Dịch giả: gaygioxuong
Suốt một đường đi lên phía bắc, những nơi bọn họ đi qua đều đã hoàn toàn biến đổi. Trận cháy rừng dữ dội lúc trước đã biến dãy núi xanh ngắt này thành một khu vực đầy tro bụi, thỉnh thoảng lại có thể bắt gặp thi thể dã thú đã bị thiêu cháy thành than.
Càng đến gần dòng sông lớn, thi thể yêu binh xuất hiện trong tầm mắt càng ngày càng nhiều. Tất cả đều chết cùng một kiểu, bị kiếm khí cắt nát thân thể thành những mảnh vụn. Từ đó có thể thấy, lần nổi loạn của Yêu tộc này, đã thực sự kinh động tới một vài cao thủ tu hành có thực lực cường đại.
Tuy nhiên, bọn họ không hề nhìn thấy một yêu binh còn sống nào, bởi vì khu vực mà đám người Đoan Mộc Vũ đi qua là chiến trường của ngày hôm trước. Từ lúc ban đầu cho tới giờ, mấy người Từ Trần Phong vẫn khiếp sợ không thôi. Không phải vì họ chưa từng nhìn thấy cảnh máu chảy đầu rơi trên chiến trường, mà bởi vì những ngọn núi bị phá hủy, những khe nứt khổng lồ đột ngột xuất hiện trên mặt đất đã khiến họ không sao bình tĩnh nổi. Bọn họ không thể nào tưởng tượng nổi, lực lượng đó đến cùng lớn tới mức nào?
Đến khi dòng sông lớn đã lọt vào tầm mắt bọn họ, từ phía chân trời bỗng nhiên có ba luồng kiếm quang rực rỡ bắt mắt bay tới. Ba luồng kiếm quang này phi hành tương đối chậm hơn nữa cũng không cao, chỉ cách mặt đất khoảng chừng hơn trăm trượng. Nhìn dáng dấp, có vẻ như ba người đó đang tìm kiếm yêu binh còn sống sót.
Thông qua ba động do kiếm quang phát ra, Đoan Mộc Vũ đại khái xác định được đó là ba người tu hành có tu vi cảnh giới Động Huyền, xấp xỉ với Cảnh Chung. Nhưng trong số ba luồng kiếm quang đó thì luồng màu xanh bắt mắt nhất, đặc biệt là khả năng điều khiển rõ ràng cao hơn hai luồng còn lại rất nhiều lần. Trong mắt một người sành sỏi như Đoan Mộc Vũ, chỉ cần liếc mắt qua là đã có thể nhìn ra thanh kiếm này thực sự vô cùng tốt.
Cảnh Chung đang ủ rũ đi theo ở phía sau Đoan Mộc Vũ, sau khi nhìn thấy ba luồng kiếm quang đó đột nhiên phấn khích hét lớn: "Từ Miêu sư tỷ! Ta đang ở chỗ này, mau tới cứu ta!"
Cảnh Chung vừa mới réo gọi ba luồng kiếm quang lập tức lượn một vòng, mang theo tiếng xé gió cấp tốc vọt tới gần, chia nhau ra vây quanh bọn họ.
Đến lúc ba luồng kiếm quang đó dừng lại lơ lửng một chỗ, lúc này mới nhìn rõ mặt ba người đang đứng trên kiếm. Đó rõ ràng là ba cô gái như hoa như ngọc, tướng mạo như tiên nữ. Đồng thời cả ba đều mặc áo bào màu trúc tím, thân thể nhỏ nhắn yêu kiều, tóc vén cao. Trên trán họ còn đeo một vòng trang sức màu đỏ, dường như là một tiêu chí ấn ký nào đó.
Trong ba người, người điều khiển kiếm cực kỳ siêu phàm là một cô gái có vẻ đoan trang, khí chất cao quý nổi trội hơn hẳn. Đôi mắt đẹp thâm thúy như một làn nước trong veo. Lúc này nàng đứng trên thanh kiếm sắc bén, kiếm ý lạnh như băng ngầm chứa sát ý kết hợp hài hòa cùng với vẻ mềm mại đáng yêu trời sinh, quả nhiên có thể xưng là hoàn mỹ không chút tỳ vết!
Trong khoảnh khắc, đám người Từ Trần Phong nhìn không chớp mắt. Ngay cả Cảnh Chung cũng thất thần trong giây lát. Người duy nhất còn giữ được vẻ mặt thản nhiên chỉ có Đoan Mộc Vũ.
"Cảnh Chung sư đệ, thì ra là ngươi! Tại sao ngươi lại có mặt ở nơi này? Bọn họ là ai? Sao ngươi lại hò hét kêu cứu như bị chọc tiết thế?"
Từ Miêu lạnh lùng quét mắt liếc qua mọi người, đột ngột lên tiếng hỏi. Chỉ cần qua bốn câu hỏi liên tiếp, người khác đã có thể nhận ra nàng ta là người quen hạch sách, làm cho người khác khó tìm được đường lui.
Sắc mặt Cảnh Chung trở nên đỏ bừng. Lúc trước gã gào lên cứu mạng, chẳng qua vì chợt thấy vị tiên tử thường ngày mình vẫn hâm mộ ở trong môn phái nên muốn nàng chú ý. Tuy nhiên cũng có một phần nguyên nhân là bị Đoan Mộc Vũ chèn ép.
Chẳng qua lúc này Từ Miêu lại đặt câu hỏi như tát nước vào mặt, khiến cho hắn chợt nhớ lại bản tính của vị sư tỷ luôn luôn để mắt cao hơn trán này.
"Ách ―― hồi bẩm sư tỷ, mấy vị này là đệ tử của Phù Vân Sơn. Lúc trước, ta bị yêu binh tách khỏi đội ngũ, may mà được bọn họ tương trợ nên mới may mắn chạy trốn được. Hiện giờ, chúng ta đang đi tìm tàn dư của yêu binh để tiêu diệt"
Cảnh Chung phản ứng hết sức mau lẹ, chỉ loáng thoáng nhắc qua mấy người Đoan Mộc Vũ cho có lệ, rồi lập tức bắt đầu nói khoác không biết ngượng, giả tạo ra dáng vẻ vô cùng căm hận. Chẳng qua cũng coi như gã có lương tâm, không hề nhắc đến chuyện Đoan Mộc Vũ đoạt mất chiếc nhẫn trữ vật của mình.
Nhưng Từ Miêu hiển nhiên không phải người dễ bị lừa gạt, khẽ cau mày, trách mắng: "Truy tìm tàn dư của yêu binh để tiêu diệt? Hướng bắc có yêu binh để mà tiêu diệt sao? Ta thấy rõ ràng là lâm trận bỏ chạy! Lập tức quay ngược lại! Hiện nay các đại môn phái tu hành giới đang chuẩn bị bao vây tiêu diệt tàn dư Yêu tộc ở Tích Nguyệt Hồ, bọn ngươi còn chờ đợi gì mà không tới để lập công chuộc tội?"
Bị nàng khiển trách, Cảnh Chung tức thời câm miệng, không dám nói thêm gì nữa. Nhưng Đoan Mộc Vũ lại chỉ khẽ cau mày, lẳng lặng tiếp tục cất bước đi về hướng bắc.
"Đứng lại! Lời của sư tỷ ta ngươi không nghe rõ hay sao? Lập tức quay về Tích Nguyệt Hồ!"
Một cô gái đi cùng Từ Miêu nghiêm giọng quát lên.
"Xin lỗi, ta là đệ tử Phù Vân Sơn." Đoan Mộc Vũ cũng không buồn ngẩng đầu lên, nói.
"Phù Vân Sơn thì đã làm sao? Tất cả môn phái trong Nhân Giới đều phải nghe theo lệnh của ba đại tông môn. Bản thân ngươi chỉ là một người tu hành cảnh giới Tàng Phong mà dám cãi lệnh sao?" Ả kia không chịu buông tha, giọng nói tăng thêm vài phần sắc bén.
Đoan Mộc Vũ không buồn đáp lại, coi như không nghe thấy gì, tiếp tục rảo bước đi thẳng, còn đám người Từ Trần Phong cũng nối gót theo sát phía sau.
Bị coi thường ả tức giận đến mức xanh cả mặt, cả giận nói: "To gan! Ngươi thân là người tu hành, rành rành nhìn thấy trăm họ lầm than mà không cứu giúp thì có khác gì lũ yêu binh? Hành động hèn hạ như thế thực đáng chết! Sư tỷ, ta thấy người này chính là thám tử của Yêu tộc, chúng ta không thể để buông tha cho bọn chúng! Không biết chừng, bọn chúng chính là Yêu tộc giả trang!"
"Ách ――" Đang định mở miệng phân bua, thì bị ả hung dữ trừng mắt liếc qua, Cảnh Chung lập tức lại cúi đầu xuống.
Từ Miêu ngoảnh mặt làm thinh trong chốc lát, lúc này không nhịn nổi khẽ nhíu mày.
"Nhiều chuyện quá Tín Dương! Mặc xác chúng đi, Phù Vân Sơn chẳng qua chỉ là một môn phái tầng chót, múa may làm trò mà thôi, đâu có đáng để ngươi lãng phí nước bọt? Chúng ta đi!"
"Dạ, sư tỷ minh giám!" Tín Dương nghe thấy vậy lập tức thay đổi sắc mặt, nịnh bợ lấy lòng nói. Tuy rằng dáng điệu phục tùng, nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ oán độc rồi biến mất ngay lập tức.
Ngay sau đó ba người các ả tiếp tục ngự kiếm bay về phía nam, ngay cả Cảnh Chung cũng không thèm quan tâm,.
Đến khi bọn họ đã đi xa, Cảnh Chung mới cười gượng gạo nói với Đoan Mộc Vũ: "Đoan Mộc huynh, xin lỗi! Đồng môn của ta đang tập trung về chỗ Tích Nguyệt Hồ, ta không thể tiếp tục đi lên phía bắc nữa. Vậy xin cáo từ! Dù sao đi chăng nữa, ta vẫn phải cảm ơn ân cứu mạng của Đoan Mộc huynh."
"Được thôi!"
Ngoài dự kiến của Cảnh Chung, lần này Đoan Mộc Vũ không làm khó gã. Sau khi hắn giở chiếc quan tài băng bằng hàn ngọc lấy ra một số lượng tương đối máu của Xích Mục yêu lang, rồi đưa cả cho gã cùng với chiếc nhẫn trữ vật.
Có lẽ từ xuất phát từ lòng cảm kích, sau khi do dự một chút cuối cùng Cảnh Chung vẫn úp úp mở mở nói: "Đoan Mộc huynh, tại hạ có một lời khuyên: quan tài hàn ngọc trong tay ngươi rất có giá trị, phải đề phòng lòng người hiểm ác. Nếu có thể được, huynh hãy mau tới Thất Bảo Linh Lung Địa bán ngay nó đi, ít nhất cũng thu được ba ngàn viên huyền tinh."
Nghe Cảnh Chung nói thế, Đoan Mộc Vũ khẽ gật đầu, cũng không nói thêm câu gì, vác quan tài hàn ngọc lên rồi đi luôn.
Đến khi đoàn người Đoan Mộc Vũ đã đi rất xa, hầu như không còn nhìn thấy bóng dáng, sắc mặt Cảnh Chung đột nhiên trở nên do dự khó quyết. Gã mang theo tâm trạng bất cần đi về phía nam. Chỉ một lát sau, một luồng kiếm quang đột nhiên bay ra từ trong một cái sơn cốc ở phía đông. Luồng kiếm quang này phi hành sát mặt đất, hiển nhiên là để che giấu hành tung.
Đến khi luồng kiếm quang hạ xuống, đó chính là Tín Dương đã rời khỏi lúc trước. Chẳng qua hiện giờ gương mặt ả băng giá, đằng đằng sát khí, tương phản với dung nhan xinh đẹp, thật sự đáng sợ!
"Hai trăm cân hàn ngọc thượng phẩm theo như ngươi đã nói đâu?"
Vừa đáp xuống mặt đất, Tín Dương đã hỏi ngay.
"Ta ―― Tín Dương, ờ ―― thật ra là ta đã gạt ngươi! Không nhiều tới như vậy, chỉ có một miếng vừa phải mà thôi. Tuy nhiên, như thế cũng đã là đủ rồi!" Tuy Cảnh Chung mang vẻ mặt tươi cười lấy ra một miếng hàn ngọc mà mình đã cắt ra từ chiếc quan tài, nhưng trong lòng lại hối hận muốn chết!
Thì ra là ba ngày trước, mặc dù được đám người Đoan Mộc Vũ cứu sống, nhưng Cảnh Chung lại không cách nào thoát thân. Hơn nữa, hắn lại không có kiến thức như Đoan Mộc Vũ sao có thể dự đoán được diễn biến tổng thể. Hắn chỉ biết khắp nơi đều bị Yêu tộc vây khốn, sống chết chỉ trong đường tơ kẽ tóc. Sau khi nhìn thấy Đoan Mộc Vũ không coi quan tài hàn ngọc là thứ gì quý báu nên tâm tư máy động, hắn bèn tự cho mình là thông minh nên phát đi một đạo Truyền Âm Phù cho Tín Dương - người luôn có quan hệ khá tốt với mình trong môn phái. Gã thông chỉ cần ả cứu được mình, sẽ dùng hai trăm cân hàn ngọc thượng phẩm làm quà tặng.
Theo cách nhìn nhận của Cảnh Chung, tuy Đoan Mộc Vũ thần bí nhưng thực lực hạn chế, tuyệt đối không thể nào thoát khỏi vòng vây. Đến lúc đó chỉ cần Tín Dương dẫn viện quân tới, vậy thì sẽ có ân cứu mạng. Hơn nữa với dáng vẻ thờ ơ không coi quan tài hàn ngọc ra gì của Đoan Mộc Vũ, nhiều khả năng hắn sẽ chia ra một nửa số hàn ngọc thượng phẩm để báo đáp.
Nhưng người tính không bằng trời tính, đến lúc này còn chưa tới thời gian ba ngày, toàn bộ đại quân hùng hổ của Yêu tộc đã bị đánh cho tan tác.
Trong tình huống như vậy, Cảnh Chung làm sao có thể mặt dày, yêu cầu Đoan Mộc Vũ chia cho hắn hai trăm cân hàn ngọc thượng phẩm? Mà điều tồi tệ hơn chính là không biết Tín Dương đã dùng cái cớ gì để thuyết phục Từ Miêu, khiến cho ba người lùng sục cứu viện trong diện rộng ở nơi hoang dã này. Kết quả bây giờ thì hay rồi, khác nào tự tay bóp d**!