Dịch giả: One_God
Người này hẳn muốn dùng Hạ Mạch Nhiên mềm yếu đần độn để nâng cao uy phong của mình đây!
Mà tình huống thực sự cũng đúng như thế vì hắn sẽ nhận được ưu ái của đông đảo sư tỷ, sư muội! Nam nhân mà, tất nhiên phải đỉnh thiên lập địa. Tối thiểu cũng phải giẫm một thi thể của địch nhân ở dưới chân mới đủ mùi vị. Nếu mà đạp không được thi thể địch nhân thì đạp Hạ Mạch Nhiên một cái cũng không tệ!
Mà nghe một phen hỏi tội hùng hổ như vậy xong, Đoan Mộc Vũ không nhịn được khẽ lắc đầu. Hắn xoay người lại, hờ hững xem xét hơn mười nam nữ đệ tử Lạc Tinh Tông một lượt rồi mới hỏi gã đang hăng máu nhất kia: "Ngươi tên gì?"
Thanh âm Đoan Mộc Vũ mặc dù không cao, nhưng tuyệt đối rõ ràng từng chữ. Song khi rơi vào tai hơn mười nam nữ đối diện, thì bọn họ cảm thấy như mình nghe lầm. Không đúng nha, từ lúc nào mà Hạ Mạch Nhiên lại có thể bình tĩnh đến vậy? Còn câu nói kia là có ý gì? Chẳng lẽ hắn điên rồi sao, ngay cả sư huynh đệ đồng môn cũng không nhận ra hả?
"Sự kiên nhẫn của ta có hạn, đừng để ta phải hỏi lại lần thứ hai!" Đoan Mộc Vũ chậm rãi đứng dậy. Hắn chẳng có tâm tư đi đùa giỡn cùng bọn người này, hơn nữa hắn cũng không phải là Hạ Mạch Nhiên nên đâu có thể bị khi dễ tùy tiện.
"Hạ Mạch Nhiên, chẳng lẻ ngươi ăn nhầm đan dược gì sao? Lại dám nói chuyện bừa bãi thế! Hừ! Nói xin lỗi nhanh lên một chút, nếu không thì hôm nay ta làm sư huynh mà không giáo huấn ngươi một trận thì không được!" Nam đệ tử Lạc Tinh Tông kia cảm thấy mặt mũi của minhf bị mất sạch rồi, nhất là trước mặt của mấy vị sư muội xinh đẹp. Quả thực chuyệnn này đã khiến hắn không thể nhẫn nại nữa!
Chẳng bao lâu trước, Hạ Mạch Nhiên luôn luôn bị đánh thì không hoàn thủ, mắng không cãi lại. Nhưng bây giờ, hắn lại dám ngông cuồng, quả nhiên muốn phản rồi!
Nam đệ tử Lạc Tinh Tông vừa mới nói xong thì bỗng thấy thân ảnh trước mắt mình chợt lóe. Sau đó hắn liền bị đấm một phát trực tiếp vào sống mũi! Tuy hắn có cảnh giới Động Huyền, tố chất thân thể không tệ, pháp lực cũng coi như cường hãn nhưng cũng bị nện cho mắt nổ đom đóm, máu mũi chảy ròng ròng, răng cửa bị gãy ba cái. Bởi vì lực lượng một quyền này khoảng hơn ngàn cân. Nhưng Đoan Mộc Vũ cũng đã lưu tình rồi!
Tên đệ tử kia bị đánh cho mộng mị. Hắn chưa bao giờ gặp phương thức công kích không cần nói lý như vậy cả, huống chi hắn không ngờ rằng Hạ Mạch Nhiên đột nhiên ra tay, hơn nữa còn dùng phương thức kiêu ngạo như vậy!
Đánh được một quyền nhưng Đoan Mộc Vũ vẫn không ngừng tay mà lại tiếp tục đấm phát vào bụng tên kia. Nhất thời, hắn bị đánh cong như con tôm, ôm bụng bay ra sau vài chục trượng!
Một màn này khiến đám đệ tử Lạc Tinh Tông còn lại trợn tròn mắt, cả nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần!
"Hạ Mạch Nhiên, ngươi thật khốn kiếp. Ngươi... ngươi dám đánh lão tử! Các ngươi còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, cùng tiến lên cho ta! Đánh chết hắn! Đánh cho đến chết!" Nam đệ tử bị đánh cho mắt nổ đom đóm gầm hét ngao ngao lên. Thật mất thể diện, tThật mất thể diện! Giờ khắc này, hắn thậm chí còn muốn ăn tươi nuốt sống Đoan Mộc Vũ!
Bây giờ, năm sáu nam đệ tử Lạc Tinh Tông còn lại cũng đã phục hồi tinh thần. Ánh mắt chúng nhìn về phía Đoan Mộc Vũ liền trở nên như hung thần ác sát, tuy nhiên bọn chúng lại cảm thấy hưng phấn nhiều hơn vì được chơi một trận thật đã!
Bọn họ không hề sử dụng kiếm hay phóng xuất pháp thuật bởi vì nơi đây là sơn môn, đấu với đệ tử đồng môn không thể làm vậy. Nếu Hạ Mạch Nhiên tố cáo thì đồng dạng bọn họ cũng phải chịu phạt theo. Nhưng nếu đã là đánh lộn bằng tay chân thì không thành vấn đề, năm sáu người còn không đập được một sao? Thật đáng chê cười!
Nhưng không chờ bọn họ xuất thủ, Đoan Mộc Vũ đã triển khai công kích. Thân thể hắn hôm nay không thể dùng từ mạnh mẽ để hình dung nữa cho nên đối diện năm sáu người cảnh giới Động Huyện cũng dễ dàng như ăn một bữa sáng!
Không cần quá nhiều! Mỗi người đều được chia hai quyền, đủ khiến bọn họ bể đầu chảy máu, ngao ngao kêu gào!
Chỉ chốc lát sau, trừ bốn nữ đệ tử Lạc Tinh Tông ra thì toan bộ các nam đệ tử còn lại đều nằm dưới đất. Thương thế mọi người không nhẹ bởi vì một quyền Đoan Mộc Vũ đấm đều có lực đạo khoảng hai ngàn cân. Dưới tình huống không thi triển pháp lực thì bọn họ như cừu non trước sói già vậy!
"Hạ Mạch Nhiên, ngươi điên rồi hả? Ngươi dám đánh sư huynh đệ đồng môn? Ngươi muốn tạo phản sao?" Mấy nữ đệ tử Lạc Tinh Tông hôm qua đuổi giết Đoan Mộc Vũ lập tức kiêu ngạo trừng mắt. Một người trong số đó chỉ vào mũi Đoan Mộc Vũ, chỉ trích điên cuồng.
"Câm miệng! Ngươi ầm ĩ quá!"
Đoan Mộc Vũ lạnh lùng trợn mắt nhìn nàng một cái. Cái nhìn này tuy không tự chủ nhưng lại phát ra sát khí cực kỳ nồng đậm. Nhất thời làm cho sắc mặt mấy nữ đệ tử Lạc Tinh Tông trắng bệch, câm như hến. Sát khí phát ra từ thượng cổ hung thú Đào Ngột đâu phải ai cũng có thể tùy tiện thừa nhận!
Kinh sợ mấy nữ đệ tử Lạc Tinh Tông xong Đoan Mộc Vũ mới tiến lên hai bước, lần nữa hỏi nam đệ tử Lạc Tinh Tông lúc đầu huênh hoang kia: "Ngươi tên gì?"
"Hạ Mạch Nhiên, kẻ sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục! Chuyện này còn chưa xong đâu! Ngươi chờ..." Tiểu tử kia lại mạnh miệng như cũ nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị Đoan Mộc Vũ đá bay ra xa vài chục trượng xa, nặng nề nện lên một khối đá lớn!
Mà mấy nam đệ tử Lạc Tinh Tông còn lại đang muốn động sử dụng pháp thuật, kiếm nhưng bị ánh mặt lạnh lùng của Đoan Mộc Vũ đảo qua thì đều bủn rủn tay chân.
Thấy Đoan Mộc Vũ trầm mặt đi tới, nam đệ tử Lạc Tinh Tông kia rốt cục sợ hãi, nghiến răng nghiến lợi kêu lên: "Hạ Mạch Nhiên, xem như ngươi lợi hại! Lão tử đi không đổi danh, ngồi không đổi họ! Triệu Hoa Anh chính là ta! Tiểu tử ngươi, nhất định bị điên rồi!"
"Sư thúc đang ở đâu?" Đoan Mộc Vũ chẳng quản tên Triệu Hoa Anh này kêu loạn mà trực tiếp hỏi. Đây là phương thức đơn giản nhất mà hắn nghĩ ra, có thể khiến những người này không hoài nghi nhiều.
"Sư thúc cái gì? Nhờ ngươi một viêc, nói chuyện với ngươi ta chả thấy hợp lý tí nào! Bổn tông trên dưới gần tám trăm người, chúng ta là đệ tử đời ba thì sư thúc sư bá có khoảng mười mấy người lận. Rốt cuộc ngươi muốn hỏi người nào?" Triệu Hoa Anh quả thực muốn phát điên lên, hơn nữa còn khóc không ra nước mắt! Sao hôm nay lại xui xẻo như vậy? Tiểu tử như đầu gỗ này muốn thông suốt thì liền thông suốt sao! Nói năng bừa bãi như vậy, rốt cuộc muốn như nào?
"Là nữ! Hơn nữa còn là người xinh đẹp nhất!" Đoan Mộc Vũ vẫn hờ hững hỏi. Nếu có thể khiến Hạ Mạch Nhiên tới chết cũng không thể nào quên thì chắc chắn là một đại mỹ nữ rồi. Hi vọng sẽ không lầm!
Nhưng lời của hắn vừa nói ra lại khiến Triệu Hoa Anh và đám người phía sau lập tức câm lặng. Ánh mắt bọn họ nhìn Đoan Mộc Vũ như nhìn quái vật vậy. Hoặc là như đang nhìn người chết.
"Khụ khụ! Hạ Mạch Nhiên, không nhìn ra được ngươi luôn câm như hến mà lại có lá gan lớn vậy! Được rồi, ta bội phục ngươi, sắc đảm ngươi ngập trời, lại đánh chủ ý trên người các sư thúc. Nhưng sư thúc xinh đẹp nhất có hai người, ngươi muốn hỏi người nào? Được rồi, được rồi! Ta đều nói ra hết, Lạc Anh sư thúc đang bế quan ở Thạch Kiếm Phong chắc ngươi không thấy được đâu! Còn có Trình Tuyết sư thúc đang vân du bên ngoài. Cuối cùng ta vẫn khuyên ngươi một câu, sau này đừng để chết quá thảm!"
Khuôn mặt Triệu Hoa Anh cổ quái, nói.
Nhưng Đoan Mộc Vũ sẽ bận tâm sao? Hai hay ba người thì chẳng sao cả, cùng lắm thì nhìn cả hai mấy lần vậy. Thiết nghĩ chắc Hạ Mạch Nhiên cũng sẽ thỏa mãn thôi. Song hiện tại hắn không vội xông lên Thạch Kiếm Phong để nhìn ngắm phong thái mỹ nhân làm gì, sau này có cơ hội rồi nói sau. Chuyện quan trọng bây giờ là lập tức rời khỏi sơn môn Lạc Tinh Tông. Đến bây giờ hắn đã rời Phù Vân Sơn một năm, chả biết nó ra sao nữa!
Chẳng qua đang lúc Đoan Mộc Vũ chuẩn bị rời đi thì từ phương hướng Mộc Tuyết Viện bỗng nhiên xuất hiện liên tiếp bảy tám đạo kiếm quang, hướng phương hướng này nhanh chóng bay đến. Đạo kiếm quang dẫn đầu tương đối sắc bén, tựa hồ là một người tu hành cảnh giới Linh Thai!
Trong nháy mắt, cả bảy tám đạo kiếm quang đã đến trên núi. Tất cả đều là nữ mà người dẫn đầu quả nhiên có tu vi Linh Thai. Nhìn bộ dáng hẳn mới vừa tiến giai không bao lâu. Giờ phút này, ngọc dung nàng như băng, cố nén giận trong ánh mắt, tự có khí thế một phen.
"Chuyện gì đã xảy ra? Các ngươi thân là đồng môn đệ tử lại dám đánh nhau ở chỗ này thì còn ra thể thống gì?"
"Liễu sư tỷ, người phải làm chủ cho chúng ta! Tặc tử Hạ Mạch Nhiên này rất hung ác, đêm qua dám rình xem mấy tỷ muội chúng tôi. Hôm nay, mấy người Triệu sư huynh muốn đòi công đạo cho chúng tôi, nhưng bị Hạ Mạch Nhiên đánh lén, bị hắn ra đòn hiểm ác. Người này tâm địa ác độc, háo sắc hèn mọn, xấu xa hạ lưu, hèn hạ vô sỉ! Thật sự là sỉ nhục của Lạc Tinh Tông! Kính xin sư tỷ nghiêm trị Hạ Mạch Nhiên, tốt nhất là bẩm báo Chấp Pháp Trưởng lão, phế bỏ tu vi hắn rồi trục xuất sư môn!" Lúc này thì nữ đệ tử Lạc Tinh Tông hung ác nhất đang khóc sướt mướt trên mặt đất mà kể khổ, quả nhiên đã biến Đoan Mộc Vũ thành một tên háo sắc, không chuyện ác nào không làm!