Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 78: Đánh chết




Dịch giả: nhatchimai0000

"Ầm ầm". Từng trận âm thanh cuồng dã, dứt khoát vang lên từ phía chân trời! Lực lượng vô cùng mạnh mẽ giáng xuống từ trên chín tầng trời! Hết thảy mọi vật cản trên đường đi dường như sẽ bị bóp thành phấn vụn!

Một chưởng này chính là chưởng mà ngày xưa Đoan Mộc Vũ đã vẽ lên lòng bàn tay Trình Nguyệt trong đại mạc. Nhưng lúc này do hắn thi triển nên uy lực mạnh mẽ hơn rất nhiều!

Mặc dù Hoành Uyên đa mưu túc trí, giảo hoạt như hồ ly cũng không cách nào ngờ rằng Đoan Mộc Vũ còn ẩn giấu thủ đoạn như vậy. Thậm chí để lừa hắn mà chịu trọng thương bởi. Tâm kế và khả năng nhẫn nại vô cùng cao!

Đoan Mộc Vũ xuất chưởng chỉ trong khoảnh khắc nên Hoành Uyên không kịp né tránh. Hắn hét thảm một tiếng, cả người văng đi thật xa. Hắn bay cao đến tận chục trượng, phun máu thành vòi. Sau khi rơi xuống đất, Hoành Uyên không hề nhúc nhích hay rên rỉ một tiếng nào. Một chưởng này xuất ra cực kỳ chuẩn xác, tất cả tâm mạch phế phủ của Hoành Uyên đều bị chấn cho nát bấy, dù có dùng linh đan diệu dược gì cũng vô ích!

Mà Đoan Mộc Vũ thì ngã rạp xuống đất, hít thở vô cùng khó khăn sau khi tung chưởng. Pháp lực toàn thân hắn không còn một chút nào, thậm chí kinh mạch cũng bị tổn thương rất nặng. Hơn nữa, thương thế trước ngực càng làm hắn thoi thóp thêm!

Đáng tiếc hắn đã đưa số Hồi Xuân Linh Đan và Bồi Nguyên Đan Khô Mộc để lại lúc trước cho đám người Từ Trần Phong nên lúc này không còn linh đan để phục dụng.

Chỗ này hiển nhiên không thể ở lâu vì băng đã biến mất, nước từ thác nước cứ liên tục chảy xuống nhanh chóng dâng lên tới thắt lưng Đoan Mộc Vũ. Nếu không lập tức rời đi thì chắc chắn hắn sẽ bị dìm chết.

Lúc này, Đoan Mộc Vũ đang bị trọng thương nên mặc kệ quả trừng yêu thú kia mà chỉ lấy vật tùy thân của Hoành Uyên và hai tên sư đệ hắn. Hắn gắng gượng, dùng nốt chút lực lượng cuối cùng leo ra khỏi hố sâu hơn ba mươi trượng này. Về phần thanh kiếm đang cắm trên ngực thì đợi sau khi khôi phục chút khí lực mới từ từ rút nó ra!

Lúc này cũng đã có thể nhận ra điểm bất phàm của Thanh Mộc Tâm. Miệng vết thương kinh khủng như thế, bản thân Đoan Mộc Vũ không cách nào cầm máu được, nếu bình thường thì chắc chắn hắn mất máu mà chết nhưng do hiệu quả chữa thương thần kỳ củaThanh Mộc Tâm nên vết thương chẳng mấy chốc đã ngừng chảy máu. Mặc dù, thương tích không thể nào khỏi hẳn ngay nhưng cuối cùng vẫn có thể bảo vệ tính mạng của hắn.

Một tay Đoan Mộc Vũ cầm thanh kiếm của Hoành Uyên, một tay bám vào tảng đá lớn trong đầm. Lúc này, hắn không dám vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết, bởi vì không có ai phòng hộ thì một con dã thú tầm thường cũng có thể lấy đi tính mạng hắn.

Mà sự thật đã chứng minh đúng là như thế. Mùi máu tươi nhanh chóng hấp dẫn mười con sói hoang, chúng cắn xé thi thể của Hoành Uyên xong thì không chịu rời đi, cứ quanh quẩn xung quanh Đoan Mộc Vũ mãi, bộ dạng vô cùng sốt ruột.

Cho dù Đoan Mộc Vũ có suy yếu thì đám sói hoang này cũng không phải đối thủ. Sau khi hắn dễ dàng chém chết ba con sói cường tráng nhất thì đám sói còn lại mới chịu rời đi.

Hai ngày kế tiếp, đầm nước này liền trở nên náo nhiệt, dã thú chim chóc lớn nhỏ thỉnh thoảng có ghé đến nhưng chỉ cần chúng không quấy rầy thì Đoan Mộc Vũ chẳng thèm quan tâm. Hắn để Thanh Mộc Tâm từ từ chữa hương cho mình.

Đến ngày thứ ba, Đoan Mộc Vũ hồi phục được một chút khí lực. Hắn đứng dậy nhặt chiếc nhẫn trữ vật của Hoành Uyên lên. Thứ này cứng rắn đến nỗi làm vỡ cả răng của một con sói nên mới còn lại nơi đây.

Sau đó, Đoan Mộc Vũ lại trở lại trong đầm nước tìm kiếm vật phẩm tùy thân của hai tên sư đệ của Hoành Uyên. Hai người bọn chúng còn không có tư cách sử dụng nhẫn trữ vật nên chỉ có hai cái túi trữ vật.

Vốn hắn muốn bỏ đi luôn, nhưng chợt nhớ đến quả trứng yêu thú nên lại tiến vào huyệt động phía dưới đầm nước xem xét một chút. Thật bất ngờ, chỉ sau ba ngày mà quả trứng yêu thú kia đã có biến hóa rất lớn khiến hắn cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Ở bên ngoài quả trứng vốn có một lớp đất đá thật dày bao phủ nhưng bây giờ đã rớt xuống, để lộ ra một quả trứng nhỏ như nắm tay, trong suốt như ngọc.

Nhìn thấy cảnh này, Đoan Mộc Vũ ngạc nhiên trong chốc lát. Cuối cùng hắnlặng lẽ nhặt quả trứng yêu thú lên. Bây giờ hắn đại khái đoán được quả trứng yêu thú này có thể đã tồn tại ít nhất hơn ngàn năm. Hơn nữa yêu thú được sinh ra từ trong quả trứng này tất nhiên không hề tầm thường.

Nhưng trải qua mấy ngàn năm, lực lượng cường đại trong quả trứng đã từ từ tiêu thất, biến thành tầng tầng đất đá. Hiện tại sinh cơ trong quả trứng mặc dù được hắn giúp đỡ nhưng vô cùng nhỏ yếu. Nói cách khác, quả trứng yêu thú này có thể là đời sau của Thần Long Thượng Cổ cường đại, nhưng hiện tại không mạnh mẽ hơn gà đất chó kiểng là bao. Nếu nó có thể phá vỏ chui ra, hẳn cũng không sống nổi.

Đã như vậy cứ xem như mình nuôi một con thú cưng đi. Nếu khiến cho nó có được sức mạnh cường đại thì không thể nhưng giúp nó sống sót thì chỉ là chuyện nhỏ.

Rời khỏi đầm nước, việc đầu tiên Đoan Mộc Vũ làm là xem xét vật phẩm của ba người Hoành Uyên một chút. Hắn vốn tưởng rằng có thể tìm được một ít linh đan chữa thương nhưng đáng tiếc trừ một ít linh thảo ra thì không có viên linh đan nào. Đoán chừng chắc chúng đã bị sử dụng hết trong trận đuổi bắt vừa rồi.

Tuy nhiên, hắn thu hoạch cũng không ít. Ba người Hoành Uyên tổng cộng cống hiến cho Đoan Mộc Vũ ba trăm năm mươi tám viên huyền tinh. Thứ này vừa có thể dùng để mua các loại vật phẩm vừa là có thể coi như thiên địa linh khí, bổ sung pháp lực rất tốt.

Ngoài ra còn có ba thanh kiếm phẩm chất bình thường. Với Đoan Mộc Vũ thì hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi ném lại vào túi trữ vật.

Điều duy nhất khiến Đoan Mộc Vũ vui vẻ một chút là trên người ba người Hoành Uyên có các loại thức ăn dùng để bồi dưỡng linh thú. Những thứ này sau này sẽ có tác dụng rất lớn nha. Còn có một vài tài liệu luyện đan, chế phù, luyện khí. Trong đó hàn thiết trăm năm thượng hạng có khoảng năm cân.

Đây cũng coi là một thu hoạch lớn.

Thu thập xong xuôi, Đoan Mộc Vũ lấy năm viên huyền tinh để khôi phục pháp lực bản thân. Sau đó mới phân biệt phương hướng, bước về hướng Bắc. Di chuyển trong núi sâu hai ngày, hắn gặp một ngọn núi nguy nga sừng sững. Trên núi, mây mù dày đặc không nhìn thấy đỉnh. Quả nhiên là một nơi có phong cảnh rất đẹp.

Đoan Mộc Vũ không định lên núi du ngoạn mà chỉ nhìn từ xa rồi tiếp tục lên đường. Nhưng lúc này, từ hai ba dặm phía trước bỗng nhiên có tiếng người truyền đến. Số người dường như rất nhiều, khoảng mấy trăm nhưng toàn bộ đều là người phàm.

Đoan Mộc Vũ cũng không nghĩ ngợi nhiều. Nơi đây tuy là rừng sâu núi thẳm, nhưng có rất nhiều người phàm thì chẳng là chuyện gì lạ.

Đoan Mộc Vũ tiếp tục tiến lên. Hắn bắt gặp mấy trăm người đang dẫn theo gia đình, lưng đeo các túi đồ. Vẻ mặt bọn họ hoảng sợ, dường như đang vất vả lẩn trốn.

Lúc đầu Đoan Mộc Vũ còn tưởng rằng những người này trốn từ Ngô Châu sang nên cũng không quá để ý, cho đến khi hắn chuẩn bị vòng qua thì trong đám người mới có mấy lão giả cất tiếng: "Này cháu, chớ nên đi về phía trước! Phía trước có ác quỷ tàn sát bừa bãi đó. Nó đã giết chết hơn mười người rồi, bọn ta trốn còn không còn kịp nữa. Ngươi không nên đâm đầu vào chỗ chết!"