Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 56: Sống cũng đau khổ




Dịch giả: gaygioxuong

Nhìn thấy Cảnh Chung lấy ra một miếng hàn ngọc thượng phẩm nặng chừng mười cân, trong mắt Tín Dương liền hiện lên cái nhìn nóng bỏng lộ liễu. Bởi vì một miếng hàn ngọc thượng phẩm lớn như thế lại không có bất kỳ tỳ vết nào, thừa sức bán được giá năm trăm huyền tinh trở lên ở Thất Bảo Linh Lung Địa. Huống chi đó mới chỉ là giá tiền thấp nhất, nếu chế tạo thành ngọc phù rồi mới mang đi bán thì giá tuyệt đối sẽ tăng lên chóng mặt.

Đó quả thực là mức giá trên trời! Phải biết rằng tuy Vô Cực Môn là một trong ba đại tông môn nhưng số lượng huyền tinh ban cho đệ tử đời thứ ba hàng năm cũng chỉ có mười viên mà thôi, căn bản không đủ cho nhu cầu sử dụng để tu luyện hằng ngày. Bất kể là luyện đan, chế phù hay luyện khí, đều phải tự mình bỏ tiền ra mà mua.

Xét theo một góc độ nhất định, ba cảnh giới từ Tàng Phong đến Linh Thai, chỉ cần có đủ huyền tinh là có thể giúp cho người tu hành có tư chất hơi thấp đuổi kịp người tu hành có tư chất tương đối cao.

Ví dụ như Từ Miêu. Tu vi của ả hầu như là dùng huyền tinh mà đổi, ả thường xuyên sử dụng các loại linh đan bồi nguyên. Hơn nữa, tư chất của bản thân ả cũng không kém cho nên hiện giờ mới có thể trở thành người sáng chói nhất trong đám đệ tử đời thứ ba của Vô Cực Môn. Chẳng những ả được trưởng bối sư môn coi trọng vài phần mà ngay cả nam đệ tử trong môn phái cũng đều tôn thờ ả như một vị nữ thần.

Thật ra, ả chính là một con người đê tiện!

Trong lòng Tín Dương hừng hực ngọn lửa ghen tỵ. Ả quả thật đã chịu hết nổi cảnh phải theo sau Từ Miêu mà nịnh hót, lấy lòng. Đã chán ghét nhìn Từ Miêu vênh mặt, hất hàm sai khiến mắt, mắt luôn để cao hơn trán. Ả cũng khát khao hưởng thụ cảm giác được tất cả nam đệ tử a dua nịnh hót, thi nhau lấy lòng.

Chỉ cần có đủ huyền tinh là ả có thể mua các loại linh đan quý hiếm. Đến lúc đó tu vi của ả đương nhiên có thể tăng vọt, vượt xa con đàn bà đê tiện kia. Điều mà ả tha thiết khát khao chính là có thể ở trước mặt mọi người, nhất là trước mặt đám đàn ông ghê tởm đang ái mộ Từ Miêu mà thẳng tay tát con đàn bà đê tiện đó một bạt tai vang dội. Sau đó dùng chân dẫm lên khuôn mặt trơn láng hoàn mỹ của ả, dốc sức mà chà mà đạp.

Cho tới bây giờ, những ý nghĩ này vẫn được Tín Dương giấu kín trong đáy lòng. Nhưng lúc này, thấy Cảnh Chung lấy ra một miếng hàn ngọc thượng phẩm cực lớn thì chỉ trong khoảnh khắc, những ý nghĩ vẫn luôn trong lòng đã như hạt mầm gặp mưa xuân, mau chóng đâm chồi.

"Đủ sao? Không, còn lâu mới đủ! Cảnh Chung, ngươi không được lừa ta. Nhìn bề ngoài miếng hàn ngọc thượng phẩm này,rõ ràng có dấu vết cắt nhỏ ra, vì vậy đừng giở trò quỷ với ta! Ta cần hai trăm cân hàn ngọc mà ngươi nói. Ngươi yên tâm, ta đã nói là sẽ giữ lời! Cho dù lúc này ngươi có chối nhưng mà hai người chúng ta sắp chuẩn bị song tu, ngươi cảm thấy chỉ bỏ ra cómột miếng nhỏ như vậy đã đủ thành tâm hay chưa?"

Gương mặt Tín Dương bỗng nhiên trở nên ôn hòa êm dịu như gió xuân, nở nụ cười dịu dàng.

"Chuyện này, đương nhiên ta thành tâm!" Sắc mặt Cảnh Chung thoáng ửng hồng. Hắn thật sự có ý muốn song tu với Tín Dương mặc dù vẫn luôn coi Từ Miêu là tiên nữ trong mộng. Nhưng hắn biết rõ địa vị Từ Miêu chênh lệch quá xa so với mình, vĩnh viễn không bao giờ có khả năng với tới. Trong tình huống như vậy, chỉ cần Tín Dương mỉm cười một cái đã thừa sức khiến cho hắn buông vũ khí đầu hàng. Dẫu sao đây cũng là một đại mỹ nữ! Với sự từng trải chưa tới ba mươi năm của mình, Cảnh Chung hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Suy nghĩ một lát, Cảnh Chung hết sức trịnh trọng đưa miếng hàn ngọc của mình cho Tín Dương, chân thành nói: "Ta không lừa gạt nàng đâu Tín Dương! Ta cũng chỉ có một khối này thôi. Ta tặng nó cho ngươi!"

Nghe thấy vậy, trong mắt Tín Dương lóe lên vẻ tàn khốc. Tên khốn kiếp này đang giở trò quỷ, chỉ cần có mắt, ai mà không thấy vết cắt. Ả không tin từ trong đá lại có thể cắt ra một khối hàn ngọc thượng phẩm lớn tới như vậy. Cho nên phần còn lại tất nhiên là đang ở trong nhẫn trữ vật của Cảnh Chung.

Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Tín Dương nhếch lên một nụ cười mê người. Ả tiến lên một bước, nắm lấy tay Cảnh Chung rồi đẩy miếng hàn ngọc trở lại.

"Chàng nói gì thế? Ta là người tham lam như vậy sao? Ta chỉ muốn kiểm tra chàng một chút thôi. Của ta cũng chính là của chàng, của chàng cũng là của ta, phân biệt ra rõ ràng như vậy để làm gì?"

Nói xong, Tín Dương thuận thế khoác tay mình vào khuỷu tay của Cảnh Chung. Trên mặt ả trở nên đỏ bừng, dáng vẻ hết sức ngượng ngùng. Ả khẽ cúi gằm đầu xuống, thỏ thẻ: "Cảnh Chung, nếu lần này còn có thể sống mà quay về, chúng ta sẽ xin phép Giới Luật Trưởng lão để cùng song tu. Thế nào?"

"Ách ――" Cảnh Chung nhanh chóng bị hạnh phúc đột nhiên từ trên trời rớt xuống này đập cho hôn mê. Hai mắt hắn sáng bừng lên, mê sảng thề thốt một cách chân thành: "Tín Dương, nàng yên tâm! Cho dù ta phải đánh đổi cả tính mạng cũng sẽ không để nàng phải tổn thương, dù chỉ là một cọng tóc!"

"Thế sao!"

Tín Dương che miệng cười khẽ. Trong bàn tay mà ả đang khoác tay Cảnh Chung bỗng nhiên xuất hiện một thanh chủy thủ màu lam. Cảnh Chung không hề đề phòng, ngay lập tức bị ả dùng chủy thủ đâm xuyên lồng ngực.

Rồi sau đó, Tín Dương hoàn toàn không cho Cảnh Chung một cơ hội phản kháng dù là nhỏ nhất, miệng ả liên tục niệm pháp quyết. Trong nháy mắt, một cái Phong Nhận Thiên Lao hiện ra, ba mươi sáu đạo phong nhận cắt Cảnh Chung thành thịt vụn.

Đến chết, Cảnh Chung vẫn không hiểu được chuyện gì xảy ra!

"Song tu? Phi! Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Bà đây mà ngươi cũng dám mơ tưởng đến sao?"

Lạnh lùng hừ một tiếng khinh bỉ, Tín Dương uyển chuyển phất một giọt máu trên thanh chủy thủ màu xanh bay đi. Thực lực của ả lợi hại hơn so với Cảnh Chung nên trong khoảng cách gần như thế, ngay cả một mảnh vụn thi thể cũng không dính được vào người.

Ả vung tay lên, mấy món vật phẩm đã rơi vào tay bao gồm cả miếng hàn ngọc thượng phẩm, lẫn chiếc nhẫn trữ vật của Cảnh Chung.

Tín Dương vô cùng mong đợi quét thần niệm vào trong nhẫn trữ vật, nhưng ngay sau đó, gương mặt đang tươi cười như hoa như ngọc của ả lập tức nhăn nhúm lại, đằng đằng sát khí!

Bởi vì, bên trong nhẫn trữ vật hoàn toàn không có hàn ngọc.

"Tại sao lại như vậy? Tại sao lại như vậy?"

Thấy giấc mộng của mình sụp đổ, Tín Dương thiếu chút nữa trở nên điên loạn.

"Đúng rồi, nhất định là ở trong tay tên đệ tử Phù Vân Sơn kia, nhất định là vậy! Nếu không, Cảnh Chung làm sao có thể kiếm ra một khối hàn ngọc lớn như vậy?"

Vừa nghĩ tới đây, Tín Dương toả ra sát khí ngút trời! Ả phóng một quả cầu lửa thiêu đốt những mảnh vụn thi thể của Cảnh Chung thành tro bụi, sau đó ngự kiếm bay đi. Ả di chuyển về phía bắc hướng về Phù Vân Sơn. Ả nhất định phải thu cho được hàn ngọc thượng phẩm. Bất kể là ai cũng đừng hòng ngăn cản được ả!