương khô vào trong nồi.

Lâm Dịch nhịn không được lên tiếng hỏi:

- Đệ đã đói như vậy rồi, tại sao không ăn cái gì chứ?

- Buổi sáng phụ thân đệ đi đốn củi, buổi trưa về nghỉ chân một chút. Người mệt mỏi từ sáng cho tới trưa, nên ăn nhiều một chút. Như vậy buổi chiều mới có thể lực đi bờ sông mò cá. Mẫu thân chết sớm, cái nhà này dựa vào phụ thân đệ chống đỡ a.

Tuổi của Hải Tinh không lớn lắm, thế nhưng lại vô cùng hiểu chuyện.

Lâm Dịch nghe thấy vậy trong lòng chua xót, trong lúc hắn đang suy nghĩ xem có nên ra ngoài săn thú hay không thì lại nghe Hải Tinh tiếp tục nói:

- Ngày đó đại ca được phụ thân cứu lên. Phụ thân nói huynh bị rơi vào trong nước lâu như vậy, rất dễ sinh bệnh, cho nên mới đặt huynh vào nơi khô ráo nhất trong nhà. Phòng vốn là nơi ở của phụ thân, người có bệnh thấp khớp, không chịu nổi lạnh.

Lâm Dịch bừng tỉnh, trách không được thái độ của nữ tử kia đối với hắn rất không tốt, luôn muốn đuổi hắn đi. Hóa ra là có một tầng nguyên nhân như vậy ở bên trong.

- Kỳ thực dụng tâm của tỷ tỷ rất tốt, sau khi đến đây đại ca luôn hôn mê, đại đa số thời điểm đều là tỷ tỷ chăm sóc đại ca. Mấy ngày này ba người chúng ta đều ở bên ngoài, có rất nhiều gió. Nửa đêm phụ thân thường đau đớn tới tỉnh. Khi đó tỷ tỷ sẽ đứng lên đốt củi lửa, ngồi ngủ gật ở trên cái băng, sợ lửa tắt, làm phụ thân bị lạnh.

Lâm Dịch thở dài nói:

- Vốn nàng muốn ban ngày ngủ một giấc, thế nhưng không nghĩ tới lại bị ta đánh thức đúng không.

Hải Tinh gật đầu.

Trong lòng Lâm Dịch xuất hiện đau lòng một chút.

Hắn suy nghĩ một chút, thấp giọng nói:

- Có lẽ ta có thể trị được bệnh thấp khớp của phụ thân đệ.

Hải Tinh sửng sốt, sau đó dùng vẻ mặt vui mừng hỏi:

- Thật sao?

Lâm Dịch gật đầu, nói:

- Đừng quên ta là người trong giang hồ a.

Hải Tinh không chút nghi ngờ hắn, lại lần nữa vui vẻ, sôi nổi đẩy cửa ra, hô với nữ tử ở bên ngoài cửa:

- Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đại ca ca nói hắn có thể trị hết bệnh của phụ thân nha!

Lâm Dịch cũng đứng dậy, đi ra ngoài cửa. Nhìn thiếu nữ trong nóng ngoài lạnh cách đó không xa.

- Hắn sao?

Nữ tử cau mày một cái, trong mắt lóe lên vẻ hoài nghi, quan sát cao thấp Lâm Dịch một phen, sau đó chợt lắc đầu, nói:

- Hắn có thể rời khỏi đây sớm một chút cũng coi như có trợ giúp rất lớn với bệnh tình của phụ thân rồi.

Lâm Dịch không nói gì, ấn tượng đối với hắn của nữ tử này rất không tốt, đã coi hắn là một gánh nặng.

Hôm nay Lâm Dịch không thể vận dụng linh lực, nếu có linh lực, hắn có thể trực tiếp chải chuốt kinh mạch bị thấp khớp một lần, cũng loại trừ được bệnh.

Nhưng trong cơ thể của Lâm Dịch chỉ có tinh thần lực, lực lượng này thần bí khó lường, hắn cũng không dám thử ở trên người phụ thân của Hải Tinh.

Lâm Dịch chỉ có thể dùng phương pháp châm cứu, khơi thông kinh mạch mà thôi.

Nghĩ đến đây, Lâm Dịch hỏi:

- Cô nương, ngươi cũng nhìn ra ta là người trong giang hồ, ở gần đây có lẽ sẽ có trấn nhỏ. Ta sẽ đi mua một bộ ngân châm, có thể chữa tốt bệnh thấp khớp cho phụ thân ngươi.

- Có thì có, nhưng ta không tin được ngươi.

Vẻ mặt của nữ tử này vẫn tràn ngập nghi ngờ.

Lâm Dịch nhún nhún vai, cười khổ nói:

- Ngươi không thử một chút thì làm sao biết được? Dù sao cũng phải cho ta một cơ hội chứ. Lại nói, ta giống như là ác nhân sao?

Nữ tử kia bĩu môi, nói:

- Ác nhân thì cũng không giống, chỉ là nhìn ngươi ngốc nghếch, có lẽ cũng không có bản lĩnh gì cả. Ta đoán, ngươi ôm một thanh kiếm cũng chỉ có vẻ bền ngoài, hù người khác mà thôi. Người trong giang hồ người ta đều là tồn tại cao cao tại thượng, nào có giống như ngươi chứ? Không ngờ lại thiếu chút nữa bị chết đuối.

-...

Lâm Dịch không thể nói lại được, hơn nữa suy nghĩ kỹ một chút, lời người ta nói cũng có chút đạo lý.

Khuôn mặt của Hải Tinh ngây thơ chất phác, hắn ở bên cạnh lớn tiếng nói:

- Tỷ tỷ, tỷ để đại ca ca thử một lần đi, đại ca ca nói khí lực của đại ca ca rất lớn đó.

Nữ tử kia xì một tiếng bật cười, vẻ mặt cưng chiều nhìn về phía Hải Tinh, nói:

- Trẻ con như đệ đừng để người khác lừa, khí lực lớn thì có thể trị bệnh sao, đừng có nghe hắn nói bậy.

Sau đó nàng hung tợn liếc mắt nhìn Lâm Dịch.

Lúc Lâm Dịch không biết nên khuyên bảo ra sao thì đã nghe được một đạo thanh âm thật thà truyền đến.

- Hải Kỳ, Hải Tinh, ta đã về rồi.

- Phụ thân!

Hai người la lên một tiếng mừng rỡ.

Lâm Dịch nghĩ ngợi nói:

- Hóa ra cô nương này tên là Hải Kỳ.

Sau đó một lão nhân người mặc áo bông rách, lưng còng, trên vai có một cái rễ to. Ở cuối còn cột một gốc cây lớn hai người ôm không hết, người này đang kéo vào trong sân.

Lâm Dịch vội vã tiến lên hỗ trợ, trực tiếp cầm cái cây lớn kia đặt lên trên vai rồi ném vào trong sân.

Hải Tinh vỗ tay cười nói:

- Khí lực của đại ca ca quả nhiên rất lớn.

Lâm Dịch vò đầu cười cười, nhìn về phía lão nhân kia.

Tuổi tác của lão nhân này cũng không lớn, vừa qua trung niên, nhưng dung mạo lại vô cùng tang thương, trên mặt xuất hiện đầy vết tích của năm tháng, nhìn như một lão nhân vậy.

- Hải đại thúc, chào thúc, đa tạ ân cứu mạng của thúc.

Lâm Dịch lạy một cái thật sâu.

Hải đại thúc có chút co quắp, vội vã xua tay nói:

- Ồ, đi ra ngoài, ai mà không có chỗ khó xử cơ chứ? Không tính là gì. Vào nhà đi, bên ngoài rất lạnh.

Nữ tử kia cũng thấy một màn Lâm Dịch nâng gốc đại thụ lên, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn há hốc, nửa ngày không nói ra lời.

Hải đại thúc đi vào trong phòng, cười ngây ngô một chút rồi nói:

- Ngươi còn có một cái túi nhỏ rớt ra ngoài, ta đã bỏ vào trong ngăn kéo giúp ngươi. Một lát nữa ngươi đi xem, xem có thiếu đồ hay không.

- Túi?

Lâm Dịch suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ động, cái túi này chắc là túi trữ vật của Hàn Nguyên Cốc chủ.

Một cái lá thần dược Thái cổ lúc đầu ở trong Luyện Sinh Đỉnh đã bị hòa tan, hôm nay ngẫm lại, hắn có thể sống được đến lúc này, có lẽ thần dược Thái cổ này cũng đã nổi lên tác dụng rất lớn.

- Có lẽ trong túi trữ vật của tu sĩ Kim Đan sẽ có nhiều thứ tốt, hy vọng có thể bù đắp một chút tiếc nuối về việc tổn thất thần dược Thái cổ.

Lâm Dịch nghĩ ngợi rồi nói.