Dịch giả: One_God
Mười ngày sau, khi Đoan Mộc Vũ vừa bay qua một dãy núi cực kỳ to lớn thì khung cảnh trước mắt rộng mở. Phía trước có rất nhiều ngọn núi vây quanh một một cái hồ phản chiếu trời xanh mây trắng, giống như một mặt gương màu lam khổng lồ. Hồ này lớn chừng năm trăm dặm, sóng vỗ mênh mông. Trong hồ, chính là Thất Bảo Lăng Lâu.
Nơi đây có đầy đủ thiên địa linh khí, lại có khung cảnh tươi đẹp nên là nơi khi đến người tu hành cảm thấy thoải mái nhất. Dọc theo bờ hồ, ngoài cùng bên trái có ba ngọn núi chọc trời, vươn thẳng đến tận mây xanh. Đó cũng chính là sơn môn của Vô Cực Môn. Còn phía Bắc của hồ, cách một ngàn hai trăm dặm có ba trăm ngọn núi lạ, là Cửu Dương Sơn.
Hai tông môn lớn tụ tập ở nơi này tất nhiên biến nơi đây trở thành trung tâm nội vực tu hành giới của Nhân Giới, mà Thất Bảo Lăng Lâu chỗ nào cũng có nên cũng theo đúng thời cơ mà mở.
Không chỉ như vậy, mà ở bờ bên phải còn phân bố ít nhất hơn mười môn phái tu hành nhỏ. Lấy nhân số tính toán thì người tu hành nơi đây đã có hơn vạn, đủ để tạo thành một tòa thành nhỏ.
Tuy nhiên, phần lớn người tu hành không thích làm những chuyện vụn vặt chớ đừng nói chi là lui tới cửa hàng giao dịch. Chính vì vậy mà ba ngàn năm nay, nội vực tu hành giới cũng chỉ có một nhà Thất Bảo Lăng Lâu chính thức buôn bán. Hơn nữa cũng không quá đông khách, sinh ý cũng không thịnh vượng lắm. Mỗi tháng, họ chỉ mở cửa một ngày, thời gian còn lại đều ngừng kinh doanh.
Đoan Mộc Vũ tới đây vừa cách thời gian khai trương còn có ba ngày, nên hắn cũng không vội. Hắn trú lại trong ngọn núi gần đó, chặt một cây lớn làm thành bè rồi ném vào trong hồ. Sau đó hắn ngồi lên bè, rồi để nó tự trôi đi.
Nơi này chính là nơi môn phái tu hành tụ tập, tất nhiên không cần lo lắng chuyện yêu thú xâm nhập hay yêu nhân làm loạn. Hắn đả tọa tu hành ba ngày, cũng rất an ổn.
Đợi đến khi thời gian ba ngày vừa qua, Đoan Mộc Vũ lợi dụng Cuồng Phong Thuật thúc dục bè gỗ lướt nhanh trong hồ. Từ xa nhìn lại đã thấy một tòa lầu cao đứng sừng sững trên mặt nước, không hề rung lắc. Nhưng bên dưới nó không phải là đảo nhỏ hay trụ chống mà là một con ngao lớn có hình thể khổng lồ, nâng đỡ Thất Bảo Lăng Lâu vững vằng!
Thất Bảo Lăng Lâu tổng cộng chia làm năm mặt, mỗi một mặt cũng đều có thải quang lượn lờ nhưng không giống nhau. Đây là ứng đối với năm loại thuộc tính Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ.
Lâu cao bảy tầng, tục truyền mỗi tầng có một trọng bảo thủ hộ. Có lời đồn rằng Thất Bảo Lăng Lâu chỉ cần khai trương thì đều mở toàn bộ, không phân biệt cảnh giới lớn nhỏ, ai ai cũng đều có thể vào, nhưng vật phẩm mỗi một tầng bán ra có chủng loại bất đồng.
Tầng thứ nhất là linh dược, linh đan cùng với tài liệu tương quan. Tầng thứ hai là phù triện, ngọc phù cùng với tài liệu tương quan. Tầng thứ ba là pháp khí, kiếm khí cùng với đủ loại khoáng vật tài liệu. Tầng thứ tư là trận pháp, cấm chế các loại. Tầng thứ năm là công pháp, pháp thuật. Tầng thứ sáu thu mua các loại tài liệu cùng với đổi huyền tinh. Tầng thứ bảy sẽ là các loại bảo vật ly kỳ.
Trừ sáu tầng đầu có thể tùy ý mua bán thì tầng thứ bảy không thể thông qua phương thức mua bán đơn giản mà phải tiến hành đấu giá. Nhưng những bảo vật này tương đối hiếm có, không phải tùy thời đều có thể thấy. Thường thường thì mấy chục năm, tầng thứ bảy sẽ cử hành một lần đấu giá.
Mặt khác, nơi đây tuy có bảy tầng nhưng không tương thông lẫn nhau. Mỗi một tầng đều bị phong bế, không thể từ tầng một trực tiếp tiến vào tầng thứ hai mà phải từ bên ngoài tiến vào một tầng. Chắc đây là vì phòng ngự mà thiết kế.
Lúc này, sắc trời này còn sớm nhưng đã có thể thấy được kiếm quang lóe sáng, thỉnh thoảng có người tu hành ngự kiếm mà đến. Trong đó cũng không thiếu người cưỡi chim quý thú lạ mà đến.
Đầu tiên, Đoan Mộc Vũ đi tới không phải tầng thứ nhất, mà là tầng thứ sáu. Bởi vì hôm nay trong tay của hắn không có huyền tinh, cho nên cần bán một chút vật phẩm để đổi lấy.
Tầng thứ sáu cao hơn mặt đất khoảng 60 trượng nên có thể ngự kiếm mà lên, cũng có thể leo lên thang lầu bố trí bên ngoài, cũng có thể ngồi Tuyết Vũ Điêu mà Thất Bảo Lăng Lâu chuẩn bị.
Hôm nay, Đoan Mộc Vũ ngự kiếm phi hành hoàn toàn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng xưa nay hắn đều có yêu cầu tận thiện tận mỹ nên có muốn ngự kiếm phi hành thì cũng phải dùng kiếm do mình luyện chế. Mấy thanh kiếm cùn lấy từ đám người Hoàng Uyên quả thực thô lậu không chịu được. Cho nên có lấy ra dùng thì cũng như cưỡi cuốc cưỡi xẻng, quá mất hình tượng. Chính vì thế hắn lựa chọn leo thang lên.
Thất Bảo Lăng Lâu mặc dù an bài thỏa đáng hết thảy, có phương thức dùng thang lầu nhưng trên thực tế không có người tu hành nào chọn phương thức này mà chọn ngự kiếm hoặc là cưỡi Tuyết Vũ Điêu. Cử chỉ của Đoan Mộc Vũ giờ phút quả thực hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò.
Song Đoan Mộc Vũ không để ý tới, mà nhanh chóng leo lên tầng thứ sáu của Thất Bảo Lăng Lâu. Vừa đi vào trong, hắn liền phát hiện nơi đây cực kỳ rộng rãi, trên dưới cao chừng mười trượng, phạm vi khoảng một trăm mẫu. Tiến hành buôn bán ở chỗ này cũng đủ rồi.
Không gian bốn phía của tầng sáu không có ranh giới rõ ràng mà là trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, thúy trúc liên miên. Cho nên bước chân vào nơi này phảng phất như ở trong rừng trúc, chứ không phải lầu các.
Ở trung ương là một tòa san hô tử ngọc khổng lồ. Quang mang trên san hô chớp nháy, tổng cộng chia ra hai mươi bốn quầng sáng đẹp đẽ. Mỗi một quầng sáng là một Truyền Tống Trận loại nhỏ, chỉ cần bước vào là sẽ được truyền đến không gian gần đó rồi mới tiến hành giao dịch trong đó. Kiểu giao dịch này vừa đơn giản vừa an toàn, không sợ bị cướp vì hàng hóa của Thất Bảo Lăng Lâu đều được trữ tại những địa phương bí mật khác. Nơi này chỉ có thể xem như một con đường phải đi để giao dịch mà thôi.
Đoan Mộc Vũ đến gần một quần sáng, bước lên Truyền Tống Trận phía dưới. Nhất thời một đạo bạch quang hiện lên, hắn đã xuất hiện trong một căn phòng cổ kính. Bốn phía căn phòng bày biện rất nhiều chai lọ, đồ vật ngổn ngang. Chính giữa căn phòng, sau một cái bàn là một lão giả đầu tóc bạc phơ có cảnh giới Động Huyền đang thích ý uống linh trà. Thấy Đoan Mộc Vũ xuất hiện lão chỉ khẽ gật đầu, không hề nói gì.
Đoan Mộc Vũ tất nhiên hiểu được quy củ nơi đây nên cũng không nói gì mà trực tiếp lấy ba khối ngọc phù đã chế luyện trong lúc nhàn hạ ra. Vốn hắn muốn bán hàn ngọc, nhưng sau khi nghĩ lại thì không bằng chế luyện thành ngọc phù thì bán ra càng thêm thích hợp. Dù sao vật này rất khó đạt được, sau này tu vi của hắn tăng lên thì hắn có thể chế luyện ngọc phù đẳng cấp cao hơn.
Thấy Đoan Mộc Vũ lấy ra ba khối ngọc phù, ánh mắt lão giả tóc bạc không khỏi sáng ngời, trực tiếp để linh trà xuống, ồ nhẹ một tiếng rồi nói: "Lại là ngọc phù có ấn ký Phượng Hoàng Linh Vũ? Xin hỏi huynh đài, ngọc phù này do ngươi chế tạo?"
"Có quan hệ không?" Đoan Mộc Vũ thản nhiên hỏi.
"Ha ha, tất nhiên là không. Chẳng qua ta thuận miệng hỏi thôi. Ba năm trước đây, từng có một khối ngọc phù có ấn ký Phượng Hoàng Linh Vũ xuất hiện ở Thất Bảo Lăng Lâu. Đáng tiếc, bản nhân chỉ nhìn thoáng qua từ xa, còn chưa nghiên cứu một chút đã bị người ta mua với giá cao. Hôm nay lại đồng thời xuất hiện ba khối, cho nên bản nhân có thể dựa theo giá cả cao nhất, dùng giá tiền một trăm năm mươi viên huyền tinh mua một khối. Không biết huynh đài có dị nghị gì không?" Lão nhân kia cười nói ha ha, đồng thời cũng đã chuẩn bị cò kè mặc cả.
"Đồng ý!"
Vẻ mặt Đoan Mộc Vũ không thay đổi, trực tiếp đáp. Ngọc phù này có giá trị bao nhiêu hắn không thèm để ý, chẳng qua hắn chế ngọc phù để có giá hơn mà thôi. Nếu so đo giá trị của ngọc phù thì chẳng khác nào đang vũ nhục ngọc phù do hắn chế luyện.
Lão nhân kia ngạc nhiên một chút, nhưng ngay sau đó không dám chậm trễ. Kẻ ngu loại này trăm năm khó gặp! Vui mừng giao dịch cho Đoan Mộc Vũ bốn trăm năm mươi viên huyền tinh xong, lão tự nhận là mình đã kiếm một khoản lớn.
Song với cảnh giới của hắn, cũng chỉ nghĩ được như thế mà thôi. Hành động giống kẻ ngu của Đoan Mộc Vũ, tất nhiên làm hắn không hiểu, vĩnh viễn không tài nào hiểu được.