Chương 952
Tốc độ nhanh đến nhóng mặt.
Bộ Kinh Phong hoàn toàn không thể trốn thoát, cũng không kịp trốn. Ánh mắt hắn ta toát ra vẻ hoảng sợ, nhìn chằm chằm một chưởng kia, chờ đợi cái chết buông xuống.
Trong lòng thì lại vô cùng hối hận.
Sớm biết thế, sao hắn ta còn dừng lại chất vấn Trần Đức chứ?
Rõ ràng có thể rời đi một cách an toàn và thuận lợi, mà không nên dừng lại tìm đường chết…
Vù vù!
Gió lớn gào thét, rít gào chói tai, Bộ Kinh Phong cảm thấy mình sắp chết.
Thế nhưng, một chưởng kia bỗng dưng ngừng lại.
Ngay khi cách hắn ta chưa đến 1mm thì nó bỗng nhiên ngừng lại, sức mạnh và linh khí chợt tan đi, rồi biết mất sạch sành sanh.
Dù vậy, Bộ Kinh Phong vẫn sợ tới mức chảy xuống một giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt như quét một tầng nước sơn trắng bóc, nhợt nhạt trông hết sức khó coi.
“Tại… tại sao lại không giết tao?”, Bộ Kinh Phong kinh ngạc hỏi với vẻ khó hiểu.
“Trần Bát Hoang tôi có giết người hay không cũng cần lý do à?”, Trần Đức nhàn nhạt nói như đang nói một chuyện hết sức nhỏ bé, không đáng kể gì.
Nhưng, thực ra là có lý do của nó. Vì anh nhìn trúng Bộ Kinh Phong!
Đầu tiên, Bộ Kinh Phong có thể làm anh đổ máu, cho thấy được tiềm lực và thực lực của hắn ta.
Thứ hai, từ cách ăn mặc và hành vi cử chỉ của Bộ Kinh Phong, vừa nhìn đã biết lai lịch không tầm thường.
Mà từ đầu cuối, Bộ Kinh Phong lại chưa hề nhắc đến người nhà, không lấy lai lịch của mình ra đàn áp người khác. Điểm này khiến Trần Đức khá là thưởng thức.
Thứ ba, anh chỉ vừa đến Côn Luân Hư nên vẫn chẳng biết hay chẳng hiểu gì về nơi này. Vì vậy, anh tạm thời không muốn giết người.
Trần Đức chưa bao giờ là một người nói nhiều, dù có lý do thì anh cũng sẽ không nói.
Bởi vì lười nói.
Tim Bộ Kinh Phong đập thình thịch, một cảm giác sống sót từ trong cõi chết và nghĩ mà sợ chợt bủa vây hắn ta.
“Cám ơn cậu Trần đã bỏ qua cho tôi!”
Bộ Kinh Phong cũng không phải một người nhát gan, trái lại, thực ra hắn ta rất gan dạ, cũng vô cùng thông minh, nên đã đoán được một số lý do tại sao Trần Đức không giết mình.
Chẳng mấy chốc, hắn ta đã bình tĩnh lại.
“Cậu Trần, chuyện ngày hôm nay, vốn là lỗi của Bộ Kinh Phong tôi. Tôi xin lỗi cậu! Bộ Kinh Phong tôi nợ cậu một mạng!”
Bộ Kinh Phong biết rõ ngọn nguồn của chuyện ngày hôm nay.
Trước đó, hắn ta không xin lỗi là vì cảm thấy Trần Đức quá yếu, yếu đến mức không xứng để mình xin lỗi, càng chẳng có tư cách xuất hiện sát khí với mình!
Kẻ yếu là không có quyền lên tiếng.
Giống như con người sẽ không vì lỗi lầm của mình mà xin lỗi một con kiến, con heo hay con chó.
Không những chẳng xin lỗi, mà còn có khả năng tâm trạng không tốt sẽ lấy chúng ra làm đồ ăn, biến chúng thành thức ăn trong bụng mình.