Bát Gia Tái Thế

Chương 956




Chương 956

Phập!

Cây dao găm trong tay Mục Lâm trực tiếp đâm vào lưng Mãng Tùng.

Dao trắng đi vào, dao hồng đi ra.

Mãng Tùng đờ người, gã đau đớn xoay đầu, bờ môi khẽ nhúc nhích, dường như muốn nói gì đó nhưng không còn kịp nữa. Gã đã ngã lăn ra đất, miệng trào ra máu tươi.

“Giết hắn!”

Thoáng cái, đám tôi tớ sau lưng Mục Lâm đã lao đến, thẳng tay giết chết Mãng Tùng.

Cách đó không xa, trên chạc cây, Trần Đức lẳng lặng quan sát tất cả.

Thứ nhất, anh biết chắc chắn đám người Mục Lâm sẽ ra tay, bởi vì bọn họ đã sớm đứng quan sát từ xa.

Thứ hai, ở cái nơi xa lạ, không hề nói đạo lý này, anh cũng không muốn xen vào việc của người khác, chỉ yên lặng chờ đợi những người này rời đi.

“Mục Lâm!”

Bên dưới, nhìn thấy người đến, khuôn mặt già nua của bác Phúc lộ vẻ mừng rỡ, tâm trạng cũng buông lỏng rất nhiều, mới đây thôi, mạng ông ta còn như chỉ mành treo chuông, nếu không có Mục Lâm thì…

Ông ta ngồi bệt xuống đất, há miệng thở dốc: “Mục Lâm, nhờ có cậu, nếu không thì chú Phúc đã chết ở đây rồi”.

Chỉ chênh lệch một giây mà thôi!

Nếu Mục Lâm xuất hiện muộn một giây thì…

Hiện tại e là người chết không phải Mãng Tùng.

Mà chính là ông ta!

“Chú Phúc, không nên nói vậy, năm đó, cũng là chú nhìn tôi lớn lên, không phải sao?”, Mục Lâm đứng từ trên cao nhìn xuống Lục Phúc, gã vẫn ngồi trên con sư tử dũng mãnh kia, khóe môi nhếch lên, không chút che đậy sự mỉa mai của mình.

“Bất kể thế nào vẫn phải cảm ơn cậu”, đương nhiên Lục Phúc cũng nghe ra giọng điệu châm chọc của Mục Lâm.

Từ nhỏ, Mục Lâm đã là một kẻ có lòng dạ đen tối, lúc trước, khi còn ở nhà họ Lục, Lục Phúc đã không ít lần mắng gã.

Tuy rằng cho đến hiện tại, Lục Phúc vẫn không thích Mục Lâm, thế nhưng, tình thế mạnh hơn người, ông ta không thể không cúi đầu!

“Mục Lâm, mới hai ba năm không gặp mà cậu đã mạnh như vậy rồi, đúng là hậu sinh khả úy”.

“Lục Phúc, ông có tư cách gọi Mục Lâm à?”, một tên đàn em quát to: “Gọi cậu Mục!”

“Không được vô lễ!”

Mục Lâm thầm khoái trá, nhưng vẫn giả vờ quát đàn em, kế đó nói với Lục Phúc: “Chú Phúc, đàn em không hiểu chuyện, chú chớ nên trách”.

“Nào có, cậu Mục, hắn nói không sai, tôi chỉ là một tên người hầu, không nên gọi thẳng tên của cậu mới phải”, Lục Phúc là người thông minh, lập tức thay đổi xưng hô với Mục Lâm.

Mục Lâm càng cảm thấy vui sướng, lúc này, gã mới lệnh cho thủ hạ của mình giúp Lục Phúc chữa thương, còn bản thân gã thì nhảy khỏi người sư tử, đi thẳng đến chỗ Lục Thư Tuyết.

“Em gái Thư Tuyết, em có sao không? Để anh xem em bị thương ở đâu!”

“Tôi không sao!”