Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 75: Hàn đàm (Hàn đầm)




Dịch giả: nhatchimai0000

Núi rừng hùng vĩ, cây cối xanh tươi, một con suối nhỏ đang chảy róc rách, nước suối trong suốt tinh khiết. Lúc này, mặt nước suối đang phản chiếu một gương mặt có phần tiều tụy, nhưng khó giấu sát khí trong ánh mắt. Gương mặt này chính là của Đoan Mộc Vũ.

Kể từ lúc hắn rời khỏi Tích Nguyệt Hồ đến nay đã là bảy ngày. Trong khoảng thời gian này hắn ngày đêm băng đèo vượt núi, vội vã chạy như điên hơn hai ngàn dặm. Cũng trong khoảng thời gian này, hắn chạm trán với bốn người Hoành Uyên mấy lần. Kết quả một người trọng thương, một người bị thương nhẹ, nhưng hắn lại không có cách nào hoàn toàn cắt đuôi bọn chúng. Đám người Hoành Uyên quả nhiên điên thật rồi, bọn chúng không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đuổi theo. May rằng hắn có kinh nghiệm phong phú nên mới có thể trốn thoát nhiều lần.

Hiện tại, nơi đây đã không còn trong địa phận Ngô Châu mà hẳn là Hải Châu, tuy nhiên chuyện này không quan trọng mấy. Quan trọng là - Đoan Mộc Vũ đã kiệt sức. Trong trận chiến mấy canh giờ trước, pháp lực của hắn đã hao sạch sẽ. Hắn có thể trốn được tới đây là đã cố gắng lắm rồi!

Vốc lên một ngụm nước suối trong suốt, mát lạnh, Đoan Mộc Vũ uống vào thật sảng khoái. Bảy ngày qua, hắn không hề ăn uống chút gì, tất cả đều trông cậy vào Thanh Mộc Tâm nhưng bây giờ đã đến cực hạn của nó!

Rửa mặt xong, Đoan Mộc Vũ đứng dậy nhìn về phía xa xa. Cách đây khoảng bốn năm dặm, tiếng chim chóc ríu rít, tiếng côn trùng rỉ rả bỗng nhiên im bặt, chắc hẳn ba người Hoành Uyên đã đuổi tới. Từ lúc bắt đầu đuổi giết, mặc dù bọn chúng có tu vi Động Huyền nhưng tình hình chẳng khá hơn Đoan Mộc Vũ chút nào. Ngay cả tọa kỵ của bọn chúng cũng bị Đoan Mộc Vũ bắn cho chết hết nên giờ đây hoàn toàn trông vào đôi chân mà đuổi bắt.

Do ba người bọn chúng cứ liên thủ với nhau nên Đoan Mộc Vũ không thể chống lại được.

Không quan sát nữa, vẻ mặt Đoan Mộc Vũ chẳng có bao nhiêu biến hóa. Hắn xoay người liền nhảy vào dòng suối nhỏ, đi dọc theo con suối. Hiện tại, ngay cả chút thời gian khôi phục pháp lực hắn cũng không có, nếu không phải xương cốt toàn thân vô cùng cường đại thì đã không thể chống đỡ rồi đến giây phút này.

Càng về phía hạ lưu con suối thì nước chảy càng mạnh, sau khi hợp với mấy dòng suối nhỏ khác chúng tạo thành một dòng suối chảy xiết. Ngâm mình ở trong nước suối trong suốt, lạnh như băng thế này rất là thoải mái. Đoan Mộc Vũ còn nằm ngửa, nổi lềnh bềnh trên mặt nước, để mặc con suối cuốn mình xuống hạ lưu.

Đây không phải do hắn rảnh rỗi mà đi đú đỡn, hắn làm vậy vì nó có hiệu quả đối với việc khôi phục pháp lực. Chìm trong nước suối lạnh như băng này, hắn có thể cẩn thận giải phóng một chút hàn khí trên vòng tay băng phách ngàn năm ở cổ tay trái để chuyển thành pháp lực.

Tiếng ầm ầm đinh tai nhức óc từ phía cuối con suối vọng lại, chắc hẳn đó là một thác nước. Đoan Mộc Vũ vươn tay bám vào một tảng đá lớn giữa dòng, đang định lên bờ bỏ đi thì bỗng nhiên trong lòng chợt động, dường như đã cảm ứng gì đó!

"Hàn khí? Kỳ quái, chẳng lẽ dưới thác nước này có ẩn giấu một hàn đàm?"

Trong lòng nghĩ tới đây, Đoan Mộc Vũ có chút vui mừng. Hắn bèn nhanh chóng thuận thế tiếp tục trôi theo dòng nước, rút chủy thủ hàn thiết ra cầm trong tay, từ từ trèo xuống thác nước.

Đến chân thác, quả nhiên hàn khí càng phát ra nồng đậm. Lúc này, Đoan Mộc Vũ chẳng chút do dự lặn ngay xuống dưới. Đầm nước ở dưới thác nước này sâu khoảng hơn ba mươi trượng, lạnh thấu xương. Người bình thường chỉ cần nhảy vào thì chẳng mấy chốc liền bị đông cứng.

Nhưng hàn khí này đối với Đoan Mộc Vũ thì có thể xem là đồ đại bổ rồi. Men theo từng tia hàn khí tản ra, hắn tìm được một tảng đá khổng lồ. Dưới tảng đá này, là một tảng băng cứng rắn, thật dày, hoàn toàn phong bế nơi phát ra hàn khí.

Đoan Mộc Vũ cẩn thận dò xét một phen rồi mới thở phào nhẹ nhõm. Bởi vì sau khi xem xét, hắn có thể khẳng định hàn đàm này do thiên nhiên hình thành, không phải do yêu thú hay người tu hành tạo dựng nên, nếu không trêu phải bọn chúng sẽ vô cùng xui xẻo.

Lúc này, Đoan Mộc Vũ không vội vàng tiến vào nơi phát ra hàn khí mà lại nổi lên trên mặt nước. Hắn không thể lặn dưới nước quá lâu, nhưng hàn khí ở đây lại có thể sử dụng được. Vậy thì phải chấm dứt với ba người Hoành Uyên tại đây thôi!

Vừa nghĩ tới đây, Đoan Mộc Vũ liền lựa chọn một chỗ bí mật dưới mặt đá rồi khiến thân thể chìm xuống đầm nước. Nơi đây vừa có thể bảo đảm hô hấp, có thể vận chuyển Băng Di Liên Thiên Quyết!

Bởi vì hàn khí trong đầm nước rất nhiều, cho nên việc vận chuyển pháp quyết vô cùng thuận lợi.

Chỉ sau một nén nhang ba người Hoành Uyên đã xuất hiện ở phía trên thác nước với bộ dạng vô cùng chật vật, tóc tai bù xù, bụi đất đầy mặt. Phía trươc bọn chúng là một con chim nhỏ màu xanh bay quanh quẩn không ngừng. Đây chính là Phong Hành Điểu rất giỏi truy tung. Lúc trước, Đoan Mộc Vũ đã bắn chết ba con, nhưng không ngờ trong tay bọn Hoành Uyên vẫn còn có một con nữa. Hiện giờ, hắn không cách nào dùng máu huyết dụ dỗ Phong Hành Điểu được nữa, cho nên khó có thể tránh khỏi cảm ứng của nó.

"Hắc hắc hắc! Con thỏ nhỏ khốn kiếp đáng chết kia, ta xem ngươi còn có thể chạy đến nơi đâu? Hai vị sư đệ, hiện giờ tiểu tử kia đang ở trong đầm nước dưới thác nước này. Chúng ta chia ra ba đường vây đánh, lần này tuyệt đối không thể để hắn chạy mất. Mặt khác phải đề phòng cung tên của hắn, tránh trúng phải ám toán! Bắt được hắn, lão phu nhất định phải rút gân lột da, lóc xương rút tủy để tiêu mối hận trong lòng!"

Hoành Uyên nghiến răng nghiến lợi nói, mà hai sư đệ của lão cũng giống như vậy - trong lòng tràn đầy lửa giận. Chúng không cần nhiều lời liền chia nhau hành động, vây chặt Đoan Mộc Vũ. Trong tay mỗi người cầm hai ba lá phù, chỉ cần Đoan Mộc Vũ ló đầu ra là sẽ ăn một chuỗi công kích mãnh liệt.

Ngược với sự giận dữ trong lòng của ba người Hoành Uyên, Đoan Mộc Vũ lại cực kỳ sảng khoái. Tới tận khi ba người bọn chúng nhích tới gần đầm nước khoảng trăm trượng, hắn mới thu hồi Băng Di Liên Thiên Quyết và lặn sâu xuống.

"Cẩn thận có trá!"

Thấy một màn này, Hoành Uyên không nhịn được gằn giọng quát. Trong quá trình đuổi giết bọn chúng đã ăn quá nhiều thiệt thòi nên lúc này không dám nhảy ngay xuống đầm truy kích.

"Hắn không thể ở dưới đầm nước quá lâu, sớm muộn gì cũng phải ngoi lên lấy hơi! Chúng ta chỉ cần canh tại đây là đủ!"

"Nhưng sư huynh, nước hồ này ẩn chứa hàn khí rất nặng, không giống đầm nước bình thường. Lỡ dưới hồ mà có một cái động ngầm thì chẳng phải chúng ta chờ tiểu tử hồi phục sao?" Lúc này một vị sư đệ của Hoành Uyên cau mày nói. Hiện tại bọn chúng bỏ ra một cái giá khổng lồ mới bức Đoan Mộc Vũ đến cùng đường, nếu để cho hắn khôi phục như cũ chẳng phải tức chết sao?

Hắn vừa nói xong, Hoành Uyên cũng không đưa ra được chủ ý nào. Nhất là đầm nước này đích xác có hàn khí bốn phía, phía dưới tám chín phần có hàn khí chi nguyên. Một khi có đường thoát, bọn chúng thật sự tốn công vô ích.

"Được, xuống nước! Ba người chúng ta hợp lực, chẳng lẽ còn đấu không lại con thỏ kia?" Hơi do dự một chút, rồi Hoành Uyên cắn chặt răng đưa ra quyết định!