Chương 931
Ngay khi hắn rút đao ra, Trần Đức đã đoạt lấy cây đao kia.
Mọi người dưới đài chỉ nhìn thấy trên võ đài cát bụi mờ mịt, đất đá bay loạn, nhưng tất cả những thứ này không liên quan gì đế Huyết Lãnh, mà tất cả đều do Trần Đức gây ra.
Tuy rằng tốc độ của Huyết Lãnh nhanh, nhưng so với Trần Đức thì chẳng khác nào con kiến, toàn bộ quá trình cũng chỉ gói gọn trong việc rút đao bên hông ra.
Không hơn!
“Thời gian của mày rất quý, nhưng… thật xin lỗi, tao không thể giết chết mày ngay được”, Trần Đức cầm đao, giẫm lên máu tươi, bước từng bước đến trước mặt Huyết Lãnh.
Giọng anh rất bình thản, dường như đang nói chuyện nhà vậy, không có một chút dao động.
Nhưng…
Nếu nhìn kỹ lại, sẽ phát hiện dưới khuôn mặt bình tĩnh và lạnh lùng kia, sâu trong mắt anh tràn ngập sát ý cùng sự vô tình, như một cơn bão muốn cuốn phăng tất cả.
Khó có thể tưởng tượng được một người vẫn luôn trầm ổn và bình tĩnh như anh vì sao lại trở nên khủng bố và gần như mất khống chế như vậy.
Đao trong tay anh…
Quá quen thuộc!
Tuy trước kia, anh chưa từng nhìn thấy cây đao này, nhưng anh nhớ rõ cảnh tượng Trương Phàm và các anh em khác chết.
Anh nhớ rất rất rõ tử trạng của Trương Phàm khi đó.
Lúc đó, mặt cậu ta máu thịt nhầy nhụa, đã gần như không nhận ra được nữa. Mười ngón tay bị chặt đứt, hai cánh tay bị chặt làm bốn khúc.
Cảnh tượng khi đó vẫn hiện rõ mồn một trong đầu anh.
Hôm nay, khi nhìn thấy thanh đao to này, anh lập tức mường tượng ra cảnh tượng lúc đó, sau khi cẩn thận đối chiếu, những dấu vết để lại hoàn toàn ăn khớp với hình dáng và quỹ tích của nó.
Rõ ràng là…
Ba, bốn năm trước, các anh em của anh đã chết dưới thanh đao này.
Có điều, năm đó, người dùng đao là Phương Tâm Ngọc.
“Cậu Trần!”
“Cậu Trần!”
Nhìn thấy Trần Đức bình an vô sự, trái tim đang treo cao của mấy người Lữ Đông Dã, Kỳ Hàn, Đàm Thu, Hà Đồn, Trương Tử Đằng rốt cuộc cũng được thả lỏng. Bọn họ vô cùng mừng rỡ, đến nổi mặt đỏ ửng lên.
Ở đây chỉ có bọn họ là phấn khích và hào hứng nhất.
“Híz-khà-zzz…”, Huyết Lãnh nghiến răng nghiến lợi, run rẩy lấy ra một viên thuốc. Sau khi uống vào, máu tươi đang không ngừng trào ra trên người hắn dần ngưng lại.
Không chỉ như thế, dường như cảm giác đau đớn cũng theo đó biến mất.
“Trần Bát Hoang!”, hắn cực kỳ tức giận, lửa giận trong lòng hắn tựa như một ngọn núi lửa sắp phun trào, không ngừng va chạm, sục sôi trong lồng ngực.
Trần Bát Hoang không chỉ khiến hắn mất mặt trước nhiều người, mà còn tổn thất một viên đan dược có giá trị đắt đỏ mà hắn đã cất giữ suốt ba năm, thử hỏi sao hắn không phẫn nộ cho được?