Bát Hoang Kiếp

Quyển 1 - Chương 107: Thủ phạm thật sự phía sau (2)




Dịch giả: One_God

Lời nói của Đoan Mộc Vũ cực kỳ lạnh nhạt, cộng với vẻ mặt luôn luôn bình thản của hắn đã khiến đám người Tu Đồng Túy cảm thấy vô cùng quỷ dị. Càng hoang đường hơn chính là Đoan Mộc Vũ không hề phản bác, dựa theo suy luận của bọn họ mà nhận. Chuyện này ngược lại đã khiến bọn họ do không quyết định được.

Nếu như thủ phạm thật sự là Đoan Mộc Vũ thì biểu hiện của hắn cũng quá sức tưởng tượng!

"Đoan Mộc huynh nói thế là có ý gì? Sự thật đã bày ra trước mắt còn cần nhiều lời sao? Đáng tiếc, ta coi ngươi là bằng hữu chân chính, lại không nghĩ rằng ngươi lại là một ma đầu giết người không chớp mắt. Ngươi —— thật sự làm ta thất vọng!" Cơ hồ trán Tô Mộ Huyền nổi cả gân xanh, vô cùng tức giận nói.

"Hừ, không cần nói nhiều! Tu sư huynh, chúng ta tạm thời giam hắn lại dùng hình tra khảo, ép hỏi tung tích Số Mệnh Thạch, sau đó nhanh chóng mời trưởng bối trong môn phái tới đây chủ trì đại cục. Nói không chừng còn có thể cứu một ít dân chúng vô tội!" Lúc này, Liên Trì trầm giọng thúc giục Tu Đồng Túy.

Tu Đồng Túy cũng nhìn Đoan Mộc Vũ một cái thật lâu.

"Tốt, rất tốt! Đoan Mộc huynh, hôm nay ngươi tự mình thừa nhận, hiện tại giơ tay chịu trói đi. Không cần cố gắng phản kháng làm gì, ta cũng sẽ không hành hạ ngươi, càng không giết ngươi lúc này! Hết thảy chờ trưởng bối trong môn phái tới đây sẽ tra xét sự việc rõ ràng mới quy tội cho ngươi!"

"Cám ơn! Nhưng ta nhưng không tính toán chuyện đưa tay chịu trói!" Đoan Mộc Vũ bỗng mỉm cười. Hắn giơ tay, phóng xuất liên tiếp hai mươi đạo băng trùy. Cơ hồ cùng lúc đó, thân ảnh Đoan Mộc Vũ liền vụt vào lối đi lúc trước mà trốn vào một huyệt động khác. Năm người Tu Đồng Túy đều bất ngờ, không kịp ngăn cản.

"Chư vị cẩn thận, Đoan Mộc Vũ này thực lực mặc dù thấp kém nhưng năng lực phản ứng thực sự đáng sợ. Hơn nữa trong tay của hắn có Cầu Mộc Cung, lấy Cầu Mộc Linh Tâm phối hợp với xương sống Xích Mục yêu lang để luyện chế, tựa hồ còn phụ gia Phong Thần Thuật cường đại nào đó. Nếu bộc phát uy lực thì không phải chuyện đùa. Một kích toàn lực, tuyệt đối có thể khiến các vị trọng thương, thậm chí đánh chết chư vị!"

Năm người Tu Đồng Túy vừa muốn đuổi giết thì Tô Mộ Huyền lên tiếng ngăn cản. Hắn đã tận mắt chứng kiến Đoan Mộc Vũ giết chết bốn tên áo đen như thế nào nên cực kỳ kiêng kỵ uy lực của Cầu Mộc Cung.

"Hừ! Tô Mộ Huyền, ngươi quá khiếp đảm hay sao? Chỉ là một tiểu tử tu vi Tàng Phong thì có thể có cái gì? Cho dù năng lực phản ứng của hắn rất nhanh nhưng có thể địch lại năm người chúng ta liên thủ không?" Đoạn Hồng Văn hừ lạnh một tiếng nói, đám người còn lại hiển nhiên cũng xem thường. Có thể dùng một kích đánh chết Động Huyền đỉnh phong như bọn hắn thật đúng là chuyện cười!

"Không cần nhiều lời! Liên Trì, ngươi bảo vệ Tô Mộ Huyền, đừng để cho hắn bị Thạch Ảnh Thú giết. Bốn người chúng ta truy bắt tiểu tử kia, đừng để hắn chạy thoát. Nếu hắn dám phản kháng, giết không cần hỏi!" Lúc này, Tu Đồng Túy cũng không hoài nghi nữa. Mấy người Đoạn Hồng Văn xông vào thông đạo, tiến vào một huyệt động khác.

Huyệt động này diện tích tuy lớn, nhưng không mấy phức tạp. Bốn người Tu Đồng Túy tìm kiếm khắp nơi một phen, kết quả phát hiện Đoan Mộc Vũ đang ung dung xem xét hài cốt lão đạo sĩ lúc đầu bọn họ phát hiện.

Thấy bốn người Tu Đồng Túy đuổi theo, Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên thở dài mà nói: "Các ngươi không nên đuổi theo ta. Mau trở về đi, Liên Trì sắp chết đó!"

"Nói hươu nói vượn! Đừng hòng chúng ta tin ngươi lần nữa!" Đoạn Hồng Văn giận tím mặt mắng. Nhưng tiếng nói của hắn vừa dứt thì từ nơi xa quả nhiên truyền đến một tiếng thét thảm thiết. Thanh âm kia là của Liên Trì! Nhưng đồng thời cũng có tiếng thét của Tô Mộ Huyền.

Nhất thời, bốn người Tu Đồng Túy vừa sợ vừa giận!

Sợ chính là lời của Đoan Mộc Vũ lại trở thành sự thật. Giận chính là hai người Liên Trì nhất định bị Thạch Ảnh Thú đánh lén, mà Thạch Ảnh Thú nhất định do hung thủ thao túng. Không đúng lúc, Đoan Mộc Vũ chính là mối hiềm nghi lớn nhất.

"Không cần quay lại! Hai người Liên Trì chỉ sợ lành ít dữ nhiều, cứu viện không kịp đâu! Trước hết bắt hắn lại cho ta!" Tu Đồng Túy lúc này cũng nhanh chóng tỉnh táo lại, lập tức đưa ra quyết định. Trong nháy mắt, cả đám xuất kiếm, triển khai công kích Đoan Mộc Vũ.

Đoan Mộc Vũ thở dài lần nữa. Hắn không hề nói gì mà chỉ tạo một đạo Băng Giáp Thuật bao bọc cơ thể, Cầu Mộc Cung trên tray cũng nhanh chóng được kéo căng. Bốn mũi Huyền Băng Tiễn bay ra, trúng ngay kiếm quang của bốn người Tu Đồng Túy giống như biết trước quỹ tích công kích vậy. Bốn mũi Huyền Băng Tiễn tất nhiên không ngăn cản được bốn đạo kiếm quang có uy lực cực lớn, nhưng lại khiến chúng bị chệch quỹ đạo nên lệch vị trí công kích!

Cho nên, tuy Đoan Mộc Vũ đứng bất động tại chỗ nhưng bốn đạo kiếm quang chỉ sượt qua bên cạnh hắn mà thôi!

Tình hình như thế quả thực khiến bốn người Tu Đồng Túy như gặp quỷ, hoàn toàn không thể tin được sự thật này. Bọn họ lại không biết, Đoan Mộc Vũ tuy chỉ có tu vi Tàng Phong nhưng nhãn lực thì lại là của Yêu Đế. Cho nên, kiếm quang nhìn như cực kỳ uy mãnh của bốn người Tu Đồng Túy tràn đầy sơ hở. Nhưng cái gì cũng có cực hạn, thí dụ như cao thủ Linh Thai. Dù hắn có phát hiện sơ hở nhưng cũng không có năng lực phá giải vì nhục thân xương cốt và năng lực phản ứng của hắn xa xa không bằng!

Hoặc nếu bốn người Tu Đồng Túy triển khai công kích có phạm vi lớn thì hắn cũng rất khó làm được điều này.

Ngay trong nháy mắt lúc bốn đạo kiếm quang của bọn Tu Đồng Túy vừa chệch thì Đoan Mộc Vũ liền thi triển pháp thuật đóng băng, khiến cho bốn thanh kiếm vừa găm vào vách đá thì liền bị đông cứng!

Cả quá trình còn không tới một tức! Mà Đoan Mộc Vũ thi triển pháp thuật cũng là loại đơn giản nhất, nhưng hết lần này đến lần khác đều phát huy được tác dụng to lớn, có hiệu quả khó tưởng tượng được. Nhất là pháp thuật đóng băng kia, có thể nói là cực kỳ thần kỳ!

Bởi vì dựa theo tình huống bình thường thì đừng nói một đạo pháp thuật đóng băng, mà là mười đạo, một trăm đạo cũng không làm gì được bốn đạo kiếm quang uy lực cực mạnh kia. Vì dù sao kiếm quang cũng có tốc độ quá nhanh, lực xuyên thấu quá mạnh mẽ!

Nhưng hiện tại, mượn lực bốn thanh kiếm đụng vào vách đá rồi bị cấm chế trên vách đá chấn ngược thì trong nháy mắt Đoan Mộc Vũ đã làm được! Có thể nói, một đạo pháp thuật nhập môn cấp thấp nếu để hắn thi triển thì lại có hiệu quả cấp đại sư.

Sau khi phát giác thanh kiếm của mình mất khống chế, bốn người Tu Đồng Túy trực tiếp ngây người như phỗng. Quả thực khó có thể tin! Nếu như lúc này, Đoan Mộc Vũ thật sự muốn giết bọn họ thì họ tuyệt đối chạy không thoát.

Đoan Mộc Vũ thu hồi Cầu Mộc Cung, thản nhiên nói: "Nếu không muốn chết thì cứ ở lại nơi này. Nơi đây có cấm chế, Thạch Ảnh Thú này không cách nào xuyên qua được!"

"Sao chúng ta phải tin tưởng ngươi? Ai biết đây có phải là âm mưu của ngươi hay không?" Đoạn Hồng Văn khàn giọng nói. Mới vừa rồi - trong nháy mắt giao thủ, Đoan Mộc Vũ đã tạo cho hắn cảm giác giống như yêu nghiệt, cho nên hắn đã quên Đoan Mộc Vũ tùy thời đều có thể lấy tính mệnh hắn trong nháy mắt đó.

"Ta cũng không yêu cầu các ngươi phải tin ta!" Đoan Mộc Vũ trả lời lạnh nhạt như cũ, nhưng ngay sau đó liền xoay người đi tới huyệt động có quáng mạch Tam Âm Thạch.

"Ngươi muốn làm gì?" Giờ phút này, Tu Đồng Túy là người tương đối tỉnh táo trong bốn người nên vội vàng hỏi.

"Đương nhiên là muốn tìm ra hung phạm!"

"Chẳng lẽ không phải ngươi sao? Nếu không phải, vì cái gì không phản bác? Ngược lại còn muốn thừa nhận?"

"Ta nói ta không phải là hung phạm thì ngươi sẽ tin sao? Thật ra thì đổi lại là ta, ta cũng không tin!"

Tu Đồng Túy cảm thấy tức cười. Đúng vậy, dưới tình huống nhân chứng vật chứng đều đầy đủ và các loại đầu mối đều nhằm thẳng vào Đoan Mộc Vũ thì cho dù hắn hô to oan uổng cũng sẽ không có ai tin, bao gồm cả Tu Đồng Túy! Mà cho dù vào thời khắc này thì Đoan Mộc Vũ vấn là người có khả năng là hung thủ nhất, bởi vì hắn không thể giải thích hết thảy.

"Như vậy thì ngươi biết ai là hung phạm sao? Mới vừa rồi, ngươi đã đoán được Liên Trì chết chắc hẳn trong lòng nhất định có đầu mối?" Tu Đồng Túy lúc này liền hỏi.

"Nếu như Tô Mộ Huyền không chết thì hơn phân nửa là hắn. Nhưng trên thực tế thì không có chứng cớ, cũng không có bất kỳ đầu mối cho thấy hắn là hung phạm!" Đoan Mộc Vũ lắc đầu mỉm cười nói. Chuyện này càng ngày càng thú vị rồi, giả như không phải hắn có chút thủ đoạn mà nói thì giờ phút này sớm đã bị bốn người Tu Đồng Túy bắt lấy. Mà đến khi đó, hết thảy tội danh chắc chắn sẽ đổ lên đầu hắn.

Có thể công khai giết người, làm chuyện xấu nhưng lại khiến người khác không hề mảy may hoài nghi thì cũng khá tài tình rồi!