Chương 981
“Bao giờ thì Côn Luân Hư, hoặc là nói giới thế tục đã xuất hiện một yêu nghiệt như vậy thế”, người hầu của Bộ Kinh Phong mở to mắt, bỗng dưng phát hiện hôm qua Trần Bát Hoang đã nương tay với mình, không thì mình đã chẳng thể nhìn thấy ánh Mặt Trời ngày hôm nay.
“Giết cậu ta, báo thù cho đà chủ!”
Ba bốn mươi gã mặc đồ đen do quỷ lùn Hắc Vân dẫn đến giật mình hoảng sợ, rồi dứt khoát ra tay. Bọn họ vốn là sát thủ, kẻ bỏ mạng. Thế nên, cả đám đều đồng loạt xông lên, ra tay.
Đồng thời, có người xông về phía Lục Thư Tuyết!
Chỉ cần giết chết Lục Thư Tuyết, thì Quỷ lùn Hắc Vân sẽ nhận được phần thưởng, bọn họ cũng sẽ nhận được!
Nhưng mà…
Sự thật lại rất tàn nhẫn, vô cùng vô cùng tàn nhẫn!
Trần Đức nhảy lên một bước, thi triển Cửu Trọng Cực Ảnh, xông thẳng vào giữa đám đông với tốc độ nhanh gấp 10 lần, trong tay, thanh Long Ngâm lóe lên ánh sáng như tuyết trắng chói lóa, hệt như một vệt sáng mảnh mai ưu nhã xoẹt ngang thân thể bọn họ.
Máu tươi bắn lên, thân người ngã xuống.
Không tới nửa phút.
Ba bốn chục người đều chết sạch.
Chung quanh Trần Đức thây chất thành núi.
Trên cơ thể, chân tay những xác chết ấy, không hề thấy dù chỉ một vết máu nào!
“Á!”
Bên cạnh.
Lục Phúc sợ đến nỗi hét lên một tiếng, nhảy dựng lên rồi ngã ngồi xuống đất, mặt mày đỏ bừng, suýt chút nữa chết ngất, chẳng khác nào gặp ma, hai mắt tràn ngập sợ hãi như đang nhìn thấy Tu La địa ngục.
“Này… này… này…này…”
Lục Phúc gần như không thở nổi, trong nháy mắt như già đi mấy chục tuổi, gương mặt già nua tái mét đầy sợ hãi và kinh ngạc, đôi đồng tử dán chặt lên những xác chết, cả người run rẩy, tê dại, hai cánh môi không ngừng mấp máy: “Này… này…”, nửa ngày cũng không nói thêm được chữ thứ hai.
Nỗi sợ hãi của ông ta, dùng ngôn ngữ cũng khó lòng nói hết, đầu óc đặc quánh như thể trái đất nổ tung, ầm ầm mù mịt.
Đó chính là Quỷ lùn Hắc Vân cùng đoàn cận vệ binh khét tiếng của gã cơ mà.
Cả bọn vây đánh hội đồng, vậy mà không trụ nổi một phút trong tay Trần Bát Hoang!
Thực lực của anh rốt cuộc đáng sợ, đáng sợ tới mức nào?
Lục Phúc hoàn toàn không dám nghĩ đến.
Lúc này, ngoại trừ chấn động ra, ông ta chỉ còn sợ hãi, kinh khiếp và ân hận.
Nhớ lại trước đó, ông ta một mực coi vị võ giả đến từ thế tục kia chẳng ra gì như thế nào, cho rằng anh chỉ là rác rưởi, ngông cuồng hoang tưởng không tự biết thân biết phận, tóm lại là không vừa mắt Trần Đức một chút nào.
“Chát!”