Chương 953
Nhưng, giờ Trần Đức đã có tư cách ấy!
Đối với người có tư cách, Bộ Kinh Phong luôn hành xử một cách có chơi có chịu.
Huống chi, Trần Bát Hoang không những có tư cách, mà còn là người có thể giết chết hắn ta!
Bộ Kinh Phong khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau này, nếu cậu Trần có việc gì, chỉ cần đến nhà họ Bộ báo tên tôi ra thì tôi sẽ giúp đỡ hết mình”.
“Ha ha, tôi thích nói chuyện với người thông minh”, Trần Đức càng đánh giá cao Bộ Kinh Phong hơn, người này rất có mắt nhìn: “Được rồi, anh đi đi, tôi còn có việc”.
“Được, có điều… cậu Trần này, có một câu tôi không biết có nên nói hay không…”, Bộ Kinh Phong hơi chần chờ nói.
“Thế khỏi nói”, Trần Đức bình tĩnh nói.
Bộ Kinh Phong: “…”
Ủa gì vậy?
Thường thì không phải mình nói vậy sẽ bảo mình nói đi ư?
Bộ Kinh Phong ngẫm nghĩ một lất, cuối cùng vẫn mở miệng chủ động nói: “Cậu Trần, tôi vẫn phải nhắc nhở cậu, nơi này là Côn Luân Hư, không phải thế tục, có rất nhiều chuyện… là không nói lý”.
“Không phải ai cũng giống như tôi, nếu là người khác, sau khi rời khỏi đây, về đến nhà hoặc thế lực của mình khả năng sẽ đến trả thù cậu. Thế nên… cậu tuyệt đối không thể mang lòng nhân từ ở thế tục của mình đến nơi này”.
Bộ Kinh Phong cẩn thận, nghiêm túc nói: “Ở Côn Luân Hư không có pháp luật, cậu hãy bảo trọng!”
Bộ Kinh Phong chỉ để lại một câu như vậy rồi dẫn theo đám tay sai của mình rời đi vì còn có chuyện quan trọng trong người.
“Còn cần anh nói sao?”, Trần Đức nhìn bóng lưng đi xa của hắn ta, bĩu môi nói.
Từ khi đám tay sai của Bộ Kinh Phong vô duyên vô cớ muốn giết mình là anh đã biết Côn Luân Hư không có quy tắc hay nói lý lẽ gì rồi!
Tất cả mọi thứ đều phải dùng thực lực của bản thân để nói chuyện, giống như muốn có một câu xin lỗi của Bộ Kinh Phong thì phải có tư cách vậy.
Trần Đức qua loa xử lý miệng vết thương trên tay, sau đó tiếp tục đi đến Thiên Kiếm Phong. Dưới ánh trắng, dáng người anh mạnh mẽ, bước chân cực nhanh, nắm chặt thời gian chạy về phía Thiên Kiếm Phong.
Sáng sớm hôm sau, ánh Mặt Trời vừa le lói, tốc độ của Trần Đức cực nhanh, dựa theo vị trí trên bản đồ thì anh đã cách Thiên Kiếm Phong rất gần. Cùng lắm chỉ một ngày hay nửa ngày nữa là đến.
Thế nên, anh bèn dừng lại.
Sắp phải đối mặt với một tên có thực lực cực mạnh sống lâu cả mấy chục năm như Phương Tâm Ngọc, nên anh phải cẩn thận, không thể kiêu căng, ngạo mạn mà phải giữ trạng thái tốt nhất.
Trần Đức nhảy lên một cây cổ thụ, khoanh chân ngồi trên nhánh cây vận chuyển Âm Dương Kinh, quét sạch mọi sự mệt mỏi mấy ngày nay.
Bỗng nhiên, Trần Đức mở mắt ra nhìn thẳng về phía trước.
Gần như cùng lúc đó, một tiếng sư tử rống chợt vang lên.
Trần Đức lập tức cảnh giác.
Chỉ thấy trong rừng đi ra một con sư tử đực khổng lồ, cả người phủ kín một lớp lông rậm rạp màu nâu nhạt, ít nhất cũng phải 100 200kg.