Dịch giả: One_God
Đoan Mộc Vũ vừa nói xong liền vang lên thanh âm móng vuốt cào vào vách đá, tựa hồ như có yêu thú nào đó xuất hiện!
"Hắc hắc, tình hình này không biết phải nói sao đây! Bỗng nhiên, ta nhớ tới câu “đóng cửa thả chó”. Chủ nhân nơi đây thật đúng là thú vị!" Lúc này, Tô Mộ Huyền bỗng nhiên cười nói, rất là vui vẻ.
"Hừ! Ta trước hết chặt đứt cái chân chó của hắn!" Tu Đồng Túy lạnh lùng nói rồi sau đó vượt lên trước mọi người, bước đến phương hướng phát ra thanh âm kì lạ kia, bốn người Đoạn Hồng Văn cũng gắt gao theo sát phía sau. Hai người Đoan Mộc Vũ cùng Tô Mộ Huyền cũng theo ngay sau đó. Hôm nay bọn họ cùng bị vây khốn tại nơi này, mặc dù không ưa gì nhau nhưng phải tạm thời hợp tác.
Chẳng qua, điều kỳ quái chính là có thanh âm yêu thú cào lên vách đá nhưng không có bất kỳ yêu thú nào lao ra.
Mọi người cẩn thận dò xét một phen. Lúc này phát hiện, tuy cửa vào bị phong bế nhưng trong sơn động lại xuất hiện hai thông đạo tối đen, không biết thông đi phương nào?
"Hai thông đạo này nói không chừng cũng là cái bẫy, nhưng trong lòng núi hoàn toàn bị cấm chế bao phủ này thì nơi nào cũng là tuyệt địa. Chúng ta cũng chỉ có thể tiến vào mà thôi. Khuê Mộc Chân Quân này thật đúng là âm tàn xảo trá!" Tu Đồng Túy căm phẫn nói. Bọn họ bây giờ tuy có một thân thực lực, nhưng không tìm được bóng dáng đối thủ, thậm chí còn bị giam cầm nơi đây. Nỗi phẫn uất trong lòng, không cần hỏi cũng biết lớn đến cỡ nào.
"Đoan Mộc huynh, ngươi thấy thế nào?" Lúc này Tô Mộ Huyền lại chủ động dò hỏi. Có lẽ do hắn thấy Đoan Mộc Vũ có nhãn lực hơn người, nên lúc này trong lòng cũng ký thác rất nhiều hi vọng.
Đoan Mộc Vũ lại lắc đầu, im lặng không nói.
"Hừ, có cái gì mà phải xem xét! Có hai lối đi thì chúng ta chia làm hai nhóm, mỗi nhóm thăm dò một cái. Ta không tin lão già kia có thể giở trò quỷ gì! Tô Mộ Huyền, các ngươi chọn trước một cái đi!" Tu Đồng Túy trầm giọng quát lên.
"Được rồi, cũng chỉ có thể như thế. Chúng ta chọn bên trái!" Tô Mộ Huyền do dự một hồi, liền quyết đoán nói.
"Tốt! Vậy chúng ta đi bên phải." Tu Đồng Túy cũng không dông dài mà liền thả ra hai khỏa Nam Minh Hỏa, rồi vọt vào trong thông đạo đen nhánh.
Đoan Mộc Vũ cùng Tô Mộ Huyền thì cố ý chậm chạp, không có hành động gì. Ai cũng không nói chuyện với ai, cứ như vậy mà chờ đợi. Ước chừng sau một nén nhang, trong thông đạo bên trái bỗng nhiên truyền ra động tĩnh yếu ớt, sau đó chính là tiếng Đoạn Hồng Văn mắng to!
Hai thông đạo này ai ngờ lại thông với nhau, đi một đường rồi vòng lại chỗ cũ. Tình hình này thực sự khiến người khác buồn bực!
"Hừ! Hai người các ngươi đúng là giỏi mấy trò khôn vặt!" Liên Trì buồn bực nói. Nhưng lúc này Đoan Mộc Vũ cùng Tô Mộ Huyền lại nhìn chằm chằm bọn hắn.
"Này, hai người các ngươi làm gì mà u mê thế? Nhìn cái gì vậy?" Đoạn Hồng Văn trừng mắt. Nhưng ngay sau đó hắn cũng phát giác trên người mình có vẻ không ổn, một chút quang mang yếu ớt đang bám trên người hắn. Nó có màu xanh lục u u, rất giống như ánh lửa ma trơi!
"Chuyện gì xảy ra? Thông đạo này có điểm cổ quái! Đây là thứ quỷ gì vậy?" Tình hình này khiến năm người Tu Đồng Túy kinh ngạc.
"Không có chuyện gì đâu! Lục quang này nếu ta đoán không lầm thì chính là là một loại tài liệu cực kỳ đặc thù có tên Dạ Hành Tảo, chuyên sinh trưởng gần quáng mạch Tam Âm Thạch. Thông đạo kia, hẳn là có Tam Âm thạch quáng!" Lúc này, Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên mở miệng nói, sau đó liền chủ động đi vào trong thông đạo.
Năm người Tu Đồng Túy vốn không tin lời một tên tiểu tử tu vi Tàng Phong, nhưng thấy Đoan Mộc Vũ đi vào thì bọn họ hơi chần chờ rồi cũng theo sau. Bởi vì giả thuyết nơi này có Quáng mạch Tam Âm Thạch vốn không sai.
Không cần Nam Minh Hỏa chiếu sáng, Đoan Mộc Vũ cũng có thể nhìn rõ thông đạo đen thui này. Nó cũng khá rộng rãi, không khí thông thoáng. Nếu có quá nhiều người đi qua sẽ hù dọa rất nhiều Dạ Hành Tảo nhỏ bé, song nếu không cẩn thận quan sát thật đúng là khó có thể nhận ra.
Sau khi đi lên phía trước một đoạn, Đoan Mộc Vũ liền ngừng lại, chỉ vào một chỗ trên vách đá có màu sắc đậm hơn mà nói: "Đây chính là quáng mạch Tam Âm Thạch! Chư vị nếu không ngại thì thử khai thác một chút. Thứ này mặc dù không thể dùng để luyện chế pháp khí, kiếm khí các loại... nhưng có thể làm thành thạch phù. Nếu luôn đeo nó bên người sẽ có hiệu quả an thần dưỡng tinh, ích thọ duyên niên!"
Nghe được Đoan Mộc Vũ giới thiệu như vậy, mọi người nhất thời nhớ lại loại thạch phù cư dân trong trấn hay đeo. Chẳng lẽ loại thạch phù kia chính là dùng Tam Âm Thạch chế tạo?
"Này tiểu tử kia. Nếu ngươi đã sớm nhận ra hiệu quả của Tam Âm Thạch thì vì sao không nhắc trước, hại chúng ta bị giam ở chỗ này?" Đoạn Hồng Văn nổi giận hỏi.
Song Đoan Mộc Vũ chẳng thèm quan tâm đến thái độ của hắn mà thản nhiên nói: "Khi đó ta còn chưa xác định được! Ta biết chúng được chế luyện bởi Tam Âm Thạch nhưng công hiệu không phải là an thần dưỡng tinh, ích thọ duyên niên mà ngược lại, nó lại lặng lẽ rút dần số mệnh người đeo. Đây cũng chính là nguyên nhân tại sao trong khoảng thời gian ngắn lại có hơn một ngàn người bị bệnh mà chết đi. Bọn họ không hề bị ôn dịch hoặc tử khí ăn mòn mà là do đeo thạch phù này quá lâu, nên sức khỏe không còn. Chỉ với bệnh phong hàn nho nhỏ cũng có thể khiến mọi người chết! Cho dù có ăn linh đan diệu dược thì cũng không có hiệu quả. Đây cũng là lý do tại sao bọn họ cự tuyệt Tiểu Bồi Nguyên Đan Tô Mộ Huyền đưa cho. Không phải bọn họ ngu muội, mà họ không có hưởng. Nếu ép họ phục dụng thì hậu quả chính là trực tiếp giết chết bọn họ!"
Lời Đoan Mộc Vũ vừa nói khiến sắc mặt Tô Mộ Huyền biến hóa liên tiếp mấy lần. Đến bây giờ hắn mới hiểu được tại sao Đoan Mộc Vũ nói một câu “người đáng thương tất có chỗ đáng hận”. Thì ra người trong trấn vì tin lầm lão đạo kia sĩ nên xem thạch phù như bảo bối, ngày đêm đeo ở trên người. Nếu không có số mệnh thì linh đan diệu dược cũng cứu không nổi tánh mạng bọn họ.
Chẳng qua là chuyện này quá mức quỷ dị! Năm người Tu Đồng Túy nghe xong cũng túa mồ hôi lạnh, nhưng vẫn là không nhịn được chất vấn: "Vậy trong trấn có tử khí nồng đậm thì giải thích thế nào? Tử khí nồng đậm như thế, ta không tin hơn một ngàn người chết có thể hội tụ được."
"Đơn giản thôi! Một ngàn người chết tất nhiên sẽ không tạo thành tử khí như thế. Nhưng nếu như mấy vạn sinh linh trong phương viên tám mươi dặm quanh trấn cũng chết đi thì sao? Đã không có số mệnh, đều sắp chết thì các ngươi nghĩ thử tử khí sẽ ngưng tụ đến trình độ nào? Về phần tử khí tại sao lại tương đối nồng đậm ở phía bắc là bởi vì người chết thì sẽ bị chôn trong vào nghĩa địa, mà nghĩa địa thì không có tử khí rồi. Đó là vì cát bụi thì trở về với cát bụi. Những người chết kia đã tiến vào luân hồi, bọn họ không tính là uổng mạng chẳng qua là không có số mệnh nên coi như gặp đại nạn buông xuống, nên sẽ không có bất kỳ oán hồn lệ quỷ nào xuất hiện. Từ ban đầu, các ngươi đã phán đoán sai phương hướng rồi!"
Những lời Đoan Mộc Vũ nói ra, ngay cả năm người Tu Đồng Túy không tin cũng phải tin. Bởi vì lúc này bọn họ cũng không có đạo lý nào khác để bác bỏ lời Đoan Mộc Vũ.
Một lúc lâu sau, Tu Đồng Túy mới trầm giọng nói: "Đã như vậy thì ngươi đã sớm biết, Tây Sơn Đạo quan này không đơn giản? Vì cái gì ngươi lại không nói ra? Kết quả, ngay cả ngươi cũng rơi vào cạm bẫy này!"
Đoan Mộc Vũ bỗng nhiên than nhẹ một tiếng, lắc đầu nói: "Lúc này nói ra thì thật vô ích. Nếu không như thế, sao có thể nào tìm ra thủ phạm thật sự phía sau? Phải biết hắn ở nơi đây khổ tâm tính toán ba mươi năm, đến nay đã là lúc bắt đầu thu hoạch. Số mệnh mấy vạn người cả trấn cũng bị hắn đoạt đi, nếu trì hoãn thêm một hai ngày, khi số mệnh thạch viên mãn thì hắn sẽ bỏ trốn mất dạng, ai cũng tìm không được. Mà cả trấn cũng sẽ thành tử địa! Đến lúc đó, cho dù có cao thủ cảnh giới Tử Khí khai mở ra thiên nhãn cũng không tra ra chân tướng vì mấy vạn người chết đều tử vong một cách bình thường! Hiểu chưa?"