Chương 947
Hai người liền lùi lại hai bước.
Còn chưa kịp nói gì, tên hầu hơn bốn mươi tuổi trợn tròn mắt nhìn anh tràn đầy sát ý, trông cực kỳ khó chịu, hắn ta lấy ra một cái búa bổ về phía đầu Trần Đức.
Trần Đức nhanh tay nhanh mắt, thuận thế né tránh kịp.
Cũng may bất cứ lúc nào anh cũng duy trì cảnh giác.
Nếu không rất có thể sẽ bị một búa kia bổ trúng.
“Mẹ nó, tránh nhanh đấy”, tên hầu mặt đầy ngang tàng, gã nổi giận nói: “Mẹ kiếp mày không có mắt hả? Còn không mau xin lỗi cậu chủ Bộ đi!”
“Được rồi, gấp rút lên đường mới quan trọng”.
Người đàn ông cầm đầu mở miệng, giọng nói hùng hậu và trầm thấp, hắn ta không hề liếc nhìn Trần Đức.
Hắn ta dẫn theo người hầu tiếp tục lên đường, cũng không biết muốn đi nơi nào.
Nhìn bóng lưng của hai người, Trần Đức cau mày, sát ý trong mắt dập dờn.
Vừa rồi,
Rõ ràng là cái tên đàn ông hơn ba mươi tuổi kia đụng vào anh. Thực tế sau khi phát hiện ra hai người anh liền dừng lại, sao anh có thể đụng vào người ta chứ?
Không ngờ cái tên hầu kia lại muốn giết anh!
“Côn Luân Hư tàn khốc như vậy sao?”, Trần Đức lẩm bẩm, anh thu hồi ánh mắt, không có nhiều thời gian trì hoãn, anh phải gấp rút chạy tới Thiên Kiếm Phong.
“Đứng lại!”
Đột nhiên,
Anh vừa chuẩn bị đi,
Hai người kia chợt dừng lại.
Người đàn ông cầm đầu nhìn chằm chằm anh, hắn ta trầm giọng nói: “Vừa rồi trong mắt mày xuất hiện sát ý? Muốn giết tao?”
Trần Đức dừng lại.
Đúng là vừa rồi anh xuất hiện một chút sát ý, người ta không nói hai lời liền nhấc búa muốn bổ vào anh, anh có thể không xuất hiện sát ý sao?
Huống chi anh cũng chỉ xuất hiện sát ý mà thôi, không hề có ý muốn ra tay.
“Ừ”, Trần Đức thành thật trả lời, giọng rất nhạt, không có bất kỳ chữ thừa.
“Ha ha ha, cậu chủ Bộ, hắn muốn giết cậu?”, tên hầu của hắn ta đột nhiên bật cười, giống như nghe thấy truyện cười: “Thằng nhóc, màu không quen cậu chủ nhà tao à?”
“Tôi cần phải biết sao?”, Trần Đức hỏi ngược lại.
“Đúng, đúng là nên biết!”, tên hầu kia cao giọng, gã lớn tiếng nói: “Cậu chủ nhà tao họ Bộ, tên Kinh Phong!”
Dường như,
Cái tên Bộ Kinh Phong này Trần Đức phải nghe qua là chuyện đương nhiên!
Tên hầu nói xong, mặt gã đầy cao ngạo nhìn chằm chằm Trần Đức.
Trần Đức cau mày,
Anh im lặng.
Cảm giác tự cho mình hơn hẳn người khác của một tên hầu ở Côn Luân Hư cũng cao như vậy sao?
“Xin lỗi, tôi từ thế tục mới đến Côn Luân Hư, thật sự không biết Bộ Kinh Phong là ai”, Trần Đức nói thật lòng, không hề nói linh tinh. Thời gian cấp bách, anh không muốn lãng phí thời gian nên xoay người chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này!
Đột nhiên Bộ Kinh Phong mở miệng, hai tay hắn ta khoanh trước ngực, mắt nhìn xuống Trần Đức:
“Hóa ra là con kiến hôi của giới thế tục. Loại kiến hôi như mày tao cũng lười giết, chỉ là… vừa rồi mày không nên xuất hiện sát ý. Tao cho mày một cơ hội, nói xin lỗi và nhận sai, tự hủy đôi mắt rồi rời đi”.
Bộ Kinh Phong rất kiêu ngạo.