Bát Gia Tái Thế

Chương 997




Chương 997

“Tên nhóc đó chết chắc rồi”, Lục Phong nịnh nọt nói: “Có nhà họ Chương ra tay, không cần nói đến loại kiến hôi này, cho dù có mười kẻ nữa tới cũng phải chết không chỗ chôn thây!”

Bọn họ vừa nói vậy nhóm đệ tử phía sau cũng cảm thấy an tâm hơn một chút, dù sao nếu Trần Bát Hoang sống sót cũng không phải là tin tốt lành gì đối với họ!

Hai người Bộ Kinh Phong cùng Lục Thư Tuyết vừa thoáng thả lỏng trong lòng lại khẽ dâng chút kinh ngạc cùng lo âu, nếu người của nhà họ Chương thực sự tới, sợ rằng Trần Bát Hoang sẽ lành ít dữ nhiều.

Nhà họ Bộ cách nơi này quá xa, Bộ Kinh Phong muốn giang tay giúp đỡ cũng đành vô lực.

Hai người chỉ có thể nâng cao cảnh giác tiếp tục chờ đợi.

“Tên nhóc đó vậy mà tới 1.600 mét rồi!”, Triệu Phong hai mắt ghim chặt lên bóng dáng trên Thiên Kiếm Phong đã trở nên cực kỳ nhỏ bé gần như không thể nhìn thấy kia kinh ngạc thốt lên.

1.600 mét!

Độ cao này chắc chắn không phải là ai cũng có thể đạt tới được!

Chỉ có một số rất ít võ giả Linh Căn sơ kỳ có thể đạt đến độ cao này.

“Không lẽ hắn ta muốn xô đổ kỷ lục của Âu Dã Tư Linh?”, có người hít ngược một ngụm khí lạnh nói, xưa kia khi Âu Dã Tư Linh bước vào Linh Căn sơ kỳ đã đi tới 1.800 mét.

Trần Bát Hoang chỉ còn cách con số 1.800 này 200 mét nữa!

“Đám trẻ ranh các cậu đang nghĩ gì vậy? Sau 1.300 mét, sức gió trên cao sẽ tăng theo cấp số nhân theo từng mét, cho dù trên người hắn có bảo vật, cũng đi không nổi tới 1.800 mét”, lão Viên thản nhiên nói: “Không thấy nhịp chân của hắn ta càng ngày càng chậm chạp rồi à, gần như sắp phải dừng lại rồi?”

“Không phải gần như mà là đã hoàn toàn dừng lại rồi”, một người hầu khác của Chương Hằng nói: “Ha ha, bảo vật suy cho cùng vẫn là vật ngoài thân, cho dù đi được tới 1.600 mét thì đã thế nào?”

Đám đông theo tiếng nói này cũng đưa mắt nhìn lên, quả nhiên Trần Bát Hoang đã dừng lại bước chân, nằm rạp trên bức tường đá không cử động, giống như đã hóa đá vậy.

“Tiền bối nói không sai, có bảo vật thì đã thế nào? Có mấy người có thể chịu được áp lực của Thiên Kiếm Phong đây? Ha ha…”, Lục Tâm nói đầy trào phúng.

“Cô Lục, cậu Lục rốt cuộc là tìm ai báo thù vậy?”, Bộ Kinh Phong thực sự không nhịn được nữa mà dò hỏi: “Không lẽ ở độ cao hơn 1.000 mét vẫn chưa tìm ra được kẻ thù của anh ta sao?”

“Tôi… không rõ, tôi chỉ biết rằng anh ta đến đây để trả thù”, Lục Thư Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu.

“Báo thù”, Triệu Phong có chút kinh ngạc, không lẽ tên nhóc đó không phải là tới để rèn luyện sao? Sau thoáng ngạc nhiên ngắn ngủi, hắn lập tức nở nụ cười dí dỏm: “Cô Lục, trên Thiên Kiếm Phong hôm nay ngoại trừ cậu Chương- Chương Hằng, chỉ còn chú của cậu ấy là Phương Tâm Ngọc, muốn báo thù? Sợ là đến nhầm chỗ rồi?”

Hỏng rồi.

Bộ Kinh Phong cùng Lục Thư Tuyết nhất loạt kinh hãi.

Phương Tâm Ngọc!

Họ đều từng nghe đến cái tên này.

Thực lực của người này cực mạnh, là cao thủ Linh Hải kỳ, ông ta vẫn luôn du ngoạn dân gian, thỉnh thoảng mới ghé thăm Côn Luân Hư, nghe nói còn có một đệ tử vô cùng trẻ tuổi với tư chất nổi bật hơn người.

Không lẽ…

Kẻ địch của Trần Bát Hoang chính là hắn ta?