*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Min
Angley thở gấp, đợi cơn chóng mặt đỡ hơn, hắn mở đôi mắt vẫn còn mờ và quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Hắn vốn tưởng rằng Đào Nguyện nhất định đã lái xe chạy nhanh về đích rồi, muốn đuổi theo cậu e rằng không kịp nữa. Nhưng sau khi nhìn được rõ ràng, hắn nhìn thấy xe của Đào Nguyện đang đậu cách đó không xa.
Đào Nguyện lùi xe, sau đó làm lệch thân xe, thấy Angley đang nhìn mình, cậu đưa tay ra khỏi cửa sổ, giơ ngón tay cái lên rồi mạnh mẽ chĩa xuống.
Nếu nói dựng ngón giữa là chửi người và sỉ nhục, vậy thì ngón tay cái chỉ xuống chính là là sự khiêu khích với thái độ khinh bỉ mạnh mẽ.
Khi Angley nhìn thấy động tác này của Đào Nguyện, sự hoảng sợ vừa rồi lập tức biến thành một cơn giận dữ. Cậu dám khiêu khích hắn bằng động tác này, nếu không dạy cho cậu một bài học, tôn nghiêm của một tay đua chuyên nghiệp như hắn sẽ mất hết.
Chiếc xe của Angley đã được tân trang lại với giá rất cao, chống va đập rất tốt, không bị hư hại do va chạm mạnh và có thể khởi động lại ngay lập tức.
Angley ánh mắt dữ tợn, lao về phía Đào Nguyện với tư thế liều mạng.
Tất nhiên Đào Nguyện không có khả năng bị hắn đụng trúng, mặc dù bây giờ Đào Nguyện đang ở phía trước, nhưng người bị va quẹt vào đuôi xe vẫn là Angley.
Đám bạn bè của Angley gấp muốn chết, không hiểu tại sao Angley vẫn chưa phản kích.
“Angley đang làm cái quái gì thế? Tự nhiên lại đụng vào vách núi đá, lúc nãy suýt chút nữa đã thua rồi!”
“Chắc là do nó khinh địch nên mới bất cẩn thôi, yên tâm đi, nó mà nghiêm túc thì đối phương sẽ phải nếm mùi khổ sở.”
“Đúng vậy! Sao Angley có thể thua một tay đua nghiệp dư được.”
“Angley! Bây giờ là cơ hội của mày, mau đâm anh ta đi!”
Nhưng trên màn hình, Angley rõ ràng là người bị đàn áp, đám bạn của tay đua thua Angley trước đó bắt đầu chế giễu.
“Angley rõ ràng không phải là đối thủ của đối phương. Nếu cậu ta có thể phản kích thì nhất định đã phản kích lâu rồi.”
“Đúng đó, còn nói cái gì mà bất cẩn, tao thấy là lòng có dư mà lực không đủ thì có.”
“Xe sắp bị đâm nát rồi, vậy mà còn nói cậu ta chưa nghiêm túc. Lẽ nào đợi bị tông xuống biển mới định nghiêm túc hả?”
“Có thể lắm, ha ha ha……, Angley sao có thể thua một tay lái nghiệp dư được, cậu ta chỉ có thể bị đâm hư xe và nhất định sẽ thua thôi, ha ha ha.”
“Lần này người nào đặt cược Angley thắng chung tiền đã luôn.”
Đám bạn của Angley trừng mắt nhìn những người đó, nhưng phải đợi Angley phản công thì bọn họ mới có lời để phản kích những người đó. Bọn họ gấp muốn chết, nhưng Angley vẫn trong tình trạng bị áp chế, khiến bọn họ không thể bật lại những người đang châm chọc bọn họ.
Những người đặt cược Angley thắng cũng bắt đầu lo lắng.
“Làm sao bây giờ? Nhìn tình hình này, cơ hội chiến thắng của Angley càng ngày càng nhỏ, chúng ta rất có thể sẽ thua đó.”
“Thật không ngờ một người không có chút kinh nghiệm đua xe nào lại có thể chèn ép Angley đến mức này.”
“Xem ra đây thật sự là một cao thủ nhưng giấu tài rồi. Lần này thảm rồi, đáng lẽ tôi không nên cược nhiều tiền như vậy.”
“Ai mà ngờ lại có chuyện đảo ngược chứ. Cho dù giấu tài cũng đâu đến mức không có tí kinh nghiệm đua xe nào, nếu không thì tôi đã không cược cả đống tiền rồi.”
“Nếu người tên Tiêu Du kia thật sự thắng, người cược anh ta thắng lần này thắng đậm rồi.”
“Đáng tiếc không thể cược cả hai bên, nếu không thì chúng ta ít nhất sẽ không thua thảm như vậy.”
“Nói như kiểu nếu có thể cược cả hai bên thì mày sẽ cược người hoàn toàn không có kinh nghiệm đua xe vậy đó.”
“Ha ha, hình như là không.”
Angley bị đâm đến đầu váng mắt hoa, hắn làm mình bình tĩnh lại, dù không thể dạy cho cậu một bài học thì hắn cũng tuyệt đối không được thua cậu, điều này liên quan đến tôn nghiêm của hắn với tư cách là một tay đua chuyên nghiệp.
Sau đó Angley bắt đầu đua tốc độ với Đào Nguyện, mấy lần những tưởng là cơ hội tốt để vượt qua nhưng hắn lại chưa từng thành công vượt qua, vẫn luôn bị cậu bỏ xa một chút.
Angley nắm chặt vô-lăng, bởi vì quá sốt ruột, hai tay không khỏi run lên. Đối phương vậy mà có kỹ thuật lái xe trình độ chuyên nghiệp trở lên, cậu ta nói muốn đè bẹp mình là thật sự có thể đè bẹp mình, làm sao có thể?! Sao có thể như thế được?!
Angley dùng hết sức lực, hai mắt đỏ bừng, khi hắn lại va chạm với xe Đào Nguyện, chiếc xe của hắn đột nhiên bay lên.
“Aaaaaa!!!!” Angley kinh hãi hơn bao giờ hết, hắn la lên bằng cả sức lực của mình, bởi vì chiếc xe của hắn đang lao ra khỏi lan can và sắp rơi xuống biển.
Vào khoảnh khắc xe của Angley lao ra, mọi người trong quán bar đều sững sờ, sau đó trợn tròn mắt vì kinh ngạc.
Đám bạn của Angley hét lên: “Angley bay ra ngoài rồi, mau gọi người cứu nó đi!”
“Vệ sĩ quán bar đâu? Kêu bọn họ báo cho đội cứu hộ đi, nhanh lên!”
“Đám nhân viên các người còn ngây ra đó làm gì?! Mau báo cho vệ sĩ đi chứ!”
Những người đang vây xem trái lại không có lo lắng như bọn họ.
“Đừng có gấp, đừng có gấp, cửa sổ xe của cậu ta mở mà, cho dù rơi xuống biển thì cậu ta vẫn có thể bơi ra ngoài.”
“Đúng rồi, trước đây cũng từng có một chiếc xe bị rơi xuống, đội cứu hộ ở quán bar này làm việc tốt lắm, đừng có lo.”
“Nhất định sẽ lên được thôi. Người rơi xuống biển trước đây cũng tự bơi lên đó.”
“Lỡ cậu ta không biết bơi thì sao?Hoặc là khi rơi xuống, cậu ta sợ tới mức ngất xỉu thì sao? Hơn nữa bây giờ trời vẫn còn rất tối, độ khó của việc cứu hộ cũng tăng lên.” Những người ghét Angley nói một cách rất ác ý.
“Vậy……, cậu ta tự cầu nguyện đi.”
Những người bị đám bạn bè của Angley chế giễu trước đó đều vui sướng khi người gặp họa, và nghĩ rằng Angley không lên được càng tốt.
Sau khi nhìn chiếc xe của Angley bay ra ngoài, Đào Nguyện tiếp tục lái xe chạy về đích, khi điều khiển xe vượt qua cảm biến ở vạch đích, màn hình trong quán bar ngay lập tức hiển thị rằng cậu đã thắng cuộc đua. Số tiền trên màn hình nhỏ cũng được di chuyển, một bên là trực tiếp trở về 0, bên còn lại là tăng tiền thưởng theo tỷ lệ cược.
Những người thua tiền đều hâm mộ nhìn vào số tiền trên màn hình, nghĩ thầm không biết là ai mà may mắn dữ vậy. Trước đó còn có người nghĩ rằng người này bị điên rồi, tự nhiên lại đặt cược một người không có khả năng thắng, lại còn cược nhiều tiền như vậy nữa. Bây giờ xem ra, loại chuyện như vận may này đúng là khó mà nói trước được.
Đào Nguyện lái xe trở lại quán bar, khi cậu bước vào quán bar, tất cả mọi người đều nhìn cậu, ngoại trừ đám bạn bè của Angley, những người khác đều đang cổ vũ cho cậu. Mặc dù bọn họ đều thua tiền, nhưng trận đua xe này quá kích thích, bọn họ là thật lòng bội phục cậu.
Đám bạn bè của Angley lảng tránh ánh mắt không nhìn cậu và vờ như không có chuyện gì xảy ra. Vừa rồi bọn họ nói toàn những lời kiêu ngạo, bây giờ lại không thể nói được câu nào, bởi vì Angley đã thật sự bị đè bẹp rồi.
Những người đó xem quá trình cứu hộ trên màn hình, chuẩn bị sẽ rời khỏi đây ngay lập tức sau khi Angley được cứu lên. Thua hết số tiền vừa thắng trận trước cũng chẳng sao, nhưng vừa rồi bọn họ nói cả đống lời ác độc như thế, kết quả đều vả lại vào mặt mình, bọn họ còn mặt mũi đâu mà ở lại đây chứ.
Dựa theo tính cách có thù tất báo của Đào Nguyện, đương nhiên sẽ không dễ dàng tha bọn họ như vậy.
“Vừa rồi, là ai nói muốn xem tôi nhảy thoát y?” Đào Nguyện đi đến quầy bar cao nhất ở giữa hỏi.
Đám bạn của Angley nhìn nhau, không ai dám hé răng.
“Sao không ai nói gì hết vậy, thái độ kiêu ngạo hồi nãy đi đâu mất rồi?” Đào Nguyện châm chọc nói: “Các người hèn nhát nhanh quá đó. Tôi ở đây có một mình thôi, các người sợ cái gì, gáy tiếp đi chứ!”
“Hay là……,” Đào Nguyện nhìn những người đó nói: “Các người chỉ có cái miệng thối mà thôi, thực tế thì bên trong lại là một kẻ hèn nhát?”
Thua trận thì phải bị chế giễu, đây đã là thông lệ rồi, đặc biệt là trước trận đấu còn mạnh miệng buông ra bao nhiêu lời lẽ xúc phạm người ta, kết quả lại thua khó coi như vậy, đương nhiên phải hứng chịu sự chế giễu của người ta thôi.
“Tôi nói này những kẻ hèn nhát ở đằng kia, các người mau mở miệng đi chứ!” Đào Nguyện vỗ vào quầy bar.
Bị Đào Nguyện sỉ nhục như vậy, sắc mặt của những người đó đều thay đổi, nhưng đây là những lời vả mặt mà chính bọn họ tự nói ra nên nghiến răng cũng phải chịu đựng.
Những người nhìn Đào Nguyện bị chế giễu trước đó, bây giờ cũng đang nhìn đám bạn của Angley bị chế giễu. Tóm lại, đối với bọn họ thì chỉ là hóng drama không liên quan gì đến mình mà thôi.
Trong số những người đang theo dõi kịch hay, người vừa ngồi ở chỗ của Đào Nguyện giờ đang đứng một mình trong một góc khuất. Hắn dùng đôi mắt đánh giá Đào Nguyện, cảm thấy cậu rất thú vị, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy có hứng thú với cậu.
Đào Nguyện liếc nhìn bàn đánh cược cách đó không xa, nhếch mép cười nhìn những người đó rồi nói: “Hay là tôi cho các người một cơ hội báo thù cho Angley nhé?”
Đào Nguyện đi đến quầy bar cược uống rượu dưới cái nhìn chăm chú của mọi người và nói: “Các người có thể thay phiên nhau cược uống rượu với tôi. Chỉ cần có một người thắng tôi, tôi sẽ cởi một món quần áo. Nhưng nếu các người thua thì phải cởi truồng đi về, sao, dám cược không?”
Những người đó hai mặt nhìn nhau, không ai dám chủ động đồng ý, đối với bọn họ thì thua tiền là chuyện nhỏ, mặt mũi mới là chuyện lớn. Hơn nữa, may mắm là một yếu tố quan trọng trong trò cược uống rượu này, thắng thua đều không nhất định. Nếu bọn họ cởi truồng đi về, vậy thì sau này khỏi cần ra đường nữa.
“Không dám à?” Đào Nguyện nói tiếp: “Vậy được rồi, ai thua thì cởi một món. Mặc kệ là các người hay là tôi, chỉ cần có một người cởi sạch, đánh cược sẽ kết thúc. Cả đám các người cược với một mình tôi, đủ chiếm ưu thế rồi chứ?”
“Cược với anh ta đi!” Angley đứng ở cửa lớn tiếng nói, trên trán hắn dán một miếng thuốc trị thương, cả người đều ướt nhẹp, sắc mặt xanh mét vì tức giận. Sau khi vệ sĩ đưa hắn lên, vốn định đưa hắn đến bệnh viện nhưng hắn không chịu. Trước cuộc đua đã thốt ra những lời lẽ cay nghiệt, nếu cứ bỏ chạy như thế này, hắn sẽ không còn mặt mũi nào để tiếp tục làm một tay đua chuyên nghiệp nữa, và sau này sẽ bị người khác cười nhạo.
“Còn mạng trở về à.” Đào Nguyện cong khóe miệng nói: “Không chết đúng là tiếc thật đó, nhưng cũng tốt, nếu đã không chết, vậy thì thực hiện cá cược đi.”
Angley giận đến nghiến răng, nhưng đã cược thì phải chịu thua, huống chi hắn đã ký hợp đồng rồi, nếu không tuân theo hợp đồng thì có thể sẽ bị trục xuất.
Angley bắt đầu livestream trước mặt mọi người, sau đó dựa theo yêu cầu của Đào Nguyện mà nhìn vào màn hình điện thoại nói rằng mình muốn hãm hại nguyên chủ là bởi vì hận nguyên chủ, và cũng cố ý hợp tác với những người mẫu khác khởi xướng tẩy chay nguyên chủ.
Fan của hắn đều ngu người khi nghe thấy hắn nói như vậy trong livestream, không biết hắn bị cái gì vậy. Hôm qua còn phẫn nộ kêu gọi bọn họ tẩy chay nhà thiết kế thời trang Tiêu Du, bây giờ lại đột nhiên thừa nhận mình hãm hại hắn, rốt cuộc là sao?
Không quan tâm đến phản ứng trên mạng, ngay khi Angley vừa tắt livestream, Đào Nguyện lập tức nói: “Vậy thì tiếp theo, chúng ta hãy bắt đầu cá cược ở quầy bar đi. Mấy người cử ai cược với tôi trước đây?”
Angley lớn tiếng nói: “Jess, mày cược uống rượu rất giỏi, mày cược với anh ta đi! Cho anh ta trần truồng đi về!”
Jess trong lòng không tình nguyện lắm, bởi vì cá cược quan trọng nhất là vận may, mà hôm nay rõ ràng khí thế và vận may của đối phương khá dồi dào.
“Angley, hôm nay bỏ đi. Mày bị thương rồi, trở về dưỡng thương trước đi. Lần sau chúng ta hãy hẹn cá cược với anh ta.” Jess nói.
“Bỏ lỡ cơ hội lần này thì lần sau tôi sẽ không để ý tới các người đâu. Tôi sẽ không nhận lời khiêu chiến của kẻ thua cuộc.” Đào Nguyện cầm ly rượu lên, châm chọc nói: “Lá gan của các người nhỏ quá đó, nhiều người như vậy lại sợ một mình tôi, xem ra là tôi đã đánh giá cao các người rồi. Cũng phải thôi, loại người giống như các người chỉ giỏi mạnh miệng thôi, làm gì có bản lĩnh thật chứ.”
Những người xem kịch hay chắc chắn là sẽ không ngại làm lớn chuyện, càng ầm ĩ thì bọn họ xem càng vui vẻ.
“Cả đám các người lại sợ một mình anh ta hả? Cược với anh ta đi, sao nhát gan dữ vậy?!”
“Đúng đó, người ta có một mình mà còn không sợ, cả đám các người lại sợ. Mất mặt quá rồi đó?”
“Người ta đã cho các người thay phiên đánh cược rồi, vậy mà các người vẫn không dám nhận lời hả? Thế sau này đừng đến quán bar nữa, các người đến công viên giải trí hợp hơn đó!”
“Thắng thua trong chơi cá cược là chuyện rất bình thường, thua cũng không có gì mất mặt cả. Nhưng một mình anh ta khiêu chiến cả đám các người, mà các người lại không dám nhận khiêu chiến, cái này mới mất mặt.”
“Nếu tôi mà là các người, tôi đã xấu hổ đi ra ngoài rồi!”
Sắc mặt của Angley càng khó coi hơn, tuy rằng lấy nhiều thắng ít không vẻ vang gì, nhưng cũng tốt hơn là không dám nhận lời khiêu chiến. Hơn nữa, nếu hôm nay hắn không cho cậu học được một bài học, hắn sẽ không cam tâm rời đi.
“Tụi mày không nghe thấy bọn họ nói cái gì sao?” Angley nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu chuyện này truyền ra ngoài, chúng ta đi đến đâu cũng sẽ bị người ta cười nhạo!”
Những người đó không còn lựa chọn nào khác, cho dù không muốn, nhưng đã bị nói đến mức này rồi, bọn họ cũng không thể không đồng ý, nếu không sẽ thật sự mất mặt mà đi ra ngoài. Hơn nữa, lời mỉa mai và lăng mạ của Đào Nguyện đã khiến họ tức giận nãy giờ rồi, nghĩ rằng bên mình có nhiều người như vậy, chắc chắn sẽ không thua hết, cùng lắm thì cả đám trần trụi nửa người trên đi về thôi.
Cái gọi là cược uống rượu chính là đặt mười ly rượu ở bên ngoài bàn quay, và yêu cầu năm ly có hai loại rượu khác nhau. Sau đó tự xoay bàn quay, xoay trúng ly nào thì uống ly đó, nếu xoay trúng loại rượu được chỉ định thì thua.
Cái bàn quay chơi cá cược uống rượu đây:33
Bartender đã sắp xếp sẵn rượu, người đầu tiên cược uống rượu với Đào Nguyện chính là Jess - người bị Angley cử ra.
Hai người lắc xúc xắc để quyết định ai quay trước, người có điểm cao hơn sẽ xoay đầu tiên. Đào Nguyện lắc ra ba điểm, nhỏ hơn điểm của Jess nên Jess xoay trước.Lần đầu tiên Jess xoay trúng loại rượu không được chỉ định, sau khi cầm lên uống cạn, hắn nhìn Đào Nguyện.
Đào Nguyện cũng xoay bàn quay, lần đầu tiên đã xoay trúng loại được định rượu, uống rượu xong thì cậu cởi áo khoác ngoài ra. Thực ra là cậu cảm thấy trời nóng quá và muốn cởi một món quần áo thôi.
Nhưng đám người Angley lại nghĩ rằng đây là một khởi đầu tốt và là một dấu hiệu tốt với bọn họ, trên mặt rốt cuộc cũng nở nụ cười.
Ván thứ hai, chỗ rượu trống đã được đặt lên, đến lượt Jess xoay.
Sau vài lần xoay thì Jess lần lượt cởi áo khoác ngoài và áo sơ mi, nếu hắn xoay thua thêm một lần nữa thì sẽ phải cởi quần, vì vậy hắn đi xuống và đổi người khác lên.
Đổi ba bốn người liên tiếp và tất cả đều trần trụi nửa người trên đi xuống.
Sau khi Đào Nguyện cởi áo khoác ngoài thì cậu chỉ uống rượu thôi, đến cả giày và vớ cũng chưa cởi. Những người khác không biết tại sao cậu lại làm được điều này, nói chung, ngoại trừ lần đầu tiên, sau đó cậu chưa bao giờ xoay trúng loại rượu được chỉ định nữa.
Angley lặng lẽ đưa mắt ra hiệu với một người, người nọ gật đầu với ánh mắt hiểu ý, sau đó từ từ di chuyển đến vị trí đang rót đồ uống của quầy bar.
Người nọ lấy từ trong túi ra một chiếc túi giấy nhỏ, bên trong là một thứ dạng bột, đang định dùng ngón tay bóp ra một ít rồi bỏ vào ly rượu thì một cơn đau đầu gối đột ngột khiến người nọ ngã lăn ra đất.
“A!!!” Người nọ hét lên thảm thiết, bởi vì có ai đó giẫm lên tay của hắn và giẫm mạnh đến mức hắn cảm thấy ngón tay mình sắp đứt rồi.
Tiếng hét thảm thiết của hắn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, người giẫm lên tay hắn giống như vừa nhận ra mình đã giẫm phải ai đó, vội vàng dời chân ra chỗ khác rồi nói: “Xin lỗi, tôi không nhìn thấy anh, xin hỏi anh nằm trên mặt đất làm gì vậy?”
Lúc này tất cả mọi người đều nhìn sang, Đào Nguyện cũng quay đầu qua, thấy sau khi người nọ giơ tay lên thì trên mặt đất có một túi bột thuốc bằng giấy.
Đào Nguyện bước tới, cúi người nhặt túi giấy lên, kẹp giữa hai ngón tay quơ quơ, “Đúng là đê tiện, vô sỉ. Cả đám các người đối phó một mình tôi lại còn muốn dùng thủ đoạn này? Mọi người nhìn đi, loại người này sẽ bỏ thuốc người khác, sau này mọi người nhớ phải cẩn thận đó.”
Những người vây xem đều nhìn bọn họ với ánh mắt khinh bỉ, dùng thủ đoạn hèn hạ này để bỏ thuốc người ta, còn bị bắt tại trận nữa, đúng là quá vô sỉ. Loại người này vậy mà còn không biết xấu hổ dám đi ra đường.
Đào Nguyện quay đầu qua, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Đường Nạp Tu, cậu sững sờ ngay tức khắc, nghĩ thầm sao hắn lại ở đây?
Đường Nạp Tu cũng nhìn Đào Nguyện, trong lòng không hiểu vì sao cậu nhìn mình như vậy, ánh mắt và biểu cảm của cậu giống như bọn họ quen nhau vậy.
Cái gì gọi là chớp mắt đã vạn năm, người chưa trải qua chắc chắn sẽ không tin có chuyện như vậy tồn tại, chỉ có người từng trải mới hiểu được cảm giác như thế nào. Ở thế giới này, Đào Nguyện đã yêu người yêu của mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, mặc dù đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng ánh mắt quen thuộc kia, cho dù không có thông tin do hệ thống cung cấp thì Đào Nguyện cũng sẽ không nhận sai, đây là người yêu của cậu. Và cậu biết, hắn chắc chắn cũng cảm thấy giống như cậu.
Đào Nguyện thu hồi tâm trí, còn chưa giải quyết xong đám người Angley, bây giờ không phải là lúc để suy nghĩ chuyện khác. Cho dù người yêu đột nhiên xuất hiện trước mặt cậu, cậu cũng phải xử lý đám người đó trước đã.
Đám người Angley cũng rất lúng túng khi bị vạch trần, đó là một loại thuốc kích thích và gây ảo giác, khó khăn lắm bọn họ mới tìm được một ít và định sử dụng nó trong bữa tiệc của mình. Angley vốn định bỏ thuốc Đào Nguyện, bởi vì Đào Nguyện chỉ có một mình thôi, cho dù người của họ uống nhầm, nhưng bọn họ nhiều người nên có thể dìu dắt nhau, nhưng nếu Đào Nguyện uống vào, bọn họ cảm thấy cậu nhất định sẽ bị mất mặt.
“Tiếp tục đi, ai là người tiếp theo đây.” Đào Nguyện đi tới chỗ ban đầu ngồi xuống, nói: “Hay là thế này đi, thấy các người cũng rất đáng thương, tôi cho các người giữ lại quần lót đó, không cần cởi hết nữa. Các người thay phiên nhau xoay đến khi nào chỉ còn quần lót là có thể ngừng xoay.”
Đám bạn của Angley không còn ôm hy vọng thắng nữa, dù sao thì cũng đã mất mặt đến mức này rồi, bọn họ chỉ muốn có thể nhanh chóng rời khỏi đây thôi. Angley cũng bắt đầu hối hận, hắn không ngờ Đào Nguyện lại lợi hại như vậy. Với xác suất 1/2, sau khi xoay nhiều lần như vậy, nhưng cậu chỉ xoay trúng loại rượu được chỉ định đúng một lần. Nếu biết rằng cậu chơi cược uống rượu giỏi cũng giỏi như vậy thì hắn đã nghe theo lời khuyên của Jess mà hẹn lần sau để chuẩn bị kỹ hơn rồi.
Những người chỉ còn lại quần lót đều đang đứng ở bên dưới chờ, bị những người vây xen cười nhạo và chế giễu, bọn họ cũng chỉ có thể cúi gằm mặt chịu đựng. Nhưng từ từ, bọn họ cảm thấy thân thể của mình càng ngày càng kỳ lạ, đầu óc cũng dần dần bắt đầu ngẩn ngơ, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ, rất hưng phấn.
Khi người cuối cùng cũng cởi chỉ còn một cái quần lót và chuẩn bị rời đi với bọn họ, nhưng lại phát hiện rằng những người đó không ổn chút nào. “Ê, tụi mày làm sao vậy?”
“Lại đây, lại đây chơi đi, mọi người cùng nhau lại đây chơi đi!”
“Tới đây, hưng phấn lên, nhảy lên nào!”
“Cho chút âm nhạc đi, âm nhạc đâu?!”
“Tụi mày bình tĩnh đi! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?! Không lẽ là……, không, không lẽ…….” Ý thức của người muốn ngăn cản bọn họ cũng dần dần trở nên mơ hồ, trước mắt bắt đầu xuất hiện ảo giác.
Sau đó đám người đó cởi quần lót của mình và bắt đầu nhảy múa một cách điên cuồng. Một số người còn ôm nhau sờ soạng, có đã ngã xuống mặt đất đè lên nhau.
Đào Nguyện đứng ở bên trên nhìn một hồi, gói thuốc mà cậu nhặt được chỉ cần một chút xíu cũng đã khiến người ta rất hưng phấn rồi, Đào Nguyện cho bọn hắn dùng cả một gói, bọn họ không có khả năng duy trì tỉnh táo và lý trí được.
Những người vây xem cuối cùng cũng nhìn thấy trò kích thích hơn, vừa huýt sáo vừa la ó.
Mặc dù bọn họ không nhìn thấy Đào Nguyện đã bỏ thuốc khi nào, nhưng thuốc là của đám người đó, bỏ thuốc người khác không thành, trái lại tự mình trúng chiêu, chỉ có thể nói là tự làm tự chịu.
Đào Nguyện cũng uống không ít rượu nên nhất định là không thể tự lái xe về, vốn dĩ định để người của quán bar đưa về, nhưng nếu người nọ ở đây thì cậu không cần ai hết.
Đào Nguyện lấy chìa khóa xe ra, nói: “Có ai muốn đưa tôi về không nào?”
“Tôi! Tôi đưa cậu về!”
“Tôi có thể đưa cậu về, tôi vẫn chưa uống rượu!”
“Tôi đưa! Tôi có tài xế, chắc chắn sẽ đưa cậu về nhà một cách an toàn!”
“Tài xế của tôi đang ở bên ngoài, cậu có thể ngồi xe của tôi về!”
Khuôn mặt của nguyên chủ vốn đã đẹp tinh xảo rồi, Đào Nguyện lại uống nhiều rượu nên sắc mặt ửng hồng, toát ra vẻ quyến rũ mê người, khiến người bên dưới vừa nhìn đã miệng khô lưỡi khô, tim đập thình thịch.
Ở quốc gia không gò bó này, cho dù là người bảo thủ nhất cũng có thể dễ dàng buông mình khi đến đây. Chỉ cần nhìn vừa mắt thì tình một đêm không là gì cả, còn có nhiều trò kích thích hơn nữa kìa.
Đường Nạp Tu không nói gì, nhưng vẫn nhìn Đào Nguyện, Đào Nguyện lại bắt gặp ánh mắt của hắn, cậu đi đến trước mặt hắn hỏi: “Cậu có uống rượu không?”
“Không có.” Đường Nạp Tu nhìn cậu, hắn không biết có phải do mình bị mê hoặc bởi khí chất quyến rũ tỏa ra từ cậu hay không mà trả lời một cách không cần suy nghĩ như vậy.
Đào Nguyện giơ chìa khóa lên, Đường Nạp Tu lập tức nhận lấy.
Để lại đám người tiếp tục quần ma loạn vũ*, Đào Nguyện cứ như vậy tiêu sái rời đi. Cậu biết đám người đó chắc chắn sẽ hận mình hơn nữa, nhưng cậu không quan tâm, nếu muốn trả thù cậu thì cứ việc vác xác đến đây.
*Lũ quỷ múa loạn. E hèm, tui không biết phải thay thế nào nên thôi để y nguyên luôn:33