Edit: Min
Đào Nguyện nằm trong vòng tay Đường Nạp Tu nghỉ ngơi, Đường Nạp Tu lấy điện thoại, mở trang truyền thông trực tuyến nổi tiếng nhất, bấm vào giao diện tin tức thời trang để xem. Quả nhiên như hắn dự đoán, còn chưa đến ngày hôm sau, người trong vòng tay hắn đã chiếm vị trí đầu tiên trong các tiêu đề.
Nhìn vào các thông báo được đưa ra bởi các phương tiện truyền thông thời trang, Đường Nạp Tu nói: “Ít nhất là trong tuần tới, những bộ trang phục do anh thiết kế sẽ được các phương tiện truyền thông lớn ưu tiên quảng bá.”
“Rõ ràng anh giỏi như vậy, tại sao mấy năm trước không biểu hiện ra?” Đường Nạp Tu hỏi ra sự khó hiểu trong lòng.
Đào Nguyện mở mắt ra, im lặng một lúc rồi nói: “Đúng đó, tại sao nhỉ?”
“Anh đang nói chuyện một mình à?” Đường Nạp Tu cúi đầu nhìn cậu.
“Không, anh đang nghĩ xem nên đưa ra lý do chính đáng nào để lừa gạt em và khiến em tin lời anh nói.” Đào Nguyện nói.
“Anh đang nói đùa với em hả?” Đường Nạp Tu nghĩ chắc cậu đang nói đùa.
“Không, anh sẽ không nói mấy câu không buồn cười như thế.” Đào Nguyện nói: “Anh không nghĩ ra được lý do, tự em nghĩ đi.”
“Kêu em tự nghĩ lý do? Lẽ nào lý do của anh không thể nói được?” Đường Nạp Tu đột nhiên không thể phân biệt liệu cậu có đang nói đùa với hắn hay không.
“Chính xác, chính là lý do này, lý do của anh không thể nói được, thế nên em đừng hỏi nữa. Bởi vì một khi em tiếp tục hỏi sẽ kéo theo nhiều bí mật không thể nói ra. Anh là một người có rất nhiều bí mật, em tuyệt đối đừng hỏi anh, nếu không anh sẽ không nhịn được mà nói cho em biết. Miệng anh rất hay lải nhải, trong lòng có cái gì thì sẽ nói cái đó.”
“Vậy khi các phóng viên và phương tiện truyền thông hỏi lý do, anh định trả lời thế nào?”
“Chuyện này à……, em giúp anh nghĩ một lý do đi.”
“Em giúp anh nghĩ một lý do? Anh thật hài hước.” Đường Nạp Tu hơi buồn cười nói.
“Cảm ơn lời khen, tuy rằng anh không có cố ý hài hước như vậy, nhưng vì điều này khiến em cảm thấy vui vẻ, nên em hãy giúp anh nghĩ ra lý do để ứng phó với các phóng viên và phương tiện truyền thông đó đi.” Đào Nguyện nói một cách nghiêm túc.
“Anh thật sự muốn em giúp anh nghĩ lý do chứ không phải đang nói giỡn hả?”
“Thật, vô cùng thật, bây giờ anh không muốn động não, cho nên hãy giúp anh nghĩ ra một lý do có thể ứng phó đi, nhưng đừng quá giả trân.”
“Nếu anh thật sự muốn em giúp anh nghĩ lý do……, nếu như em có chuyện gì đó không muốn nói nhưng người khác lại một hai ép hỏi em, em sẽ chuyển hướng nghe và nhìn, để người ép hỏi em dời sự chú ý của họ sang chuyện khác hoặc sang người khác.”
Đào Nguyện cảm thấy rất hài lòng, đưa tay vỗ nhẹ lên bắp đùi rắn chắc của hắn, “Thật không hổ là……, khụ khụ, thật là không tồi.”
Đào Nguyện đầu óc mơ mơ màng màng, suýt chút nữa đã nói lỡ miệng.
“Thật không hổ là cái gì?” Đường Nạp Tu hỏi.
“Thật không hổ là người nhỏ hơn anh 6 tuổi, không chỉ thể chất cường tráng mà đầu óc cũng rất linh hoạt. Không giống như anh, già rồi, thể lực không tốt, lại lười động não.”
“Thể lực anh không tốt cũng không sao, thể lực của em tốt là được rồi, anh chỉ cần nằm yên đó thôi. Ông chủ, anh nghỉ ngơi đủ chưa?” Đường Nạp Tu ném điện thoại sang một bên, ôm hôn cậu.
Bản thân Đường Nạp Tu cũng có một số bí mật, và hắn muốn nói với cậu khi đến thời điểm thích hợp, vì vậy khi Đào Nguyện nói rằng lý do của cậu không thể nói ra, hắn có thể hiểu cho cậu và sẽ không muốn ép buộc cậu phải nói lý do.
Đào Nguyện xoay người lại nhìn vào mắt hắn, vì không thể cưỡng lại ánh mắt của hắn mà cảm thấy không cam lòng, nghĩ thầm rõ ràng là một con sói, mắc gì đội lốt cún con?! Em gạt được người khác nên tưởng sẽ gạt được anh sao? Điều khiến cậu không cam lòng nhất là biết rõ hắn đang giả vờ nhưng vẫn không chịu nổi.
Đường Nạp Tu vòng tay qua eo cậu rồi siết chặt lại, hôn lên miệng và mặt cậu một cách mạnh bạo.
“Ngày mai anh phải đi dự tiệc, em đừng để lại dấu trên mặt anh, nếu không ngày mai anh sẽ không thể ra ngoài gặp người khác.” Đào Nguyện nhắc nhở hắn.
Tình cảm ở kiếp đầu tiên có được là do làm tình, cho nên Đào Nguyện không ngại kiếp này hắn cũng nảy sinh tình cảm với mình vì làm tình. Không sai, cậu phóng đãng và không kềm chế như vậy đấy, cậu hưởng thụ khoái cảm do dục vọng mang lại, đồng thời cũng hưởng thụ tình yêu do dục vọng nuôi dưỡng.
Mặc dù kiếp nào cũng chỉ có một mình cậu là có ký ức, và kiếp nào cậu cũng phải làm cho người yêu yêu mình, nhưng nói thật, trong lòng cậu chẳng bận tâm chút nào. Vì cậu biết rằng dù ký ức của hắn không có cậu, nhưng chắc chắn linh hồn của hắn vẫn yêu cậu sâu đậm. Không phải cậu bị ảo tưởng mà đây là sự tự tin đến từ trái tim cậu.
Cậu biết hệ thống của mình chắc chắn vẫn còn rất nhiều bí mật chưa nói cho cậu biết. Điều đáng để hoài nghi và nghi ngờ quá nhiều, nhưng cậu sẽ không hỏi, bởi vì cậu có một linh cảm rằng mình không cần thiết phải biết tất cả nguyên do. Đôi khi ngẫm lại, cậu thấy trái tim mình thật lớn lao.
Trong khi những bộ trang phục do Đào Nguyện thiết kế được khen ngợi thì trang phục của Tiêu Dật lại bị chê thậm tệ, ngay cả fan cũng không có cách nào để phản bác thay cho gã.
Tất cả những fan hâm mộ trước đây của Tiêu Du đều đã trở lại, Tiêu Du bị fan của Tiêu Dật chửi suốt mấy năm qua, bây giờ cuối cùng cũng đã đến lúc bọn họ phản kích.
Ở trong nước, sau khi ông Tiêu và Tiêu Thịnh xem những gì được phát trên TV, cả hai đều cau mày và im lặng một lúc.
Hiện giờ không chỉ có những lời mắng nhiếc trên mạng mà tất cả các phương tiện truyền thông cũng đang chỉ trích, thậm chí có phương tiện truyền thông còn nói rằng Tiêu Dật lấy mấy bộ trang phục như vậy đi dự thi quả thực là làm mất hết mặt mũi của đất nước. Công ty nhà họ Tiêu cũng vì vậy mà bị rất nhiều cư dân mạng tẩy chay và nói rằng họ sẽ không bao giờ mua trang phục của công ty nữa.
Ông Tiêu không ngờ rằng không lâu sau khi tuyên bố di chúc, Tiêu Du lại đột nhiên bùng nổ. Từ buổi trình diễn kinh điển ở trong nước được mọi người công nhận và khen ngợi, sau đó là toả sáng rực rỡ tại Triển lãm Thời trang cao cấp Quốc tế. Vừa rồi trong tin tức còn nói rằng bộ trang phục chủ đạo của Tiêu Du lần này sẽ được trưng bày vĩnh viễn tại Phòng triễn lãm thời trang cao cấp quốc tế nữa.
Nếu Tiêu Du là người đại diện cho công ty nhà họ Tiêu tham gia cuộc thi, vậy thì công ty nhà họ Tiêu chắc chắn sẽ được hưởng lợi theo. Tuy nhiên, Tiêu Dật - người đại diện cho nhà họ Tiêu đã làm liên lụy đến công ty ở trong nước cũng bị chửi theo vì những trang phục triển lãm lần này của gã.
Tiêu Thịnh định thần lại, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt cau có của ba mình, liền an ủi: “Ba, ba đừng quá lo lắng, chỉ là một cuộc thi thôi mà. Đợi khi nào Tiêu Dật thi đấu xong về nước, nó tổ chức mấy show diễn là có thể lấy lại danh tiếng đã mất nhanh thôi. Con nghe mẹ của Tiêu Dật nói rằng hình như mấy bộ trang phục ban đầu mà nó định mang ra dự thi có một số vấn đề về thiết kế, trang phục sau đó là được thực hiện một cách vội vàng. Chắc hẳn vì lý do này mà trang phục thi đấu của nó mới không được đẹp cho lắm.”
Ông Tiêu không nói gì, chỉ thở dài, giờ ông hơi hối hận và cảm thấy di chúc được công bố hơi sớm.
Trong lúc chờ trận đấu cuối cùng bắt đầu, Đào Nguyện đã nhận được ít nhất hàng chục lời mời dự tiệc, cậu không thể đi hết được và cũng không thể không đi cái nào, chọn một số yến tiệc quan trọng và không dễ từ chối, cậu và Lý Cẩm Mộng cùng nhau tham dự.
Trận đấu thứ ba được tổ chức tại một lâu đài cổ, trận đấu này không thực hiện theo hình thức catwalk mà là chụp hình, hơn nữa phải chụp có cảm giác như phim bom tấn rồi tung lên mạng để cư dân mạng bình chọn.
Trước khi cuộc thi chính thức bắt đầu, ban tổ chức đã tổ chức tiệc chiêu đãi các nhà thiết kế, người mẫu, nhiếp ảnh gia tham gia.
Sau khi Đào Nguyện trở nên nổi tiếng, đi dự bất kỳ một bữa tiệc nào cũng sẽ trở thành nhân vật trung tâm, không chỉ những người giàu có muốn làm quen với cậu mà các người mẫu cũng muốn có quan hệ thân thiết với cậu.
Người ưu tú chẳng những sẽ được nhiều người săn đón mà còn sẽ được rất nhiều người theo đuổi. Trong khoảng thời gian này, Đào Nguyện đã nhận được không ít lời tỏ tình và cầu hôn từ những người theo đuổi, dù đã nhiều lần nói rằng mình đã có bạn trai nhưng vẫn không thể ngăn được những người đó thể hiện tình cảm và sự yêu thích.
Ở cái đất nước cởi mở này, đừng nói là có bạn trai, cho dù đã kết hôn thì vẫn sẽ có người theo đuổi. Do đó, tỷ lệ cắm sừng của nước này là số một trên thế giới.
Đào Nguyện biết rằng so với các đại gia và người nổi tiếng, sự tán tỉnh của những người mẫu càng nhiệt tình hơn, vì vậy lần này cậu đã tay trong tay bước vào bữa tiệc với Đường Nạp Tu. Dù vậy, vẫn có không ít người mẫu thầm liếc mắt đưa tình với cậu.
Tiêu Dật đứng xa xa nhìn đám người vây quanh Đào Nguyện, trong lòng vừa đố kị vừa bất mãn, nghĩ thầm không phải chỉ là biết thiết kế vài món quần áo thôi sao? Có gì đâu mà đặc biệt? Thế mà ai cũng nịnh anh ta.
Sau khi biết Đào Nguyện và Đường Nạp Tu đang hẹn hò, Tiêu Dật cảm thấy Đào Nguyện rất ngu ngốc, khuôn mặt và thân hình đẹp thì có ích lợi gì? Một người mẫu không có xuất thân và không có chỗ dựa sẽ chẳng giúp ích được gì cho sự nghiệp. Nhưng đối với gã, gã cảm thấy Đào Nguyện ngu là điều rất tốt, vì nếu như cậu thật sự tìm được một người bạn trai có gia thế vững chắc, gã sẽ không đối phó được cậu.
Nghĩ đến thời gian này, mặc kệ Đào Nguyện có tham dự yến tiệc hay không, những người đó đều nói về cậu và khen ngợi cậu bằng nhiều cách khác nhau, Tiêu Dật liền cảm thấy rất không phục. Bây giờ những người mẫu và nhiếp ảnh gia đó cũng đang vây quanh Đào Nguyện, khiến gã càng khó chịu hơn.
Tiêu Dật quay đầu lại nói với bạn trai đang nói chuyện với ban tổ chức: “Odru, anh có thể đi cùng em đến đó chào hỏi người anh cùng cha khác mẹ của em được không?”
Odru quay lại nhìn gã và nói “Được thôi.”
Cả hai đi về phía đám đông đang vây quanh.
Tiêu Dật kéo tay Odru đi thẳng đến trước mặt Đào Nguyện và Đường Nạp Tu, gã liếc nhìn Đường Nạp Tu, sau đó hỏi Đào Nguyện: “Đây là bạn trai của anh à?”
"Phải.” Khi Đào Nguyện nhìn thấy gã đi về phía mình, cậu biết ngay gã đến đây để làm gì.
“Thật không ngờ, anh lại tìm một người bạn trai nhỏ tuổi hơn mình nhiều như vậy.” Trong mắt Tiêu Dật đầy vẻ giễu cợt, sau đó tự đắc nói: “Để tôi giới thiệu với anh, đây là Odru, bạn trai của tôi. Anh ấy là chủ tịch của tập đoàn Defia, cũng là nhà tài trợ lớn nhất của mùa giải thời trang cao cấp lần này.”
Tiêu Dật nói mấy câu sau cực kỳ lớn để nhiều người có thể nghe thấy chúng. Gã ngó nhìn xung quanh, quả nhiên nhìn đến đoán trước trung kinh ngạc cùng hâm mộ ánh mắt, hắn trong lòng càng thêm đắc ý.
“Xin chào, cậu là anh trai của Tiêu Dật à? Tôi là Odru.” Odru đưa tay về phía Đào Nguyệu, sau đó đưa mắt nhìn cậu từ trên xuống dưới.
Đào Nguyện liếc nhìn tay của hắn, không có đưa tay ra bắt tay với hắn, có thể là phản ứng tâm lý đến từ nguyên chủ, chỉ cần nghĩ đến việc chạm vào bàn tay đó là cậu đã cảm thấy ghê tởm rồi.
Đường Nạp Tu vươn tay nắm lấy tay Odru, nhìn hắn hỏi: “Anh chính là chủ tịch của tập đoàn Defia?”
Odru hướng ánh mắt về phía Đường Nạp Tu, hắn cảm thấy rất không vui với giọng điệu và thái độ của Đường Nạp Tu. Một người mẫu lại dám dùng thái độ này nói chuyện với hắn, đúng là không biết trời cao đất dày. Dạy dỗ tên này một bài bài học thì sẽ biết nên nói chuyện với người như hắn với thái độ gì.
Odru khinh thường nói chuyện với Đường Nạp Tu, sau khi rút tay về, tiếp tục đưa mắt nhìn về phía Đào Nguyện. Hắn có thể nhìn thấu một người rất tốt, người trước mặt nhìn bề ngoài thì lạnh lùng, cấm dục nhưng thực chất là kiểu người cực kỳ phóng túng khi lên giường. Hơi thở quyến rũ toát ra từ cậu khiến hắn không thể rời mắt và nảy sinh hứng thú với cậu.
“Hay là tối nay chúng ta ăn tối cùng nhau nhé?” Odru nhìn Đào Nguyện và đưa ra lời mời.
Tiêu Dật và Đào Nguyện đều chán ghét và không muốn đi ăn với nhau, tuy nhiên, mặc dù Tiêu Dật không muốn nhưng lại cảm thấy ăn cùng nhau là cơ hội tốt để khoe khoang.
“Đúng đó, chúng ta chưa ăn cơm cùng nhau bao giờ, chi bằng đi ăn chung một bữa vào tối nay đi.” Tiêu Dật nhìn Đào Nguyện với vẻ mặt anh dám đồng ý không.
“Ý tôi là, tôi sẽ ăn tối với cậu ấy vào tối nay, không phải chúng ta cùng nhau ăn tối.” Odru nói.
Tiêu Dật quay đầu lại, khó hiểu nhìn Odru “Anh và anh ta ăn tối với nhau?”
Odru không trả lời Tiêu Dật mà tiếp tục nhìn Đào Nguyện, nói: “Tôi nghĩ chúng ta nhất định sẽ có rất nhiều chủ đề để nói, bất cứ phương diện nào, hoặc cậu có thể đến trực tiếp phòng của tôi, chúng ta tìm hiểu sâu về nhau, cậu thấy sao?”
Nhìn thấy ánh mắt lộ liễu của Odru, Tiêu Dật đột nhiên kinh hãi trong lòng, hắn dám tán tỉnh người khác trước mặt mình, còn đưa ra lời mời trắng trợn như vậy nữa. “Odru?!”
Gương mặt của Đào Nguyện vẫn không có cảm xúc gì, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ chán ghét, cậu quay qua nhìn Đường Nạp Tu nói: “Đường Nạp Tu, người này khiến anh cảm thấy rất phản cảm.”
“Em sẽ xử lý hắn.” Đường Nạp Tu ôm bả vai Đào Nguyện đi về hướng khác.
“Chờ đã…….” Odru muốn cản Đào Nguyện lại, nhưng bị Tiêu Dật nắm lấy cánh tay.
“Odru, anh rốt cuộc muốn làm gì hả?!” Tiêu Dật nhỏ giọng chất vấn.
“Làm gì là làm gì?” Nhíu mày nhìn gã.
“Chúng ta về phòng đi, em có chuyện muốn nói với anh.” Tiêu Dật không muốn tiếp tục xấu hổ khi ở lại đây, bởi vì mọi người xung quanh đều đang nhìn, bạn trai của gã lại mời một người khác trắng trợn như vậy ngay trước mặt gã, mà người này còn là anh em cùng cha khác mẹ của gã nữa.
Odru nhìn vẻ tức giận của gã, cảm thấy rằng có một số lời họ thực sự nên nói rõ ràng.
Có hàng trăm căn phòng trong lâu đài cổ hoàng gia này, mặc dù hầu hết chúng không còn được sử dụng nhưng một số ít trong số chúng được chăm sóc đặc biệt và có thể vào ở trực tiếp.
Việc quay phim trong lâu đài cổ lần này cũng coi như là quảng bá cho nó, tất cả những người dự thi đều có thể ở trong phòng của lâu đài.
Sau khi hai người trở về phòng, Tiêu Dật trừng mắt nhìn Odru hỏi: “Anh bị cái gì vậy hả?! Tự nhiên lại đưa ra lời mời như thế với anh ta ngay trước mặt em! Tại sao anh lại làm như vậy?!”
“Có một số lời nói tôi không nói rõ với cậu ngay từ đầu, bởi vì tôi nghĩ rằng những lời này không cần tôi nói thì cậu vẫn sẽ hiểu.” Odru nhíu mày nói, “Nhưng nhìn dáng vẻ này của cậu, hình như cậu không hiểu thì phải.”
“Anh không nói rõ chuyện gì với em?” Vẻ mặt Tiêu Dật tràn đầy nghi hoặc “Em không hiểu chuyện gì chứ?”
“Ngoài kết giao với cậu, tôi còn duy trì mối quan hệ giống như với cậu với một vài người khác nữa, và vẫn luôn thay đổi người được chọn. Người anh cùng cha khác mẹ kia của cậu, tôi để ý rồi, tôi nhất định sẽ chiếm được em ấy. Về phần cậu, nếu không chịu được thì chia tay đi. Tuy nhiên, nếu sau này cậu có chuyện gì đó không giải quyết được, đừng nhờ tôi giúp cậu nữa.”
“Anh nói cái gì?” Tiêu Dật kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng chịu một cú sốc cực lớn “Anh không chỉ hẹn hò với một mình tôi? Mà còn hẹn hò với nhiều người khác nữa?”
“Chẳng lẽ cậu cho rằng tôi sẽ vì cậu mà từ bỏ cả khu rừng hả?” Odru nhìn Tiêu Dật với gương mặt vô cảm, nói: “Cậu đánh giá cao mị lực của mình quá rồi đó.”
“Cho nên……, anh không hề thích tôi đúng không?” Sắc mặt của Tiêu Dật cực kỳ khó coi, “Vậy tại sao anh lại theo đuổi tôi, còn hẹn hò với tôi?”
“Tôi theo đuổi cậu hồi nào?” Odru nói, “FWB* thôi, tự cậu đồng ý ngay mà. Tôi thậm chí còn chưa đưa tay ra mà cậu đã gấp gáp nhào lên rồi, tôi tưởng rằng cậu biết rất rõ quan hệ của chúng ta là gì chứ.”
*Nói ngắn gọn là bạn c.h.ị.c.h á. Còn lại mọi người search gg nhé, chứ giải thích thì dài lắm:>>
“Tôi chỉ là, chỉ là đối tượng FWB của anh?”
“Thực ra nó chẳng khác gì FWB cả, nhưng nếu cậu muốn là hẹn hò thì tôi cũng không phản đối. So với những người khác, số lần cậu lên giường với tôi không nhiều lắm, nhưng tôi chưa bao giờ đối xử tệ cậu, cậu nhờ tôi chuyện gì tôi cũng giúp cậu hết. Nếu cậu cảm thấy không thể chấp nhận được mối quan hệ kiểu này, vậy thì từ giờ trở đi, chúng ta được tính là chia tay.”
“Không! Em không chia tay đâu!” Tiêu Dật lớn tiếng nói, gã biết rất rõ nếu chia tay với Odru thì sẽ không có ai có thể giúp mình nữa.
“Tùy cậu, dù sao thì kế tiếp tôi sẽ bắt đầu ra tay với Tiêu Du. Nếu cậu dám phá đám giữa chừng……, cậu nên biết rằng những thủ đoạn của tôi có thể sử dụng với khác thì cũng có thể sử dụng với cậu.”
Sau khi Odru trở về phòng, hắn không ngừng suy nghĩ về việc làm thế nào để chiếm được Đào Nguyện, và nghĩ đủ mọi cách từ ép buộc đến dụ dỗ. Tưởng tượng đến khuôn mặt và cơ thể của Đào Nguyện, cả người Odru đều nóng bừng lên, hắn hạ quyết tâm phải có được cậu cho dù dùng vũ lực.
Odru cần dập lửa, nhưng bây giờ đối mặt Tiêu Dật, hắn chắc chắn không thể có hứng thú được, vì vậy đã tìm một người mẫu nam có thân hình giống Đào Nguyện để ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Odru vừa mở mắt ra đã nghĩ rằng mình phải bắt đầu hành động thôi, nhất định phải chiếm được Tiêu Du càng sớm càng tốt.
Khi đang định đứng dậy, điện thoại đột nhiên vang lên, nhìn thấy dãy số trên đó, Odru không dám do dự, lập tức kết nối.
“Alo, vâng.”
“Được, được.”
“Tôi sẽ đến ngay.”
Odru lập tức đứng dậy, nhanh chóng rửa mặt, thay quần áo rồi bước nhanh ra khỏi phòng, dáng vẻ trông rất vội vàng.
Sau khi nhìn thấy căn phòng mình đang tìm, hắn lập tức bước tới và gõ cửa
Cửa phòng mở ra, hắn bước vào, sau khi đóng cửa phòng, hắn nhìn người mở cửa cho mình hỏi: “Lão đại, sao anh lại đích thân đến gặp em vậy?”
“Thiếu chủ nói muốn gặp cậu.” Đỗ Phong nhìn hắn nói.
“Thiếu chủ?” Odru hơi kinh ngạc hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao? Tại sao thiếu chủ đột nhiên muốn gặp em?”
Odru vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, vị thiếu chủ trong truyền thuyết kia chưa bao giờ lộ diện trước mặt bọn họ, cho dù có chuyện gì quan trọng cũng đều là lão đại Đỗ ra mặt. Bây giờ thiếu chủ đột nhiên muốn gặp hắn, khiến hắn không khỏi cảm thấy bất an trong lòng và có một linh cảm không tốt.
“Gặp thiếu chủ rồi cậu sẽ biết.” Đỗ Phong mở cửa bước ra ngoài, “Đi theo tôi.”
Odru đi theo Đỗ Phong lên lầu hai, nhìn Đỗ Phong gõ cửa, trong lòng hắn có chút căng thẳng.
Sau khi cửa mở, cả hai cùng bước vào.
Odru sững sờ khi nhìn thấy Đào Nguyện, sau đó kinh ngạc mở to hai mắt, hắn nhìn cung quanh phòng khách, chắc chắn rằng không có ai khác ngoại trừ ba người họ.
“Thiếu, thiếu chủ?” Odru nhìn Đào Nguyện, hai chân có chút nhũn ra, tối hôm qua hắn còn nghĩ rằng dù cưỡng ép cũng phải có được người này, vậy mà người này lại là thiếu chủ ư?!
Đào Nguyện chỉ liếc hắn một cái, mặc kệ hắn, xoay người đi vào trong.
Cửa phòng mở ra, Đường Nạp Tu đi ra, Đỗ Phong nhìn hắn gọi: “Thiếu chủ.”
Odru lại đột nhiên đưa mắt nhìn về phía Đường Nạp Tu, hắn có chút hồ đồ, rốt cuộc thì ai mới là thiếu chủ, hay là, có hai thiếu chủ?
Đỗ Phong xoay người đẩy Odru, “Đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau gọi thiếu chủ?”
“Ai, ai mới là thiếu chủ?” Odru lo lắng mình lại gọi nhầm, cho nên chỉ có thể hỏi trước.
“Đây là thiếu chủ, vị này là phu nhân thiếu chủ tương lai.” Đỗ Phong giới thiệu.
“Xin chào thiếu chủ! Xin chào phu nhân!” Odru liên tiếp cúi đầu hai lần, lần này không chỉ chân mềm mà còn bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Ngày hôm qua hắn lại đắc tội cả hai người không thể đắc tội. Hắn xong rồi, lần này khẳng định là xong rồi.
Đường Nạp Tu ôm Đào Nguyện, hôn một cái lên mặt cậu rồi nói: “Anh vào phòng trước đi, em nói chuyện với bọn họ.”
“Ừm.” Đào Nguyện gật đầu, sau đó bước vào phòng và đóng cửa lại.
Đường Nạp Tu đi đến ghế sô pha ngồi xuống, Đỗ Phong và Odru lập tức bước tới và đứng trước mặt hắn.
Đường Nạp Tu nhìn Odru nói: “Ánh mắt của anh tốt đấy, liếc mắt một cái đã nhìn trúng người của tôi.”
“Tôi xin lỗi thiếu chủ!” Odru cúi người nói, “Nếu tôi biết cậu ấy là phu nhân tương lai của thiếu chủ, tôi tuyệt đối sẽ không dám có suy nghĩ bậy bạ!”
“Cả đêm hôm qua, chắc là anh luôn nghĩ đến anh ấy nhỉ?”
“……” Odru không dám trả lời.
Đường Nạp Tu nhìn Đỗ Phong nói: “Ong Độc, đây là người anh chọn à?”
“Xin lỗi thiếu chủ, tôi sẽ sắp xếp lại người thích hợp làm chủ tịch của Defia, sau đó tự đi lãnh phạt.” Đỗ Phong nói.
“Để anh ta ở lại Basville sau khi đã giải quyết hết mọi việc đi.”
Odru trợn tròn mắt, hai chân mềm nhũn quỳ xuống cầu khẩn: “Xin thiếu chủ hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi nhất định sẽ lấy công chuộc tội!”
“Ong Độc, nói cho anh ta biết phải làm gì tiếp theo, đợi khi nào anh ta làm xong mọi việc thì lập tức đưa anh ta rời đi.” Đường Nạp Tu ra lệnh.
“Vâng, thiếu chủ.” Đỗ Phong đá Odru nói “Còn không mau đi?”
“Thiếu chủ, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội nữa…….” Odru vẫn muốn cầu xin.
Đỗ Phong kéo hắn lên, thấp giọng nói: “Cậu muốn chết hả?! Đi nhanh lên!”