Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 122: Yêu Thạch tái hiện




Dịch giả: gaygioxuong

Thấy ba người Thần Phong cực kỳ chật vật, Đoan Mộc Vũ chỉ khẽ nhếch miệng mỉm cười. Nếu thật sự truy cứu những chuyện như thế này thì sẽ chẳng có quan hệ gì tới mình cho nên hắn vẫn ung dung như thường, tiếp tục đi xuống Hỏa Lôi Nhai. Khi đã đến đáy nhai, hắn quan sát sơ qua khắp một lượt rồi mới tìm một bệ đá sạch sẽ để ngồi xuống. Nơi này có rất nhiều bệ đá, môn hạ đệ tử của Lạc Tinh Tông phạm sai lầm cũng không ít bởi vì trừ hắn ra thì hiện giờ cách đó không xa còn có hai người đang diện bích.

Tuy nhiên hai tên đệ tử Lạc Tinh Tông đó đều mang bộ dáng thành tâm ăn năn, ngồi im bất động, không bận tâm tới mọi việc xung quanh.

Đoan Mộc Vũ không nghĩ sẽ điều tức ở nơi này bởi vì công pháp của hắn rất dễ khiến người khác nhìn ra sơ hở. Bởi vậy, hắn lôi Tiểu Bạch ra, đặt nó trên lòng bàn tay rồi cho ăn Băng Linh Quả.

Nhóc con trong lòng bàn tay hắn vô cùng hoạt bát, vỗ đôi cánh nhỏ xíu, dương dương đắc ý mổ trái một cái, mổ phải một cái. Bộ dạng nó như đang kén cá chọn canh, thỉnh thoảng còn dừng lại ‘chiêm chiếp chiêm chiếp’ bình luận một phen. Chắc lại là mấy câu phàn nàn đại loại như: "mùi vị của Băng Linh Quả không hợp khẩu vị", "quá mọng nước rồi", "sao mà nuốt không vô vậy".

Một Băng Linh Quả chỉ xấp xỉ bằng long nhãn, nhưng nó lại mất tới gần nửa canh giờ mới ăn xong. Thật sự là quá chậm! Không hiểu sao mới lớn lên được một chút thì đã bắt đầu kén ăn như vậy. Vậy giới hạn cuối cùng là mất bao nhiêu thời gian đây?

"Ồ, con gà nhỏ này thật thú vị! Hạ Mạch Nhiên, ngươi trộm được nó ở đâu thế? Đừng nhiều lời vô ích, hai mươi viên huyền tinh, con vật nhỏ này thuộc về ta." Ngay lúc Đoan Mộc Vũ đang nhìn Tiểu Bạch dùng đủ mọi cách để chứng minh không phải nó kén ăn, mà là thức ăn quá kém thì một giọng nói eo éo vang lên bên tai hắn. Thì ra là một gã đàn ông có vẻ mặt hung ác nham hiểm, đã thế lại còn luôn cố tạo ra một nụ cười như có như không. Gã hiện ra từ một chỗ sâu trong sơn cốc, chắc hẳn cũng là người diện bích ở chỗ này.

"Cút!"

Đoan Mộc Vũ không thèm ngẩng đầu lên, cộc lốc phun ngay ra một từ. Hắn đã nhận ra môi trường của Lạc Tinh Tông khác hẳn với Phù Vân Sơn, có lẽ là bởi vì đông người, cho nên tốt xấu lẫn lộn. Chẳng trách Hạ Mạch Nhiên tính tình hèn yếu nên cuộc sống mới bất hạnh như thế!

"Ồ! Mới ba ngày không gặp, thì cần phải nhìn ngươi bằng con mắt khác hay sao? Hạ Mạch Nhiên ngươi có khí phách như thế từ bao giờ vậy? Thật đáng mừng! Hà hà. Tuy nhiên ta cảnh cáo ngươi, ngươi lên mặt với ai đi nữa thì Đường Hạo ta cũng mặc xác nhưng ở chỗ của ta thì đừng có mà mơ. Hai mươi viên huyền tinh là cơ hội cuối cùng! Biết điều thì đưa con vật nhỏ này ra, chúng ta sẽ giao dịch công bằng. Đừng có rượu mời không uống mà thích uống rượu..."

Từ "phạt" còn chưa ra khỏi miệng thì Đường Hạo đột nhiên cảm thấy có một luồng lực lượng cuồng bạo cuốn phăng mình lên. Sau đó, gã giống như được cưỡi mây lướt gió, bị Đoan Mộc Vũ ném thẳng lên cao ba mươi trượng, cuối cùng không may rớt vào trong đám mây lửa. Kết quả đương nhiên là khơi lên một trận hoa lửa bắn tung tóe, kèm theo tiếng nổ như sấm rền.

Đến khi rơi xuống đất, gã hầu như đã biến thành một con heo quay.

Không cần phải nói thêm gì nữa, ba ngày kế tiếp, không một ai dám tới quấy rầy Đoan Mộc Vũ.

Đến lúc Đoan Mộc Vũ ra khỏi Hỏa Lôi Nhai, hắn không chút lưỡng lự mà bước thẳng tới sơn môn của Lạc Tinh Tông. Bây giờ, rốt cục hắn đã có thể rời khỏi nơi đây.

Tuy nhiên hắn còn chưa kịp tới chỗ ra vào sơn môn thì một luồng kiếm quang bỗng nhiên xuất hiện từ đàng xa rồi bay tới, ngăn cản đường đi của hắn. Kẻ đang đứng trên kiếm mang vẻ mặt oán độc nhìn hắn chính là Thần Phong ba ngày trước tự tay dùng đá đập chân của mình!

Lúc này, Thần Phong đã khôi phục lại bình thường, ngay cả một phần tóc bị thiêu cháy cũng đã mọc dài ra. Duy chỉ có bóng ma trong lòng, chỉ sợ vĩnh viễn không sao xóa đi được.

"Hạ Mạch Nhiên, ngươi giỏi lắm! Ngươi chờ đó, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!" Nghiến răng nghiến lợi nói xong, Thần Phong điều khiển kiếm quang ra vẻ thị uy với Đoan Mộc Vũ, lượn một vòng rồi rít lên bay đi luôn.

Chẳng qua Đoan Mộc Vũ thực sự chẳng thèm bận tâm với cái kiểu uy hiếp như thế này. Chỉ cần rời khỏi sơn môn Lạc Tinh Tông thì bất kể lúc nào hắn cũng có thể thay đổi thân phận. Thần Phong muốn báo thù, vậy thì cứ nằm mơ đi.

Cứ tiếp tục như vậy mà tiến về phía trước, chẳng mấy chốc nữa Đoan Mộc Vũ sẽ tới sơn môn Lạc Tinh Tông. Nơi đó chính là biên giới của đại trận hộ phái của Lạc Tinh Tông. Chỉ cần bước ra ngoài một bước là hắn có thể khôi phục tự do!

Nhưng điều khiến Đoan Mộc Vũ cảm thấy kinh ngạc chính là ở lối vào sơn môn lại có Liễu sư tỷ và một gã đàn ông có cảnh giới Linh Thai đang cầm đầu, tập hợp một đám đông mười mấy người. Hơn nữa tất cả đều là cảnh giới Động Huyền, trong số đó có cả Thần Phong mới vừa uy hiếp hắn. Đồng thời, Dạ Vũ mang vẻ mặt bực tức cũng có mặt ở đó.

Đoan Mộc Vũ xuất hiện thì mười mấy người Liễu sư tỷ đồng loạt nhìn sang. Vẻ mặt Liễu sư tỷ lạnh lùng, không tỏ thái độ gì. Còn mấy đệ tử cảnh giới Linh Thai của Lạc Tinh Tông khác chỉ hờ hững thoáng nhìn qua, rồi coi Đoan Mộc Vũ như không khí.

Tuy nhiên, đám nam nữ đệ tử cảnh giới Động Huyền còn lại thì vẻ mặt lại vô cùng đặc sắc. Có người khinh thường, có người giễu cợt, có người chán ghét, có người tức giận, có người oán độc, có người tỏ ra vài phần hả hê. Tóm lại, trong mắt bọn họ Đoan Mộc Vũ chỉ là một kẻ lạc loài; chẳng khác gì giữa một đám hạc trắng đang nhảy múa thì bỗng nhảy ra một con gà lông lá xác xơ, vô cùng bẩn thỉu, toàn thân bốc mùi hôi hám.

Bởi vậy cũng có thể hiểu được tại sao Hạ Mạch Nhiên nhất định phải chứng minh bản thân mình, mạo hiểm tính mạng để tu luyện tà công như vậy. Thật lòng, cảm giác bị người khác kỳ thị quả thực rất khó chịu!

Tuy nhiên bản thân Đoan Mộc Vũ hoàn toàn không bận tâm, lại càng không có hứng thú đáp lại những ánh mắt đó. Đối với hắn, những người này còn chẳng đáng xem bằng đám mây khói bay ngang qua.

Khẽ gật đầu chào hỏi với Liễu sư tỷ một cái, Đoan Mộc Vũ nghênh ngang đi ra khỏi sơn môn.

"Hạ Mạch Nhiên, ngươi vội cái gì? Mọi người đợi nhau, cùng khởi hành!" Lúc này Liễu sư tỷ bỗng cau mày quát lên.

"Cùng nhau khởi hành?"

Đoan Mộc Vũ nghe mà chẳng hiểu đầu đuôi ra sao. Chẳng lẽ những người này tập hợp ở cửa vào sơn môn chỉ với mục đích đợi hắn sao? Thế này thì kế hoạch của hắn coi như bị ngăn trở rồi. Bất đắc dĩ, hắn không thể làm gì khác hơn là xoay người chắp tay hỏi: "Xin hỏi sư tỷ, tỷ nói vậy là có ý gì?"

"Hạ Mạch Nhiên, ngươi thật là càn quấy! Liễu sư tỷ sai bảo gì ngươi cứ nghe là được, đâu đến phiên ngươi nói nhảm nhiều như vậy!" Lúc này trong đám người có một gã đàn ông cao lớn hiên ngang, cực kỳ anh tuấn tức giận quát lên.

Đoan Mộc Vũ nhìn gã hỏi: "Ngươi là ai?"

Vừa nói xong, trong đám đông vang lên vài tiếng cười hinh hích. Còn gương mặt tuấn tú của gã đó chỉ trong nháy mắt đã trở nên đỏ sậm, đôi mắt giống như sắp phun lửa. Làm vậy hiển nhiên là sự khiêu khích trắng trợn, dám coi thường gã ra mặt. Người khác coi thường thì gã cũng đành chịu, nhưng khơi khơi bị Hạ Mạch Nhiên coi thường trước sự chứng kiến của vô số người khác thì quả thực vô cùng nhục nhã!

"Đủ rồi!" Liễu sư tỷ bỗng nhiên quát lên, có phần không vui nhìn lướt qua Thần Phong rồi mới nói: "Hạ Mạch Nhiên, Thần Phong chưa nói với ngươi về lần hành động này sao? Mấy ngày gần đây có tin đồn mảnh vụn Yêu Thạch xuất hiện ở Bắc Hải. Tin đồn này không biết là thật hay giả, nhưng đám tà tu Hắc Uyên lại mượn cơ hội này nhiều lần sát thương người tu hành chính phái, trong đó có cả ba đệ tử Lạc Tinh Tông. Danh môn chính phái chúng ta làm sao có thể để mặc lũ tà tu càn rỡ? Do dó ta và Lan Đình sư huynh dẫn đội đi Bắc Hải diệt trừ yêu tà, nhân tiện điều tra luôn sự việc về mảnh vụn Yêu Thạch!"