Bất Hủ Kiếm Thần

Chương 127: Tầng Sáu Luyện Tâm Điện




Chuyện Lâm Dịch và Hải Tinh thí luyện nhập môn đã vượt ra khỏi tầm tay của mấy người Đường trưởng lão, cũng đã vượt ra khỏi tưởng tượng của các tu sĩ. Không nói tới chọc cho tam đại đệ tử hạch tâm giương cung bạt kiếm, không ngờ cũng làm kinh động tới tông chủ Hoắc Sâm.

Hoắc Sâm đạp không mà đứng, chắp hai tay ra sau lưng, nhìn qua chỉ chừng trung niên, cái trán rộng, dưới lông mày rậm là đôi mắt giống như hai điểm tinh quang trong bầu trời đêm. Trên đầu mặc dù đã có hai thứ tóc, thế nhưng lại không hề có vẻ gì là già yếu, phối hợp với thân thể của hắn lại có phong phạm của cao thủ đỉnh tiêm, khiến cho người ta sợ hãi, sinh lòng khuất phục.

Hoắc Sâm nhìn chằm chằm vào Luyện Tâm Điện không chớp, nhìn chăm chú vào đạo thân ảnh nhìn như tầm thường kia.

Đôi mắt nhỏ của Lý Trấn Hải xoay tròn, nháy mắt cho Đường trưởng lão.

Đường trưởng lão hiểu ý, tiến lên phía trước mấy bước, khom người nói:

- Bái kiến tông chủ, người này là do Minh Không mang về tông môn, lai lịch thân phận mù mịt. Vốn ta thấy hắn tư chất bất phàm cho nên cố ý ngoại lệ, ân chuẩn hắn tham dự thí luyện nhập môn, ai ngờ người này lại không biết tốt xấu, phá hỏng từng cái Luyện tâm đại trận của tông môn ta, tâm tư xấu xa! Ta kiến nghị lập tức mang người này từ trong Luyện Tâm Điện ra ngoài, lại phế tu vi, đề phòng hắn để lộ bí mật của tông môn, đồng thời còn giam cầm cả đời!

Minh Không có tính tình nóng nảy cho nên đâu có thể nghe người này nói bậy được chứ, nàng lập tức tiến lên muốn cãi nhau với hắn.

Tô Thất Thất vội vàng kéo bàn tay nhỏ của Minh Không, lại cho nàng một ánh mắt an ủi, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu.

Đường trưởng lão nói một đống lời nói, Hoắc Sâm lại như không nghe thấy, vẻ mặt không có chút ba động nào, tiếp tục nhìn chằm chằm vào Luyện Tâm Điện.

Phản ứng của Tông chủ Hoắc Sâm đáng để suy nghĩ.

Các tu sĩ cũng không biết rõ ý của tông chủ, nhìn mặt hắn không tỏ vẻ gì, mọi người cũng không biết hắn có thái độ gì đối với chuyện này.

Trong mắt Lăng Dược lóe lên vẻ do dự, sau đó thở sâu, cất cao giọng nói:

- Bẩm báo tông chủ, Đường trưởng lão nói không sai, người này đã phá hủy năm tòa Luyện tâm đại trận, trận này truyền thừa đã lâu, không ngờ lại bị người này liên tục phá. Cho nên phải trừng phạt nghiêm khắc, tuyệt đối không thể tha được.

- Ta đồng ý kiến nghị của Lăng sư đệ.

Lý Trấn Hải cất giọng nói.

Trong các tu sĩ cũng có một số tu sĩ ào ào phụ họa, tức giận vì hành vi của Lâm Dịch. Nhưng tuyệt đại đa số tu sĩ vẫn đang ở trong trạng thái xem xét, trong lòng càng mơ hồ chờ mong người này có thể một lần hành động phá vỡ bảy tòa Luyện tâm đại trận.

Khuôn mặt của Hoắc Sâm trầm ổn như yên tĩnh nước, không có chút ba động nào, thanh âm giàu từ tính lần nữa vang lên:

- Việc ở nơi này ta đã biết, không cần đổi trắng thay đen, bịa chuyện.

Tuy rằng những lời này của Tông chủ Hoắc Sâm chưa nói rõ ra tính danh của Đường trưởng lão, nhưng các tu sĩ đều nghe được ý tứ trong đó.

Trán của Đường trưởng lão trong nháy mắt đã toát ra một tầng một mồ hôi lạnh, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi, run giọng nói:

- Tông chủ, ta… ta không có ý đó, ta và người này không oán không cừu, ta vì tông môn...

Đường trưởng lão sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, nói quanh co nửa ngày, nhưng nói năng lại có chút lộn xộn.

Hoắc Sâm đột nhiên lên tiếng, nói:

- Chỉ là người này phá hỏng Luyện tâm đại trận, quả thực cần phải trừng phạt, thế nhưng cụ thể đợi hắn đi ra rồi hãy nói.

Thái độ của tông chủ đối với người này có chút mập mờ, các tu sĩ cũng nghe mà cảm thấy không hiểu ra sao, nhưng không có một người nào dám nữa lần đứng ra. Hai người Lý Trấn Hải, Lăng Dược cũng trở nên vô cùng an phận, yên tĩnh đợi mọi chuyện phát triển.

Trên khuôn mặt xinh xắn của Minh Không lần nữa xuất hiện nụ cười, bàn tay nhỏ vỗ vỗ ngực, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Vẻ mặt của Tô Thất Thất vẫn rất lạnh nhạt, nhưng trong mắt lại bộc lộ ra một tia quan tâm không thể tra xét.

Mà Lâm Dịch đang ở trong tầng sáu Luyện Tâm Điện lại không hề biết được chuyện xảy ra ở bên ngoài, hắn càng không biết, hắn và Hải Tinh thí luyện nhập môn đã vạn chúng chú mục, càng làm kinh động tới tông chủ.

Sau khi Lâm Dịch phá giải hết năm tầng Luyện tâm đại trận hắn đã mơ hồ cảm giác được, cái thí luyện nhập môn này có cái gì đó không đúng.

Với sự hiểu biết đối với trận pháp của hắn, phá hỏng năm tầng trận pháp của đại điện đã rất tốn tâm tư, lãng phí không ít tâm thần. Hơn nữa độ khó và trình độ phức tạp của trận pháp trong đại điện này cũng dần dần tăng lên, nếu như thí luyện nhập môn là phá cả bảy tòa đại trận, như vậy có lẽ sẽ không có mấy người có thể hoàn thành được thí luyện.

- Nhưng mà ta đã phá giải được năm tầng đại trận, vì sao vẫn chưa có người nào nói cho ta biết? Chẳng lẽ ta đã đoán sai phương hướng rồi hay sao?

Trong lòng Lâm Dịch đã ý thức được một chút không đúng, nhưng cũng không có tu sĩ đến thông báo hắn, cho nên hắn vẫn lên trên tầng sáu theo bản năng.

Vừa mới vào, trong nháy mắt ánh sáng trong đại trận lóe sáng, trong nháy mắt bên trong đã xuất hiện từng cỗ sát khí cuồng bạo, so với tình hình trước đó khác biệt một trời một vực.

Trước đó khi trận pháp khởi động đều là tiến hành theo chất lượng, khiến cho người ta có một đoạn thời gian để thích ứng, mà Lâm Dịch vừa bước vào tầng sáu thì trận pháp đã hoàn toàn khởi động, sát khí đập vào mặt, chấn nhiếp tâm phách.

Lâm Dịch cảm nhận được cỗ sát khí này, hắn khẽ nhíu mày, nhưng vẫn thủ vững bản tâm, mạnh mẽ nhịn xuống.

Sát khí ở trong trận pháp này rất tinh khiết, không có một tia tạp chất nào cả. Nhưng lại đả kích tâm thần của Lâm Dịch, khiến cho người ta có cảm giác đắm chìm vào trong đó, không thể nào thoát ra được.

Loại sát khí này mang lại cho Lâm Dịch cảm giác hoàn toàn khác với Ma chỉ. Ma chỉ có thể khống chế dục vọng của hắn, hủy diệt tất cả, giết chết tất cả, trong Ma chỉ mang tới tâm tình mặt trái quá nặng, trong sát khí lộ ra vẻ tà tính.

Trong tay Lâm Dịch đã giết qua không ít tu sĩ, Ma tộc, cho nên trong cơ thể cũng ẩn chứa một luồng sát khí, rất tương tự so với loại sát khí này.

Nhưng đối mặt với sát khí tinh thuần dày đặc như thế, Lâm Dịch ở lâu trong này vẫn có chút không chịu nổi, trong mắt dần dần hiện lên vẻ đỏ ửng.

Lâm Dịch vội vã hít sâu mấy hơi, thủ vững tâm thần, vứt bỏ dục vọng sát lục trong đầu, nhanh chóng thăm dò mặt đất của tầng sáu đại điện.

- Nhất định phải mau chóng phá giải đại trận ở tầng sáu này, bằng không cỗ sát khí này sẽ dần dần xâm lấn tâm thần, ta không thể chịu đựng nổi hậu quả này.

Trong lòng Lâm Dịch thủ vững Hiệp Đạo, sát khí trong tầng sáu này hắn còn có thể miễn cưỡng chịu đựng được. Thế nhưng trong cơ thể hắn còn có một thứ gây ảnh hưởng tới sự thăng bằng, chính là Ma chỉ diệt thế trong đan điền.

Kể từ ngày đó ở trong Tịch Tĩnh Cốc, Lâm Dịch lần nữa thu được một mảnh nhỏ của kiếm, Ma chỉ diệt thế đã biến mất không còn tăm tích, biển ma khí trong đan điền cũng trở nên gió êm sóng lặng, không có một tia gợn sóng nào cả.

Nhưng trong lòng Lâm Dịch lại giống như gương sáng, hắn biết Ma chỉ diệt thế vẫn nằm vùng ở chỗ sâu trong biển ma khí, tùy thời có thể động đậy.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, Lâm Dịch nhất tâm nhị dụng, một mặt ngạnh kháng sát khí gặm nhấm, một mặt lại đắm chìm trong phá giải trận pháp.

Thời gian Lâm Dịch ở trên tầng sáu đại điện đã qua canh giờ, nhưng chỉ có thể phá giải được một cái góc của trận pháp mà thôi.

Sát khí lại luôn luôn bao phủ ở trên người Lâm Dịch, tinh thần của hắn luôn căng thẳng, trên trán cũng dần dần hiện ra một tầng mồ hôi hột tinh mịn.

Bên ngoài Luyện Tâm Điện, đông đảo tu sĩ vẫn chưa tản đi, vẫn đang chờ đợi tia sáng trong tầng sáu của Luyện Tâm Điện biến mất.

Trong lòng bọn họ đã mơ hồ cảm giác được, dường như tu sĩ này thực sự có thể liên tục phá bảy tòa đại trận, sinh ra một kỳ tích trong tông môn.

Trên mặt tảng đá lớn ở cửa vào tông môn, lão nhân lôi thôi có chút hứng thú nhìn chằm chằm về phương hướng Luyện Tâm Điện, khóe miệng mang theo nụ cười.

Đột nhiên, lão nhân lôi thôi khẽ ồ một tiếng, ánh mắt chuyển động, trong hư không cách đó không xa đột nhiên có một lão giả thân thể nhỏ gầy đi ra, lưng còng, đang chậm rãi đi tới.

Bước tiến nhìn như rất chậm, thế nhưng trong chớp mắt đã đi tới bên cạnh lão nhân lôi thôi, loại ảo giác nhanh và chậm này cùng tồn tại ở dưới chân của lão giả nhỏ gầy, sản sinh ra sự tương phản cực lớn.

- Ôi chao, ngươi cũng đã bị kinh động sao, đã lâu không gặp.

Lão nhân lôi thôi cười lên tiếng chào hỏi, dường như biết rất rõ về lão nhân mới xuất hiện.

Lão nhân nhỏ gầy đáp một tiếng, lại nói:

- Các ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn không biết cũng khó, đây là đứa trẻ ngươi tìm về sao?

- Khà khà, coi như là vậy đi, thế nào?

Trong mắt lão nhân lôi thôi lóe lên một tia tự hào.

Lão giả nhỏ gầy bĩu môi, nói:

- Bình thường, hiện tại cũng không nhìn ra được gì nhiều.

Sau đó hắn lại đổi giọng, nói:

- Chỉ là đứa trẻ này đối với trận pháp có nghiên cứu quả thực rất sâu, tu sĩ ở trong tuổi của hắn, có thể ngộ đạo trận pháp tới loại trình độ này, ta chưa từng thấy qua. Nếu như bồi dưỡng cho tốt thì quả thật có thể trở thành một Trận pháp đại sư, có thể giúp hắn đi xa hơn trên con đường trận pháp nhất đạo.

Lão nhân lôi thôi ngạo nghễ nói:

- Đó là chuyện đương nhiên, ba ngàn đại đạo, các đường không giống nhau, nhưng nếu ngộ đến mức tận cùng thì đều có thể có uy lực mạnh mẽ, đội trời đạp đất.

Lão giả nhỏ gầy nhíu mày, hừ nhẹ một tiếng, nói:

- Nhìn năng lực phá giải tầng sáu của hắn thì tuyệt đối không có khả năng xông qua được tầng bảy.

- Cái này ta cũng thấy vậy, chỉ là người này cũng coi như là một nhân tài.

Lão giả lôi thôi đáp.

Đúng vào lúc này, thân ảnh ở trên tầng sáu của Luyện Tâm Điện rốt cục đã lần nữa động, một lần hành động đã dẫn động ánh mắt của mấy ngàn tu sĩ.