Bát Gia Tái Thế

Chương 940




Chương 940

Một khi chọn sai, thì 1000% Trần Bát Hoang sẽ xóa sổ ông ta ngay!

Bởi vì…

Ông ta phát hiện, trong mắt Trần Đức có một cơn bão chồng chất hết thảy giận dữ và sát ý.

“Nội quy của học viên Vô Song không thể phá vỡ”, trầm ngâm một chút, rốt cuộc Trần Nguyên Bình cũng mở miệng, trầm giọng và thận trọng: “Chuyện ngày hôm nay, không được trở thành tiền lệ!”

Không… không được trở thành tiền lệ?

Mọi võ giả có mặt tại hiện trường bị mấy chữ trên làm cho giật mình, bọn họ không phải ngu ngốc, tất nhiên hiểu hàm nghĩa những lời này.

Trần Nguyên Binh.

Nhượng bộ rồi!

Trước sự uy hiếp, bức bách của Trần Bát Hoang, ông ta chọn nhượng bộ!

Ánh mắt mọi người nhìn Trần Bát Hoang thay đổi trong nháy mắt, trong lòng bọn họ lại như bị đả kích thêm một nhát nữa, họ hoàn toàn không thể ngờ, đường đường là võ giả Côn Luân Hư, thế mà lại nhượng bộ!

Ban giám hiệu, giảng viên Đại học Thương mại ai nấy đều chưng hửng, phía trường học từng đứng ra chủ trì rất nhiều đợt tuyển chọn cho học viện Vô Song, có lần nào người của Côn Luân Hư không cao ngạo bất phàm, ai ai cũng đều ngưỡng mộ?

Lần này…

Lại nhượng bộ, cúi đầu ư?

Trần Bát Hoang… thật quá kinh khủng rồi!

Rốt cuộc hắn ta đã mạnh tới cảnh giới nào?

“Soẹt!”

Trong lúc mọi người còn đang mải suy nghĩ, một ánh đao chợt lóe lên, ngón áp út của Huyết Lãnh rơi xuống đất, mang theo một chuỗi máu tươi, hiện trường lặng phắc.

“Á!”

Mặt Huyết Lãnh không còn giọt máu, nhợt nhạt như thể xác chết trong quan tài, mồ hôi lạnh nhễ nhại, thân thể không ngừng run rẩy vì sợ hãi, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa tuyệt vọng, thân xác đau đớn không chịu nổi khiến hắn không nhịn nổi rú lên nhức óc.

“Đau à? Sợ à? Tuyệt vọng à?”, Trần Sinh cười, nhìn Huyết Lãnh chăm chú, trầm giọng: “Hồi đó, sư phụ của mày cũng đã ra tay với anh em tao như vậy không phải sao?”

Ánh sáng trắng lóe lên.

Ngón cuối cùng.

Một lần nữa bị Trần Đức chặt đứt!

“Khốn nạn, khốn nạn, khốn nạn!!!”

Dưới chân Thiên Kiếm Phong, Côn Luân Hư, Phương Tâm Ngọc máu nóng đổ dồn về tim, gầm lên giận dữ, chỉ một cái tát, một tảng đá lớn nát tan tành, con ngươi giăng đầy tơ máu và sát ý dày đặc.

Ông ta xưa nay coi Huyết Lãnh như con ruột, bao nhiêu năm đích thân tận tụy bồi dưỡng hắn cho tới hôm nay.

Có thể nói…

Huyết Lãnh chính là tâm huyết cả đời của ông ta, càng giống con ruột hơn cả con ruột!