Bát Gia Tái Thế

Chương 999




Chương 999

1.790 mét!

1.799 mét…

Tất cả mọi người đều tập trung tinh thần hồi hộp nhìn chăm chăm vào Trần Đức, ánh mắt ghim chặt theo từng bước chân của anh tới bước tới cùng, 1.800 mét!

Kỉ lục được Âu Dã Tư Linh sáng lập lên, kỷ lục trong gần mười năm nay…

Phá vỡ rồi!

1.800 mét,

1.900 mét,

1.910 mét!

Mấy người Triệu Phong, Lục Tâm ở phía dưới đã hoàn toàn chết lặng, trong lòng như có ngàn con sóng khuấy động, họ kinh hãi nhìn chòng chọc bóng dáng đã trở nên vô cùng nhỏ bé gần như không nhìn thấy được nữa kia, bao gồm cả hai người Lục Thư Tuyết, Bộ Kinh Phong, cho dù bọn họ đều biết Trần Bát Hoang rất mạnh nhưng bất luận thế nào cũng không ngờ tới được anh đã mạnh mẽ đến trình dộ này!

Đó thế nhưng là kỷ lục được lập bởi Âu Dã Tư Linh, là kỷ lục trong gần mười năm trở lại đây!

Trong mười năm qua có biết bao nhiêu tu võ giả Linh Căn kỳ muốn xô đổ kỷ lục này? Không tới một vạn cũng có tám nghìn! Trong số đó lượng người mang theo bảo vật bên mình càng nhiều không đếm xuể!

Nhưng có bảo vật thì đã sao? Mười năm qua kỷ lục của người con gái Âu Dã Tư Linh được ông trời ưu ái vẫn sừng sững đứng đó, đủ để chứng minh độ khó trong đó cao thế nào.

Mười mấy hai mươi người bên dưới cũng như hai tên người hầu của Chương Hằng toàn bộ đều trợn tròn giương mắt đờ đẫn, căn bản không dám tin tưởng vào một màn trước mắt này.

Bàng hoàng!

Sự bàng hoàng chiếm trọn tâm trí họ!

Trần Bát Hoang không chỉ phá kỷ lục mà còn đang sáng tạo lên kỷ lục mới!

Chưa đầy mười lăm phút, anh đã lao thẳng tới độ cao hai nghìn mét, chớp mắt nâng kỷ lục lên hai trăm mét!

Hơn nữa vẫn đang vững bước tiến về phía trước!

Do quá cao nên bóng dáng của Trần Đức càng ngày càng mỏng manh, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người, mà họ hiểu rất rõ để biến mất trong tầm mắt của mình thì ít nhất Trần Bát Hoang đã đạt tới độ cao 2.300 mét.

Bầu không khí phía dưới nhất thời rơi vào tĩnh lặng!

“Vừa rồi là ai nói chỉ cần anh ấy có thể phá vỡ kỷ lục liền quỳ xuống tự sát vậy?”, đột nhiên, trong không gian yên lặng vọng lại một giọng nói từ xa mang theo chút đùa bỡn cười trên nỗi đau của người khác, Bộ Kinh Phong vui đùa nhìn hướng hai kẻ hầu già kia.

Gương mặt hai người này cứng đờ, đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu, nháy mắt trở nên vô cùng xấu hổ.

Đương nhiên không thể tự sát, bọn họ còn muốn sống thêm mấy chục năm nữa đó!

Họ trực tiếp phớt lờ lời nói của Bộ Kinh Phong, giả bộ như không nghe thấy, tất nhiên Lục Tâm, Triệu Phong và đám đông có mặt cũng không dám nhắc tới chuyện này, rốt cuộc không phải ai cũng có dũng khí, thân phận cùng thực lực như hắn ta.

Bỗng nhiên một vài hơi thở mạnh mẽ xuất hiện gần đó.

Toàn bộ không gian trong thoáng chốc trở nên ngột ngạt áp bức, giống như có một đàn thú hoang dã đang cấp tốc áp sát đi về phía này, một vài tu võ giả thực thực thấp kém cơ hồ ngạt thở!