Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 81: Mập mờ




Dịch giả: nhatchimai0000

Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng đám người Từ Miêu vội vàng chạy tới. Đoan Mộc Vũ vừa định đi theo sau quan sát một phen thì bỗng nhiên thanh âm của một người con gái nhẹ nhàng vang đến. Giọng nói trong vắt như băng tan giữa ngày xuân truyền tới từ phía sau.

"Nghe lén không phải là một thói quen tốt đâu!"

Đoan Mộc Vũ sợ hãi cả kinh! Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy trên một cành cây cổ thụ vươn ra ở phía sau mình hơn ba mươi trượng có một cô gái mặc quần áo trắng ngồi trên đó. Hai tay nàng vịn lấy cành cây, hai chân rất thoải mái đung đưa giữa không trung. Toàn thân dường như cùng gốc cổ thụ này hòa làm một thể, cực kỳ tự nhiên.

Ở sau lưng nàng có một cây đàn cổ, đây rõ ràng là cô gái dùng một tiếng đàn đánh bay vô số thanh kiếm của đám đệ tử Vô Cực Môn ở bên dòng suối nhỏ buổi sáng hôm qua. Quả nhiên nàng không hề rời đi.

Không biết nàng tới chỗ này bao lâu rồi? Đoan Mộc Vũ từ đầu tới cuối không cảm nhận được nhưng đây cũng là chuyện bình thường. Cho dù cảm ứng của hắn bén nhạy cực điểm, nhưng ở trước mặt người tu hành cảnh giới Linh Thai thì không thể sánh bằng vì cảnh giới Linh Thai tu luyện chủ yếu là tôi luyện thần hồn.

Đoan Mộc Vũ lẳng lặng nhìn cô gái kia một cái, sau đó quay đầu đi. Mặc dù hắn không quen biết nhưng có thể khẳng định nàng không có ác ý gì với mình cả. Cho dù có ác ý thì hắn cũng chẳng có biện pháp gì để mà phòng tránh, cảnh giới Linh Thai không phải như cảnh giới Động Huyền!

Thấy Đoan Mộc Vũ vẫn im lặng, cô gái kia không thèm đếm xỉa gì đến thái độ đó mà thoải mái nói: "Có phải ngươi có cừu oán với người của Vô Cực Môn không? Hay là ngươi thích Từ Miêu? Hôm qua rõ ràng ngươi đã định bỏ đi nhưng sau nghe thấy tên của hai người Từ Miêu và Tín Dương thì lại ở lại rình trộm quan sát suốt cả đêm, đừng bảo là ngươi vì diệt trừ Mỵ Yêu nên thế nhé!"!

Nàng vừa nói ra, mí mắt của Đoan Mộc Vũ khẽ giật giật. Thật không thể coi thường cô gái áo trắng này, không ngờ nàng có thể quan sát tỉ mỉ đến vậy! Tuy nhiên hắn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt có tu vi Tàng Phong, đáng lý cô gái này phải không có lý do gì chú ý tới hắn mới phải. Nghĩ mãi mà vẫn không thông nên hắn cứ giữ im lặng như vậy.

Cô gái áo trắng kia cũng không ngừng lại mà quả quyết nói: "Nơi đây xuất hiện Mỵ Yêu chỉ sợ không đơn giản, chắc chắn có ẩn tình khác! Ta hoài nghi Mỵ Yêu này ẩn nấp ở trong thân thể loài người, hơn nữa tính cách cực kỳ hung tàn và thích giết chóc. Đêm qua, mấy trăm thôn dân sống trong hai sơn thôn này đã chạy trốn nhưng đều bị Mỵ Yêu này giết chết! Ta cũng không ngờ rằng sự việc lại thành ra thế!"

Nghe nàng nói thế, trong lòng Đoan Mộc Vũ cũng cả kinh. Thì ra là thế nên đêm qua nơi đây không có bóng dáng Mỵ Yêu, đúng là con Mỵ Yêu này hung tàn quá. Thông thường, Mỵ Yêu chỉ lấy sắc đẹp dụ dỗ đàn ông mà chẳng mấy khi động thủ với phụ nữ trẻ em, thế mà giờ đây lại tàn sát tất cả. Chuyện này đúng là không giống bình thường.

"Nếu ta đoán không sai, Mỵ Yêu ẩn giấu trong thân thể nhân loại đang ở trong mấy người chúng ta! Phải tìm được người này, như thế mới có thể tìm ra con Mỵ Yêu kia!" Cô gái áo trắng không nghỉ mà tiếp tục nói.

"Chúng ta?" Đoan Mộc Vũ cuối cùng cũng phản ứng lại. Hắn quay đầu, cau mày nói.

"Không sai, bao gồm cả ngươi! Tất cả mọi người trong vòng trăm dặm quanh đây đều đáng nghi!" Cô gái áo trắng lạnh nhạt nói.

"Vậy còn ngươi thì sao?" Đoan Mộc Vũ hỏi ngược lại.!

"Ta? Tất nhiên không trong phạm vi này!" Cô gái áo trắng nói rất thản nhiên, chẳng chút khách khí. Đổi lại những người khác, chỉ sợ sẽ bị chọc cho tức chết.

Đoan Mộc Vũ chỉ khẽ gật đầu mà không nói gì nữa. Không phải hắn tin tưởng cô gái áo trắng này, mà là với thực lực của nàng nếu bị Mỵ Yêu phụ thể thì dù là hắn hay đám Từ Miêu của Vô Cực Môn đừng ai nghĩ đến chuyện sống sót.

Mà cách Mỵ Yêu phụ thể, Đoan Mộc Vũ cũng đã từng thấy qua rồi. Phụ thể ở đây không phải là đoạt xá đoạt hồn, mà để đạt tới mục đích nào đó mà cam tâm tình nguyện trở thành vật dẫn cho Mỵ Yêu ví dụ như tăng cường thực lực v.v... Mỵ Yêu này là một loài yêu rất đặc biệt, nó có thể biến hóa vô hình, cho dù là ẩn nấp trong cơ thể loài người nên không nhìn ra đầu mối!

Đáng sợ hơn là mỗi khi đêm đến, Mỵ Yêu có thể thoát khỏi vật dẫn, hoạt động ở trong vòng trăm dặm giống như một phân thân cường đại!

Cũng chính vì vậy nên cô gái áo trắng kia mới nói “tất cả nhân loại trong vòng trăm dặm tối hôm qua đều đáng nghi”! Có lẽ đây là nguyên nhân mà một kẻ vô danh tiểu tốt có tu vi cảnh giới Tàng Phong như hắn lại được nàng chú ý.

Cô gái áo trắng kia cũng có chút kinh ngạc trước sự im lặng của Đoan Mộc Vũ, tuy nhiên nàng cũng chẳng nói năng gì.!

"Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không được rời khỏi tầm mắt của ta. Nếu không ta sẽ coi là ngươi chạy trốn, sẽ giết chết ngươi!"

Đoan Mộc Vũ chỉ gật đầu mà không nói gì, gặp phải tình huống như thế chỉ có thể xem như bản thân gặp xui xẻo. Nhất là thực lực hai bên lại chênh lệch quá xa nên kháng cự chỉ tổ ăn hành!

Ngay sau đó cô gái áo trắng nhẹ nhàng bay từ trên cây cổ thụ xuống, rồi theo bước tới đám người Từ Miêu phía trước. Đoan Mộc Vũ lẽo đẽo theo ở phía sau.

Cô gái này không ngự kiếm mà đi, nhưng hai chân lại không hề chạm đất. Nàng cách Đoan Mộc Vũ vài chục trượng, không hề quan tâm tới tu vi của Đoan Mộc Vũ. Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, hắn đành lấy sói băng ra chạy như điên ở phía sau, cuối cùng không đến nỗi thoát khỏi tầm mắt của cô gái áo trắng.

Rất nhanh, Đoan Mộc Vũ theo sau cô gái áo trắng đi tới một ngọn núi cao hơn bốn mươi trượng. Phong cảnh ở đây đã bị tàn phá hoàn toàn từ lâu, khắp nơi là thi thể, huyết tinh ngất trời. Đám người chạy trốn hôm qua hẳn không một người nào may mắn thoát khỏi.

Từ Miêu cùng mười mấy tên đệ tử Vô Cực Môn đều mang vẻ mặt ngưng trọng dò tìm dấu vết xung quanh. Mọi người chào đón Đoan Mộc Vũ và cô gái áo trắng đang đi tới bằng cách giương kiếm, sau đó vây tròn quanh hai người. Hiển nhiên bởi vì dung nhan của cô gái áo trắng quá mức kinh diễm nên tưởng nàng là Mỵ Yêu.

Còn Tín Dương khi nhìn thấy Đoan Mộc Vũ bèn nhíu mày một cái, đôi mắt nhất thời bén nhọn, sát ý trên người không thể nén được mà phát ra. Nhưng ả lại e ngại Đoan Mộc Vũ và cô gái áo trắng là một bọn vì thực lực cô gái này rõ ràng cực mạnh. Nếu chỉ sợ ả đã sớm xông lên giết chết Đoan Mộc Vũ.

Tuy nhiên, Đoan Mộc Vũ từ đầu đến cuối lại thản nhiên như không, căn bản không xem sát ý trắng trợn của Tín Dương ra gì. Ngoai ra còn có ánh mắt đám người Lỗ sư huynh và mấy tên đẹ tử Vô Cực Môn với đủ loại tình cảm ghen tỵ và hâm mộ.

"Không được vô lễ, tất cả lui ra! Lỗ Thành, Chương Đại Hữu, mấy người các ngươi dẫn người thu liệm thi thể của hương dân, an táng cho mau. Chuyện này, Vô Cực Môn chúng ta tất sẽ vì bọn họ đòi lại công đạo!"

Từ Miêu không hổ là đệ tử xuất sắc nhất trong Vô Cực Môn, sau khi bình tĩnh quan sát cô gái áo trắng kia mới quát lên quả quyết. Sau khi ra lệnh lại rất có hàm dưỡng, ôm quyền thi lễ: "Xin hỏi các hạ xưng hô như thế nào? Tại hạ là Từ Miêu, đệ tử đời thứ ba của Vô Cực Môn. Không biết các hạ có phải vì chuyện Mỵ Yêu làm loạn mà đến hay không?"

"Ta tên là gì bọn ngươi không cần biết!" Cô gái áo trắng nhẹ nhàng đáp lại, thái độ cao ngạo, nói một là một.

"Tuy nhiên, ngươi đoán không sai. Bản nhân đến là vì Mỵ Yêu này! Từ đạo hữu, có chuyện còn cần phiền toái tới bọn ngươi. Theo chuyện đêm qua thì ta hoài nghi Mỵ Yêu đang ẩn thân trong thân thể loài người cho nên mới có thể tránh được sự truy tìm của bản nhân. Mà người chứa chấp Mỵ Yêu hơn phân nửa đang ẩn nấp trong đám người các ngươi!"