Bát Gia Tái Thế

Chương 951




Chương 951

Quả đấm của hắn ta gần như bị phế rồi, năm ngón tay hoàn toàn gãy lìa, máu thịt lẫn lộn còn thấy cả xương.

Sắc mặt hắn ta trắng bệch như tờ giấy!

Hắn ta hoảng sợ ngẩng đầu, nhìn Trần Đức phía xa xa, trong lòng sợ hãi không thôi.

Mặc dù,

Một quyền kia của Trần Đức nghi ngờ có đánh lén.

Nhưng,

Hắn ta có thể cảm thấy rõ ràng đối phương vận dụng cùng lắm bảy mươi phần trăm sức mạnh!

Không sai,

Chính là bảy mươi phần trăm!

Còn hắn ta trước đó không hề giữ lại chút nào, một quyền mất một trăm hai mươi phần trăm sức mạnh lại còn bị người ta ung dung né tránh.

Tổng thể mà nói,

Hắn ta thất bại rồi!

Tên nhãi trước mắt này có thể giết hắn ta.

Trong lòng Bộ Kinh Phong run rẩy đưa ra kết luận.

Từ lúc nào Côn Luân Hư có một người mạnh như vậy?

Hắn ta thân là người đứng thứ mười trong bảng thanh niên của Côn Luân Hư, vậy mà lại… không biết?

Còn về giới thế tục người đó nói vừa nãy…

Hắn ta trực tiếp bác bỏ,

Giới thế tục sao có thể có người mạnh như vậy? Đừng nói đến hắn ta, cho dù người hầu của hắn ta đến giới thế tục, chỉ cần không gặp phải số ít mấy người kia thì gần như là vô địch.

Mấy người kia hắn ta đều quen biết.

Ngẩng đầu đưa mắt nhìn Trần Đức phía xa xa, hắn ta lại hỏi: “Mày rốt cuộc là ai?!”

“Tôi họ Trần, tên Đức, tự Bát Hoang!”, Trần Đức nói ra từng chữ một tên của mình, đồng thời anh lại nói: “Đến từ thế tục”.

“Trần Bát Hoang?”, Bộ Kinh Phong hiện ra chút suy tư, quả thật không tìm thấy tên nhân vật này ở Côn Luân Hư.

Anh… thật sự đến từ thế tục?!

“Đánh nhau với tao, sao mày lại phân tâm?”

Giữa lúc Bộ Kinh Phong đang suy nghĩ, đột nhiên một tiếng nói châm chọc lướt nhẹ đến bên tai hắn ta.

Cùng lúc đó, Bộ Kinh Phong cũng thấy được khuôn mặt của Trần Đức.

Đó là một khuôn mặt sạch sẽ, bình tĩnh khiến cho người ta cảm thấy thoải mái ấm áp.

Cùng với đó là một chưởng!

Bộ Kinh Phong vô thức rùng mình, một cảm giác sợ hãi như cái chết sắp ập tới lập tức bủa vây hắn ta. Cơ thể hắn ta như rơi vào hầm băng, hoàn toàn không thể nhúc nhích nổi!

“Ầm ầm!”

Một chưởng của Trần Bát Hoang dần dần phóng to, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần!