Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 123: Đi đến Bắc Hải




Dịch giả: gaygioxuong

Nghe Liễu sư tỷ giải thích xong, trong lòng Đoan Mộc Vũ khẽ động. Lại là mảnh vụn Yêu Thạch!

Hắn vẫn cho rằng mảnh vụn Yêu Thạch lúc trước là do Yêu Tộc tung ra để khuấy lên phong ba trong Nhân Giới. Nhưng giờ xem ra chuyện này chưa hẳn chính xác bởi vì trong tay Yêu Tộc củng chỉ có tổng cộng ba mảnh vụn Yêu Thạch, mà cả ba đều do hắn năm đó thu thập. Cho nên vật này cực kỳ quý giá, có thể nói bỏ ra một khối đã phải cắn răng chịu thiệt, bỏ ra hai khối thì có kẻ ngu mới làm.

"A, chẳng lẽ lại liên quan tới truyền thuyết đó hay sao?"

Trong lòng Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên nổi sóng, không sao cưỡng lại được. Bởi vì trong Yêu Giới từ xưa đến nay vẫn tồn tại một truyền thuyết, sau khi thu thập mảnh vụn Yêu Thạch đến một số lượng nhất định thì Yêu Tinh đã biến mất sẽ tái hiện, tìm kiếm chủ nhân mới.

Chẳng qua truyền thuyết này lại được lý giải theo hai cách trái ngược nhau. Thứ nhất là thuận thế, có nghĩa là chỉ cần thu thập đủ số lượng mảnh vụn Yêu Thạch sẽ khiến Yêu Tinh xuất hiện. Sau đó người thu thập được mảnh vụn Yêu Thạch sẽ trở thành chủ nhân của Yêu Tinh.

Thứ hai là nghịch thế, tức là cần phải có chủ nhân mới của Yêu Tinh xuất hiện trước, sau đó mảnh vụn Yêu Thạch mới lần lượt xuất hiện. Cuối cùng, chủ nhân của Yêu Tinh sẽ thu được nó vào tay.

Hiện giờ xem ra, giả sử mảnh vụn Yêu Thạch có tiếp tục xuất hiện đi chăng nữa thì cũng không phải do Yêu Tộc nhúng tay vào. Nếu như vậy thì mảnh vụn Yêu Thạch có nhiều khả năng là tự động xuất hiện. Điều này không bình thường một chút nào! Một khi đó là sự thật, cả Nhân Giới và Yêu Giới đều hoàn toàn trở nên sôi trào.

Có lẽ, thời loạn thế chân chính đã sắp tới!

Tuy nhiên, đối với bản thân Đoan Mộc Vũ thì đây lại là một cơ hội vô cùng thuận lợi. Trở về Phù Vân Sơn không phải là việc gấp cần làm ngay của hắn. Hơn nữa, hiện giờ người của Hắc Thành đang âm thầm quan sát hắn, gây ra rất nhiều phiền toái. Nếu đã như thế, thà rằng cứ nhân cơ hội này đi theo môn nhân Lạc Tinh Tông tới Bắc Hải, nếu gặp cơ hội thuận tiện sẽ đoạt khối mảnh vụn Yêu Thạch đó vào tay.

Phải biết rằng, lúc này Đoan Mộc Vũ đã nắm quyền chủ động khống chế mảnh vụn Yêu Thạch trong cơ thể. Hơn nữa, nó liên tục không ngừng phát ra từng phần lực lượng mỏng manh, giúp Đoan Mộc Vũ dễ dàng thu nạp, cuối cùng tôi luyện để dung hợp lực lượng đó vào xương cốt trong thân thể. Đây chính là chuyện tốt, cho nên hắn cũng không từ chối có thêm một mảnh vụn Yêu Thạch nữa.

Mà điều cốt yếu là hắn đã có một mảnh vụn Yêu Thạch làm nền tảng, so với những người khác hắn có hơn một phần cơ hội để thu được nhiều mảnh vụn Yêu Thạch.

Đã quyết định như vậy, Đoan Mộc Vũ không tiếp tục tính toán gì nữa. Hắn quay sang khẽ gật đầu với Liễu sư tỷ rồi không nói một câu gì.

Tiếp theo, có thêm mấy tên đệ tử Lạc Tinh Tông lục tục chạy tới. Cuối cùng, tính cả Đoan Mộc Vũ thì toàn bộ đội ngũ có tới hơn năm mươi người. Chỉ riêng từ chuyện này là có thể nhìn ra nội lực của Lạc Tinh Tông hết sức cường đại, Phù Vân Sơn còn lâu mới có thể sánh bằng. Số lượng người của một đội ngũ được chọn bừa để ra ngoài thi hành nhiệm vụ ấy vậy mà còn nhiều hơn hai lần toàn bộ số người của Phù Vân Sơn cộng lại.

Tuy nhiên điều này cũng cho thấy Lạc Tinh Tông cũng coi trọng mảnh vụn Yêu Thạch. Chỉ là một tìn đồn vậy mà đã phái ra nhiều môn nhân đệ tử như vậy. Nói không chừng, những môn phái tu hành khác cũng đều làm như vậy.

Lúc này Liễu sư tỷ vừa ra lệnh một tiếng, đông đảo đệ tử Lạc Tinh Tông đã tới tấp thả kiếm của mình ra, giống như một đám mây rực rỡ màu sắc mang theo tiếng rít xé gió, bay ra khỏi sơn môn.

Đoan Mộc Vũ đi sau cùng. Ban đầu hắn có ý muốn dùng thanh kiếm không thể rác rưởi hơn được nữa của Hạ Mạch Nhiên để ngự kiếm phi hành nhưng suy nghĩ thấu đáo hơn một chút thì thanh kiếm này quả thực chính là một con rùa già, căn bản không theo kịp tốc độ ngự kiếm của những người khác, hơn nữa còn cực kỳ hao phí pháp lực. Lần đi Bắc Hải này, đường xá xa xôi. Trên đường đi, hung hiểm không phải chuyện hiếm gặp, sớm muộn gì hắn cũng phải sử dụng Phi Vũ Kiếm, cho nên không cần thiết phải che giấu.

Ngay lập tức, Đoan Mộc Vũ vung tay ném thanh kiếm của Hạ Mạch Nhiên vào túi trữ vật, sau đó lấy Phi Vũ Kiếm ra. Thậm chí không cần tới kiếm quyết, chỉ cần hắn vừa mới nghĩ đến thì Phi Vũ Kiếm đã ngân lên một tiếng, tự động bay ra rồi hóa thành một luồng kiếm quang đỏ thẫm, mang theo Đoan Mộc Vũ lướt đi như gió. Chỉ trong nháy mắt đã lao đi được mấy trăm trượng, tốc độ tới mức đó thật sự là thần kỳ.

Tuy nhiên ngay sau đó, Đoan Mộc Vũ đã khống chế Phi Vũ Kiếm để giảm tốc độ xuống mức thấp nhất có thể, hơn nữa còn áp chế đi một nửa ba động do nó phát ra, nếu không bị đám người Liễu sư tỷ hoài nghi thì quả thật không ổn chút nào.

Cho dù hắn đã làm như vậy, nhưng biểu hiện của Phi Vũ Kiếm rõ ràng vẫn vượt xa so với kiếm của những người khác. Dù muốn nhưng hắn hoàn toàn không có khả năng hạ thấp hơn được nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc, hắn đã khơi lên một trận xôn xao kinh ngạc của đông đảo đệ tử Lạc Tinh Tông phía trước. Tuy nhiên, lại chẳng có ai trong số bọn họ nghi ngờ thân phận của Đoan Mộc Vũ bởi vì thường ngày, cho dù Hạ Mạch Nhiên có sờ sờ ra đấy cũng chẳng khác gì không khí, hoàn toàn không có ai thèm quan tâm. Tất cả các loại hoạt động trong môn phái đều không có phần của gã. Lần này sở dĩ có thể may mắn tham gia vào hành động đi tới Bắc Hải, chính là bởi vì ba ngày trước hắn đã dùng lực lượng bản thân đánh bại sáu người Triệu Hoa Anh, lưu lại cho vị Liễu sư tỷ kia một chút ấn tượng nên nàng ta mới gọi tên hắn.

Lúc này, khi toàn bộ năm mươi đệ tử Lạc Tinh Tông ngự kiếm bay lên trời cao, năm mươi luồng kiếm quang đầy mầu sắc lập tức tạo thành một đám mây lớn lộng lẫy. Bởi tốc độ rất nhanh nên kiếm quang kéo theo một vệt ảo ảnh, tới mức tạo thành một chiếc cầu vồng bảy sắc ở phía đằng sau.

Chẳng qua, ngự kiếm phi hành đường dài không chỉ đơn giản như vậy. Trên thực tế, một đội ngũ năm mươi người ngự kiếm phi hành tuyệt đối phải như hành quân đánh trận, sắp xếp vị trí vô cùng chặt chẽ.

Kiếm quang của Lan Đình đi đầu tiên để dẫn đội, còn Liễu sư tỷ thì điều khiển kiếm quang bay ngược bay xuôi kiểm tra, nắm chắc không có ai tụt lại phía sau.

"Mọi người nghe lệnh! Tiếp tục bay cao lên ba ngàn trượng!"

Trong tiếng xé gió do kiếm sinh ra, tiếng nói của Liễu sư tỷ không ngừng vang lên. Trong khi ngự kiếm ở trên không, nếu như là phi hành đường dài thì cần phải lên đến độ cao một vạn trượng trở lên, như thế mới giảm bớt được pháp lực tiêu hao trên diện rộng, tốc độ cũng sẽ nhanh hơn.

Đương nhiên quá trình ngự kiếm bay lên cao cần phải được theo dõi sát sao. Người tu hành cảnh giới Động Huyền chỉ có thể coi như vừa mới nhập môn, cho nên rất dễ phạm phải sai lầm. Hoàn hảo là có Liễu sư tỷ ngự kiếm ở bên cạnh chỉ huy, có thể điều chỉnh ngay lập tức người phạm vào sai lầm.

Trong vài lần liên tiếp bay ngang qua Đoan Mộc Vũ ở vị trí cuối cùng, rõ ràng Liễu sư tỷ đã giật mình và vô cùng bất ngờ. Trong ấn tượng của nàng thì cho tới bây giờ vị sư đệ Hạ Mạch Nhiên này luôn là kẻ yếu nhất. Thậm chí những năm gần đây, ấn tượng duy nhất của nàng ta đối với hắn cũng chỉ là một cái tên Hạ Mạch Nhiên mà thôi. Về phần những chuyện khác, hoàn toàn không có gì đáng chú ý.

Có thể nói chính xác thế này, trong thời gian một trăm hai mươi năm đã qua thì ấn tượng mà Hạ Mạch Nhiên lưu lại cho nàng ta cũng không sâu sắc bằng ba ngày ngắn ngủi vừa rồi!

Đương nhiên,đó hoàn toàn không phải là ấn tượng tốt, không ngờ lại dám vào Mộc Tuyết Viện rình trộm, thật đúng là đồ lưu manh háo sắc! Lý do Hạ Mạch Nhiên có thể tham gia lần hành động này, hoàn toàn là vì nàng ta nhìn thấy hắn bất ngờ đánh bại mấy người Triệu Hoa Anh.

Chẳng qua tình hình hiện giờ cho thấy, Hạ Mạch Nhiên này rõ ràng là một người có tài nghệ ngự kiếm cực cao. Nhất là thanh kiếm đỏ thẫm của hắn, có thể đánh giá là cực phẩm! Không hiểu hắn kiếm ở đâu ra.

Chỉ xét riêng từ hai điểm này, Hạ Mạch Nhiên đã có tư cách trở thành một trong Thập Tam Thủ Đồ của Tử Trúc Viện. Chẳng lẽ những năm qua hắn vẫn khư khư giấu tài?

Đoan Mộc Vũ không biết ý nghĩ trong lòng của Liễu sư tỷ, tuy nhiên cho dù có biết hắn cũng chẳng buồn quan tâm. Đây là lần đầu tiên của kiếp luân hồi này, đồng thời cũng là của ba ngàn năm qua hắn thực hiện việc ngự kiếm. Tuy nhiên trình độ ngự kiếm của hắn vẫn không mai một đi chút nào. Lúc này ở trên trời cao vạn trượng, đón cuồng phong mây trắng, hắn quả thực có cảm giác toàn thân và Phi Vũ Kiếm hòa thành một thể. Nếu không phải vì thân phận hiện giờ mẫn cảm không dám vọng động, thì hắn đã ngửa mặt lên trời hú dài cho thỏa thích.