Bất Hủ Bất Trạch Bất Tương Ái

Chương 9: Âm thầm đọ sức




Quân Dĩ Duệ nghe thấy tiếng chuông cửa, nhưng lại không nghe thấy tiếng mở cửa phòng Tần Dụ Lãng.

Anh mang dép lê ra khỏi phòng, đang nghĩ ngợi Tần Dụ Lãng đi đâu, lại nhìn thấy trong phòng cậu không có một bóng người.

Anh nhanh chóng đi xuống lầu, mở cửa ra thứ đập vào mắt anh đầu tiên chính là khuôn mặt của người bạn thân mấy ngày nay không thấy – Khúc Viễn Dương. Bỏ qua Khúc Viễn Dương, nhìn ra phía sau mới nhìn thấy thân ảnh của Tần Dụ Lãng.

Quân Dĩ Duệ tránh người “Sao cậu lại tới đây?”

Khúc Viễn Dương trực tiếp đi vào, “Rất ồn a, tôi nhìn thấy bạn trọ mới của cậu ở trong vườn nhà tôi, vừa vặn cậu ấy quên mất đường về nhà, nên tôi đưa cậu ấy về đây.”

Tần Dụ Lãng nhìn thoáng qua Quân Dĩ Duệ, phát hiện sắc mặt của anh cũng không phải tái nhợt, mà là mang theo chút ửng hồng.

Quân Dĩ Duệ hỏi Tần Dụ Lãng: “Em lạc đường? Vậy em đi ra ngoài làm gì?”

“Tôi… Tôi đi ra ngoài hít thở không khí.”

Tần Dụ Lãng thay đổi dép lê, nghe thấy tiếng của Khúc Viễn Dương “Quân thiếu, nghe nói cậu bệnh hả? Như thế nào, cậu là mình đông da sắt mà cũng có lúc không chịu nổi sao?”

Quân Dĩ Duệ không để ý tới Khúc Viễn Dương trêu chọc, khẽ dựa vào ghế sô pha.

Tần Dụ Lãng giải thích cho Khúc Viễn Dương nghe: “Hôm qua,tôi nấu cơm cho anh ấy ăn, kết quả anh ấy hình như ăn thành bệnh…”

“Cậu biết làm cơm?” Khúc Viễn Dương nở nụ cười, mặt lạnh lùng mấy bữa nay đã có lúc sáng rọi.

Tần Dụ Lãng thành thật mà nói cho Khúc Viễn Dương biết, “Không, đó là lần đầu tiên tôi làm.”

Khúc Viễn Dương càng vui vẻ, Tần Dụ Lãng nhìn sắc mặt Quân Dĩ Duệ dần dần âm u, có chút khó hiểu, lúc này Quân Dĩ Duệ mở miệng nói: “Em về phòng trước đi, anh có chuyện muốn nói với cậu ta.”

Tần Dụ Lãng “Ah” một tiếng rồi đi về phòng mình, tiếng bước chân của cậu biến mất ở khúc cua ở lầu hai.

Quân Dĩ Duệ hung hăng nhìn về Khúc Viễn Dương, cảnh cáo nói: “Khúc Viễn Dương, nếu cậu dám ngấp nghé đến em ấy, cậu nhất định phải chết!”

“Làm gì vậy? Tôi hứng thú với cậu ta chẳng lẽ ghi hết trên mặt sao? Tốt xấu chúng ta cũng là anh em tốt a, như vậy quá tổn thương tình cảm rồi.” Khúc Viễn Dương không có phủ nhận, mà là tránh nặng tìm nhẹ trả lời Quân Dĩ Duệ.

Anh mắt Quân Dĩ Duệ  âm lệ…, “Chỉ cần là vì em ấy, cái gì cũng có thể xem nhẹ.”

Khúc Viễn Dương thu hồi biểu lộ nói giỡn, “Tôi biết rõ cậu coi trọng cậu ta, yên tâm, vừa rồi cậu ta hỏi chuyện nhà trọ trước đây, tôi vậy mà lại giúp cậu giấu diếm đấy.”

Quân Dĩ Duệ lúc này mới nhớ tới chuyện chính mình bảo Khúc Viễn Dương dùng danh nghĩa của gã thuê nhà trọ Tần Dụ Lãng, anh hỏi: “Cậu nói như thế nào với em ấy?”

“Cái đó không phải quá đơn giản sao, tôi nói với cậu ta một tuần về biệt thự của mình một lần, hôm nay vừa vặn đụng phải cậu ta chứ sao.”

Khúc Viễn Dương đứng dậy tìm nước uống, gã nhớ tới vẻ mặt đáng yêu của Tần Dụ Lãng  liền không nhịn được nhẹ bật cười, “Cậu đã bán đứng tôi để đạt được mục đích, Quân thiếu cậu nợ tôi một món nợ nhân tình nha.”

Quân Dĩ Duệ hai tay ôm ngực nhìn Khúc Viễn Dương, “Cho dù là nhân tình, cũng tuyệt đối không thể dùng em ấy để trả, cậu hiểu không?”

Động tác của Khúc Viễn Dương ngừng một chút, sau đó nói: “Quân thiếu, sao cậu có thể xác định cậu ta nhất định sẽ thích mình chứ? Nếu như cậu không bẻ cong được cậu ta thì sao?”

Quân Dĩ Duệ trả lời kiên định mà quyết tuyệt, “Cho dù ba năm không được, ba mươi năm tôi cũng sẽ không từ bỏ.”

Đã chờ cậu ba năm, chẳng lẽ còn sợ chờ lâu hơn sao?

Lúc Tần Dụ Lãng xuống lầu, phòng khách dưới lầu truyền đến tiếng TV, Quân Dĩ Duệ cùng Khúc Viễn Dương mỗi người ngồi một ghế, mặt đối mặt mà ngồi.

“Cơm trưa làm sao bây giờ? Có phải gọi giao hàng không?” Tần Dụ Lãng hỏi Quân Dĩ Duệ.

Quân Dĩ Duệ ngay cả đầu cũng không ngẩng mà trả lời cậu một tiếng, “Ừ.”

Khúc Viễn Dương phát biểu ý kiến của mình, “Nếu không để tôi xuống bếp a?”

Tần Dụ Lãng dùng  ánh mắt kinh ngạc nhìn làm Khúc Viễn Dương thập phần thỏa mãn, “Thì ra anh còn biết nấu ăn sao?”

Quân Dĩ Duệ bất mãn trừng mắt nhìn Khúc Viễn Dương, “Trong nhà không có nguyên liệu nấu ăn rồi. Tần Dụ Lãng, em vẫn là gọi giao hàng a.”

“Nhưng mà lần trước nguyên liệu nấu ăn mà hôm qua Lý Thượng Trí đem đến tôi vẫn chưa dùng hết, có lẽ còn đủ.”

Khúc Viễn Dương đi vào phòng bếp, gã dừng lại trước mặt Tần Dụ Lãng, “Cậu nguyện ý giúp tôi một tay không? Tôi có thể dạy cậu nấu cơm nha.”

Tần Dụ Lãng gật gật đầu, “Được.”

Trên ghế sa lon sắc mặt Quân Dĩ Duệ khó coi tới cực điểm, vậy mà hai người đi vào phòng bếp đều không có chú ý.

Tần Dụ Lãng nhìn Khúc Viễn Dương thuần thục chuẩn bị  đồ ăn, đứng phía sau hỏi: “Anh thường thường nấu cơm ở nhà sao?”

“Ừ, tôi rất có hứng thú đối với nấu nướng  đấy.” Đem đồ gia vị để qua một bên, Khúc Viễn Dương lấy nồi đất ra.

“Tôi còn tưởng rằng tác giả đều không am hiểu nội trợ.”

Khúc Viễn Dương bật bếp, cho vào nồi một chút dầu, “Thứ tôi biết cũng không phải chỉ có mấy thứ này nha.”

Tần Dụ Lãng vừa muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng cửa phòng bếp bị mở ra,  tiếng nói âm lãnh của Quân Dĩ Duệ tiến vào lỗ tai của cậu: “Tần Dụ Lãng em đi ra.”

“Chuyện gì à?” Tần Dụ Lãng quay đầu lại, bộ dạng có chút không kiên nhẫn, cái này làm cho lửa giận trong Quân Dĩ Duệ tăng gấp đôi.

Không đợi trả lời, góc áo của Tần Dụ Lãng  đã bị Quân Dĩ Duệ kéo, bị Quân Dĩ Duệ dùng  động tác thô bạo túm ra ngoài

“Anh làm cái gì thế?” Tần Dụ Lãng ra sức muốn tránh ra tay của anh, lại càng bị dùng sức mà kéo đến phòng khách.

Quân Dĩ Duệ đẩy Tần Dụ Lãng ngồi xuống ghế sa lon, “Em ngồi ở chỗ này không được cử động biết không?”

Tần Dụ Lãng chỉnh sửa lại quần áo của mình, không phục mà trả lời một câu: “Tôi mắc cái gì mà phải nghe lời anh chứ?”

“Chỉ dựa vào việc em bây giờ đang ở trong nhà Quân Dĩ Duệ anh, anh không cho phép một mình em ở chung một chỗ với Khúc Viễn Dương.”

Đây là lần đầu tiên Tần Dụ Lãng nhìn thấy bộ dạng Quân Dĩ Duệ nổi giận, trong mắt anh tựa hồ có một đốm lửa đang thiêu đốt, hai con ngươi bá đạo nhìn chằm chằm vào Tần Dụ Lãng làm cho Tần Dụ Lãng cảm thấy sợ hãi.

Hồi lâu, Tần Dụ Lãng mới nghẹn ra một câu, “Quân Dĩ Duệ, anh đã xong chưa?”

Quân Dĩ Duệ không có trả lời cậu, chính mình trực tiếp đi đến phòng bếp, “Rầm ——” đóng cửa lại.

Tần Dụ Lãng ngồi ở trên ghế sa lon, hậu tri hậu giác nói: “Anh ta không phải vì…. mình ở chung với Khúc Viễn Dương mà tức giận chứ?”

“Quân thiếu, làm gì mà phát hỏa lớn như vậy chứ?” Khúc Viễn Dương thấy Quân Dĩ Duệ một mình đi vào, một bên lấy bò bít-tết ra một bên hỏi anh.

“Khúc Viễn Dương, cậu thật sự có hứng thú với em ấy sao?” Quân Dĩ Duệ đi thẳng vào vấn đề mở miệng nói.

Khúc Viễn Dương đem chén đĩa cất kỹ, nghiêm trang mà nhìn về phía anh, “Cậu nói Tần Dụ Lãng?”

“Cậu đừng thừa nước đục thả câu với tôi nữa, cậu thật sự muốn….cạnh tranh với tôi vì em ấy sao?”

“Quân thiếu, tôi chỉ là mới thấy cậu ta hai lần mà thôi, chưa nói tới việc có hứng thú, cậu ta không giống với những người trước đây tôi đã từng tiếp xúc. Nói thật, nếu như không phải bởi vì cậu để ý cậu ta trước, có lẽ tôi sẽ ra tay đấy.” Khúc Viễn Dương hoàn toàn không kiên nể mà đối diện với Quân Dĩ Duệ đang phát ra khí tràng ma quỷ, trực tiếp trả lời.

Quân Dĩ Duệ đột nhiên cười ra tiếng, “Khúc Viễn Dương, đây là lần đầu tiên cậu nói dài như vậy với tôi. Chỉ bằng điểm ấy, tôi tin tưởng cậu.”

“Nhưng mà cậu để ý đến em ấy cũng vô dụng, em ấy nhất định là của Quân Dĩ Duệ tôi.”